Em Không Giống Ảnh Chụp

Chương 3: Sự sụp đổ của người trưởng thành thường chỉ trong nháy mắt


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“… Nhà mình có ngai vàng chờ con kế vị, tuyệt đối không thể đi ở rể cho nhà khác!”

***

Đàn violon điện Cố Nghi Lạc đặt mua được giao tới vào ngày hôm sau, sáng sớm nhận được hàng từ chuyển phát nhanh, cậu quyết định mang đến trường luôn.

Sáng nay có lớp, Cố Nghi Lạc tới sớm nửa tiếng, xé mở bưu kiện đựng đàn, cắm điện trong lớp thử âm hưởng xem sao. Diễn tấu xong một bản [Vũ khúc Csárdás] (*) phiên bản Rock n Roll, cậu nhấc cây vĩ ra gào ầm lên: “Kéo ra cái thể loại gì đây?”

(*) Csárdás là tên một bản nhạc không lời do Vittorio Monti sáng tác dựa trên điệu múa dân gian Csárdás của Hungary xuất hiện từ thế kỷ 19. Vũ khúc Csárdás là điệu nhảy tập thể gồm nhiều cặp nam và nữ, tốc độ nhảy ban đầu thường chậm và nhẹ nhàng, sau đó tăng nhanh, nữ sẽ xoay vòng vòng. (Bản nhạc Csárdás – link) (Điệu nhảy dân gian của Hungary – link)

Bành Châu đứng cạnh hóng xem:?

Cố Nghi Lạc vuốt mồ hôi trên trán toát ra vì hưng phấn: “Không có đoạn nào là không hay!”

Bành Châu: …

Hôm nay là lớp của thầy Tôn, chuông reo vào lớp chưa được mười phút, Cố Nghi Lạc đã bắt đầu buồn ngủ, lấy điện thoại ra đặt cạnh sách làm việc riêng (*).

(*) Gốc là “mò cá” (摸鱼): Nằm trong câu thành ngữ 浑水摸鱼 (nước đục mò cá). Ngoài nghĩa là thừa nước đục thả câu ra, hiện nay nó còn dùng để ám chỉ người lười biếng, làm việc riêng, không đóng góp cho lợi ích nhóm.

Dạo một vòng quanh diễn đàn, không có topic nào thú vị, Cố Nghi Lạc ngáp một cái đăng một trạng thái: Đàn mới vừa tới tay, hận không thể ôm vào ngực đi ngủ. [/awsl] .

(*) awsl là viết tắt của 啊我死了- aw mị chớt rồi =))))))

Rời khỏi diễn đàn, ấn mở wechat, đối tượng hẹn hò cao phú soái một ngày bận trăm công nghìn việc vẫn chưa thấy mặt mũi ở đâu.

Cố Nghi Lạc bắt đầu khó chịu, là dung mạo của tiểu gia không đẹp, hay là kéo đàn không hay? Sao còn chưa add tui?

Để chứng minh mị lực của mình không sụt giảm, Cố Nghi Lạc đăng lại nội dung trên diễn đàn lên vòng bạn bè, cộng thêm nửa gương mặt selfie, chưa đến năm phút, bình luận đã vượt qua hai chữ số.

Em gái lớp A: Dùng mặt giết người

Đàn em lớp B: Sư huynh đẹp trai quá

Bạn học cũ C: Cuối tuần có rảnh không? Đi ăn một bữa đi.

Bà con xa D: Hai năm không gặp đã lớn như vậy rồi, có người yêu chưa con?

Đang lúc vui vẻ, tự dưng nhảy ra hai cái bình luận sát phong cảnh ——

Bành Châu: Thưa thầy ở đây có bạn nghịch điện thoại [/khinh bỉ] .

Lư Tiêu Địch: Nghe giảng cho cẩn thận đừng làm việc riêng [/ ăn dưa]  .

Cố Nghi Lạc bĩu môi, đang định thoát ra, thì trông thấy Liang thả tim cho bài đăng này.

Cậu bèn bật mạng leo lên, có qua có lại cho đối phương một tim vào bài đăng gần nhất trong vòng bạn bè.

Sau đó kim chủ Lương tiên sinh liền tương tác với cường độ cao.

Liang: 【  Trên lớp à? 】

Today Nghi Happy: 【 Đúng vậy [/xã hội xã hội]/ 】

Liang: 【  Rất chán đúng không?】

Cố Nghi Lạc nghĩ thầm: Chán hay không thì liên quan gì đến chú?

Có điều nói sao thì cũng thả tim chi giao rồi, trả lời như vậy thì không lễ phép cho lắm.

Today Nghi Happy: 【  Lịch sử nghệ thuật của nhạc cụ dây, lít nha lít nhít toàn là chữ, nhìn mà đau đầu [/choáng]

Liang: 【  Không thoải mái? Đi bệnh viện khám xem 】

Today Nghi Happy: 【  Không đến mức đó… Ngài đọc những cuốn sách vĩ đại mà không buồn ngủ hả? 】

Liang: 【  Sẽ không. 】

Trước mắt hiện lên hình ảnh một ông chú trung niên nhà giàu mới nổi ngồi trước bàn làm việc xa xỉ rộng 300 mét vuông  đọc những tác phẩm kiệt tác của thế giới, thầm nghĩ: Hà tất phải làm màu thế.

