Ép Buộc Bạn Trai Ngủ Cùng

Chương 71: Anh đang ở đâu?


Cố Nhan chạy một mạch khỏi nhà Cố Trung Lâm, đến đường lớn mới dừng bước.

Cổ họng khô khan, cô thở hổn hển rất lâu thì hơi thở mới ổn định lại bình thường.

Cố Nhan nhớ lại nội dung tờ báo, cuối cùng hiểu rõ tại sao ngày đó Chu Quân Ngôn bảo cô rời đi trước.

Cô phải đi tìm anh, Cố Nhan dụi dụi mắt, lấy điện thoại ra, bản thân còn chưa mở danh bạ, tay đã vô thức bấm 11 con số gọi đi.

Nhưng trong lúc cuộc gọi đang kết nối, Cố Nhan đã bấm kết thúc. Chuyện quan trọng vẫn nên nói trực tiếp với anh thì hơn.

Sau khi quyết định xong, cô thấy nhẹ nhõm hẳn.

Cô thong thả bắt một chiếc taxi trống, lúc ngồi vào ghế sau, cô chợt nghĩ dũng khí cả đời này của cô tất cả đều đặt hết lên người của Chu Quân Ngôn rồi, đối với anh mà nói không biết là chuyện tốt hay là chuyện xấu nữa?

Đáp án này chỉ có Chu Quân Ngôn mới có thể cho cô.

Cố Nhan bảo tài xế lái xe đưa cô về, cô dùng tốc độ nhanh nhất chạy vào nhà, cầm cây sen đá trên ban công lên rồi nhanh chóng quay lại xe.

Bảo vệ ở khu nhà của Chu Quân Ngôn đều quen mặt cô nên cô ung dung đi vào. Vào tới thang máy thì cả người cô đã nóng bừng. Cô đứng trước cửa nhà Chu Quân Ngôn, cúi đầu nhìn nhìn chậu cây dưới đất, sau cùng quyết tâm ấn chuông.

“Chu Quân Ngôn, anh mở cửa đi.” Tay cô để trước ngực, cảm nhận tiếng tim đập dữ dội.

Nhưng qua rất lâu cũng không có ai mở cửa, lòng cô thấp thỏm không yên, bắt đầu dùng tay đập cửa. Lúc này Cố Nhan mới phát hiện ra tay cô toàn mồ hôi, ngay cả chính cô cũng không biết thoạt nhìn dáng vẻ bên ngoài của mình không hề sợ hãi như mình vẫn nghĩ.

“Chu Quân Ngôn, Chu Quân Ngôn…”

Căn nhà yên ắng đến lạ, không hề có tiếng động nào.

Cố Nhan đột nhiên ý thức được có lẽ anh không ở nhà, giờ này anh còn đi đâu chứ?

Cuối cùng cô đành gọi điện thoại cho anh, nhưng mà bên kia rất lâu vẫn không có ai nghe máy.

Trong lòng Cố Nhan vụt qua một tia bất an, nhưng nhanh chóng bị một sự bình tĩnh nào đó đè lại.

——

Chập tối thứ sáu ở thành phố A khắp nơi đều ồn ào náo nhiệt. Cố Nhan đứng giữa dòng người qua lại trên đường, làn xe chạy qua trước mặt cô, tiếng còi xe lọt vào tai nhưng Cố Nhan không còn nghe rõ nữa. Cô vừa cố chấp gọi điện cho Chu Quân Ngôn vừa liếc nhìn phần mềm gọi xe trên điện thoại. Thời gian dần trôi qua, cô nhìn ánh chiều tà dần vụt tắt ở đằng Tây rồi không chút do dự chạy đi.

Cô chạy đến siêu thị họ đã từng đến, rạp chiếu phim lần đầu tiên họ cùng nhau đi, cả khu vui chơi anh bị cô kéo đến, và còn tiệm đồ ngọt mà cô thích ăn nhất, nhưng tất cả đều không có hình bóng của người mà cô cần tìm nữa…

Lúc cô rời khỏi tiệm đồ ngọt mát mẻ thì quần áo trên người đã bị ẩm hết cả. Màn đêm đã buông xuống, ánh đèn neon trên đầu sáng lập lòe, giống như từng mặt trăng nhỏ trên bầu trời, Cố Nhan đứng trên đường giữa dòng người tấp nập, hoang mang nhìn xung quanh.

Chu Quân Ngôn, anh rốt cuộc đang ở đâu?