Đang nghĩ làm sao để kín đáo vỗ mông ngựa kim chủ ba ba, tranh thủ lần sau kiếm thêm ít thu nhập, điện thoại đã rung lên hai lần liên tiếp.

Liang: 【 Cung hỉ phát tài, đại cát đại lợi 】

Liang: 【  Về nhà nghỉ ngơi nhiều 】

Buổi chiều còn phải dạy thêm hai tiếng.

Đi vào nhà của ông chủ, lúc lên tầng Cố Nghi Lạc lén lén lút lút nhìn ngó xung quanh, chỉ sợ đụng phải kim chủ ba ba ở khúc cua.

Cũng may ngoài đứa nhỏ và bảo mẫu ra không có ai khác ở nhà, Cố Nghi Lạc đóng kín cửa phòng đàn, vẫn không yên tâm lắm, nghe thấy chút động tĩnh là ngó ra ngoài cửa.

Bé trai 6 tuổi phát hiện lòng dạ của cậu không ở đây, dừng cây vĩ lại, hỏi: “Anh đang nhìn gì vậy?”

“Không, không có gì.” Cố Nghi Lạc giả ngu, “Nhìn trang trí trong nhà em, học hỏi chút kinh nghiệm.”

Cậu bé liếc nhìn cậu một cái: “Nhìn thì anh cũng không mua nổi nhà.”

Cố Nghi Lạc: …

Thằng nhãi ranh này, bảo sao kéo đàn khó nghe như vậy, tất cả tế bào nghệ thuật đều bị cái miệng cay nghiệt này nuốt hết rồi.

Nếu mà nhường nhịn thì đã không phải cậu, Cố Nghi Lạc nhún vai: “Bất kể anh có mua nổi nhà hay không, thì em vẫn phải luyện đàn… Ai cho em ngừng lại! Tiếp tục!”

Bạn nhỏ đỡ cây đàn lên vai, nâng cằm lên, mặt mũi tràn đầy vẻ không tình nguyện.

Cố Nghi Lạc cảm thấy thằng bé giống hệt mình hồi nhỏ suốt ngày muốn đi chơi không muốn luyện đàn, cười híp mắt hỏi: “Đã không thích như thế, vì sao vẫn muốn học.”

Cậu bé tức giận đáp: “Đâu phải em muốn học, là bố bắt em học!”

Nghĩ đến ông bố thích làm màu kia, Cố Nghi Lạc vô cùng thấu hiểu gật đầu: “Vậy em có thể nói với mẹ là mình không muốn học.”

“Mẹ luôn không về nhà.” Thằng bé hừ một tiếng, “Không về thì không về, dù sao lần nào về nhà cũng cãi nhau với bố, phiền chết!’

Cố Nghi Lạc bắt đầu luống cuống.

Lúc Liang gửi lì xì rồi bảo cậu nghỉ ngơi nhiều một chút, cậu đã phát hiện điều kì quái, nghe thằng bé nói quan hệ của bố mẹ không tốt, càng củng cố suy đoán của cậu.

Bảo sao gửi tiền dạy bù mà còn gom cho tròn số 520, bảo sao không có việc gì cũng tìm cậu nói chuyện phiếm, hoá ra kim chủ ba ba coi trọng cậu, muốn làm kim chủ ba ba đúng nghĩa đen của cậu!

Kết thúc công việc quay về nhà, Cố Nghi Lạc vọt vào dùng nước lạnh rửa mặt, ngẩng đầu lên nhìn “mỹ nhan thịnh thế” trong gương, bóp cổ tay nói: “Hoá ra cái từ “hoạ thuỷ”, là như thế này đây…”

Muốn trách thì chỉ có thể trách dáng vẻ mình quá đẹp, nam nữ gặm sạch, người gặp người thích.

Cố Nghi Lạc vô tội  bị cuốn vào cuộc hôn nhân rạn nứt dùng khăn mặt che gương mặt hại nước hại dân của mình lại, quay về phòng nằm lỳ lên giường buồn rầu.

Không dám nhận lì xì nữa, thậm chí còn muốn trả lại 520 tệ lúc trước.

Nhưng trong thẻ không có tiền,  lần sau đi dạy thêm thì trả trực tiếp vậy.

Nhấc mặt khỏi gối đầu, Cố Nghi Lạc quay lại nhìn cây đàn mới để trên bàn học, nghĩ thầm: Không thì nhượng lại, trả tiền xong, nói chuyện rõ ràng, sau này dư dả thì mua vậy.

Thương thay cậu vừa đặt cho đàn mới một cái tên rất kêu, nhượng đi rồi, sau này về tay cậu sẽ không còn là cây đàn này nữa.