Cô đứng giữa ngã tư đường, mệt mỏi nhìn đèn giao thông, bỗng nhiên ở tiệm trà sữa đối diện có một đôi mặc đồng phục cấp hai trường A bước ra khỏi tiệm.

Nghỉ hè rồi mà nhỉ? Cố Nhan nhìn chăm chăm vào bộ đồng phục quen thuộc đó, cuối cùng mới nhớ ra bản thân đã quên đi điều gì.

Cô biết rồi!

Một chiếc taxi còn trống chạy đến trước mặt cô, lúc này trong mắt Cố Nhan vị tài xế kia tựa như thiên sứ, cô nhanh chóng chui vào trong xe.

“Chú ơi, làm phiền đến cổng Bắc trường cấp ba A ạ.”

Sau khi nói rõ với tài xế là dừng xe ở cổng trường chỗ cách sân tập không xa, Cố Nhan không còn khăng khăng gọi điện cho Chu Quân Ngôn nữa.

Cô tin tưởng anh hơn cả tin tưởng bản thân mình.

“Lúc trước cháu là học sinh trường A à?”, tài xế nhìn cô đầu đầy mồ hôi, mặt đỏ cả lên.

“Vâng ạ.”

“Hôm nay là ngày kỷ niệm thành lập trường cháu đúng không, còn lên báo chiều của thành phố A nữa đấy, rất ít có trường nào kỷ niệm thành lập trường vào mùa hè.”

“Vâng, vì lúc thành lập trường là vào mùa hè ạ.”

Lúc Cố Nhan đến trường đã gần bảy giờ tối, cô nắm chặt hai tay, đèn đường ở trường vẫn chưa bật, cổng Bắc chưa đóng, cô mới đi được hai bước đã nhìn thấy sân tập.

Cô chạy thẳng đến sân bóng rổ, buổi tối hôm đó ánh mắt của Chu Quân Ngôn lúc nhìn khung bóng rổ giờ phút này hiện ra khắp tâm trí cô.

Cố Nhan chớp chớp mắt, dường như nhìn thấy bản thân của tuổi 18 ở trên sân tập rộng lớn đẫm mồ hôi, sau cùng bất lực nằm dài trên đất.

Cô muốn đến gần anh, ở bên anh, nhưng lại không có cách nào.

Tầm mắt của cô dần trở nên nhạt nhòa, lúc Chu Quân Ngôn bị hủy đi tư cách được cử đi học, anh đang nghĩ gì? Nếu như em có thể ở bên anh thì tốt biết bao.

Cô nỉ non gọi tên anh: “Chu Quân Ngôn…”, nhưng ngoài âm thanh bị gió cuốn đi thì chẳng còn gì cả.

Chu Quân Ngôn không ở đây.

Vậy anh còn có thể đi đâu được chứ? Cố Nhan thẫn thờ đứng đó, tối nay là lần đầu tiên cô cảm nhận được sự sợ hãi.

Cô bắt đầu thì thào, giọng nói vô thức mang theo chút nghẹn ngào:

“Chu Quân Ngôn, nếu như anh muốn em ở bên anh thì mau xuất hiện trước mặt em đi có được không? Trời sắp tối đen rồi, em rất sợ mình sẽ không nhìn thấy anh.”

Từng đám mây trên trời biến thành màn đêm sâu thẳm, ngay cả trong không khí cũng mang theo gió bụi mịt mù, trời sắp mưa mất rồi.

Vài giây sau, giọt mưa nặng hạt rơi trên lông mi của Cố Nhan.

Cô đứng tại chỗ rất lâu, sau cùng ủ rũ rời khỏi sân tập, khuôn viên trường không còn một ai, cô đã bỏ lỡ lễ kỷ niệm thành lập trường rồi.

Anh đang trừng phạt cô sao? Cô buồn bã nghĩ ngợi.

Sau khi đi ra từ cổng Nam, Cố Nhan dùng hai tay ôm đầu chạy đến bức tường không xa gần đó. Tiệm tạp hóa đằng sau đã đóng cửa từ lâu, những hạt mưa trôi từ trên mái hiên xuống tạo thành một màn che, Cố Nhan nhắm mắt tựa lưng lên cửa.

Con đường yên tĩnh trừ tiếng mưa rơi thì không nghe được gì khác, bỗng nhiên, tim Cố Nhan đập mãnh liệt, tựa như có một loại dự cảm làm cô mở to mắt. Lúc này đèn đường đã sáng, hạt mưa li ti trong không trung tạo thành một tấm lưới mờ ảo.

Cô nín thở, chầm chậm ngẩng đầu, chợt nhìn thấy một người đang đứng ở bên đường đối diện.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.