Cố Nghi Lạc dùng cả tay cả chân bò xuống giường, ôm cây đàn bảo bối sắp phải xa cậu, ngồi xổm trên mặt đất lau nước mắt.

Thật ra cũng không phải khóc thật, chủ yếu là tức giận mà thôi.

Sao có thể trách cậu mị lực vô hạn chứ? Rõ ràng là chú già kia có vấn đè, có vợ có con rồi mà còn mắt la mày lém dòm ngó trai ngoan nhà lành, D区, thật không biết xấu hổ!

(*) D区: Chữ D khá giống chữ khẩu 口, 口 ghép với 区 thành 呕: Nôn, oẹ, huệêê =]]]]

Hai tiếng sau, Cố Nghi Lạc phát hiện mắng chú ta không biết xấu hổ là còn nhẹ.

Thằng cha này thế mà còn không biết ngại gửi tin nhắn cho cậu!

Liang: 【  Đầu còn đau không?】

Cố Nghi Lạc thở phì phì gõ chữ: 【  Ban đầu thì không đau, nhìn thấy ngài là đau】

Liang: 【  Vì sao 】

Today Nghi Happy: 【  Trong lòng ngài tự hiểu】

Khoảng ba phút sau, đối phương trả lời: 【  Tôi không hiểu. 】

Hai mắt Cố Nghi Lạc đảo một cái, thầm nghĩ: Chú giả vờ nữa đi cho tui coi.

Today Nghi Không Happy: 【  Đừng giả bộ ngốc nghếch 】

Liang: 【  Sao lại đổi tên 】

Today Nghi Không Happy: 【  Chú nói coi?!】

Liang:【 Tôi không biết.】

Cố Nghi Lạc tức sắp nổ phổi: 【 Bây giờ mỗi chữ tui gửi cho chú đều là dựng thẳng ngón giữa mà gõ từng chữ từng chữ! 】

Liang: 【 Ồ.】

Liang: 【 Thật là lợi hại. [/ mạnh mẽ] 

Cố Nghi Lạc, nổ rồi.

Nằm xuống bình phục tâm tình một lát, Cố Nghi Lạc đội một quả đầu xù bông ngồi dậy chuẩn bị tiếp tục giảng đạo lý với chú già, vừa hay đối phương gửi tới một tin nhắn mới.

Liang:【  Nói chuyện với tôi có thể đừng câu nệ như vậy không? 】

Vậy phải làm sao, hẳn là nên cuồng dã một chút?

Cố Nghi Lạc cũng không có ý định giả vờ ngoan ngoãn, hung hăng chọt ngón tay lên màn hình:【Tôi không phải loại người như chú nghĩ đâu, khuyên chú tự giải quyết cho tốt!】

Liang:【 Xin lỗi, có lẽ sự chủ động của tôi đã doạ đến em.】

Liang:【 Chỉ là tôi cảm thấy, chúng ta có thể giao lưu sâu sắc hơn mà thôi.】

Giao, lưu, sâu, sắc, hơn.

Cố Nghi Lạc bị trình độ mặt dày của chú già này doạ cho sợ ngây người, nghĩ bụng đầu năm nay đùa giỡn lưu manh đều ra vẻ đạo mạo ôn tồn lễ độ như vậy à?

Cũng nên giải quyết cho xong, lòng vòng như thế không phải cách hay, Cố Nghi Lạc hoặc là không làm, đã làm là làm đến cùng, gửi đi một câu cực khí phách: [ Nhưng tui không muốn. Đừng quấy rối tui nữa! ]

Sau đó kéo người vào danh sách đen.

Một loạt động tác mạnh mẽ hổ báo, quả thực là hả lòng hả dạ, khẩu vị Cố Nghi Lạc tốt hơn hẳn, cơm tối ăn thêm một bát cơm trắng.

Chỉ là sau trận kịch chiến tay có hơi run, duỗi đũa vào tô canh cả buổi, một cọng rau cũng không gắp lên nổi.

Quản Mộng Thanh lấy muôi múc vào bát cho cậu, thuận thế dùng chuôi của cái muôi gõ vào đầu cậu: “Ngồi thẳng lưng lên rồi ăn! Còn học nghệ thuật, đứng ngồi không ra tướng tá gì cả!”

Cố Nghi Lạc ưỡn sống lưng thẳng tắp, bưng bát lên miệng và cơm.

Nhìn thấy con trai ăn ngon miệng, Cố Đông vui mừng, nhưng sau đó lại phiền lòng: “Sau này đi thủ đô rồi, không biết có ăn quen đồ ăn bên đó không.”

“Trên người Lạc Lạc chảy một nửa dòng máu của tôi, sao lại ăn không quen?” Quản Mộng Thanh nhíu mày, “Vả lại từ nhỏ con nó đã không kén ăn, dễ nuôi.”

Cố Nghi Lạc phản ứng chậm nửa nhịp, nhấc mặt khỏi bát cơm: “Ai phải đi thủ đô cơ?”

Ba mẹ hai người đồng thanh đáp: “Con đó.”

Không đợi Quản Mộng Thanh giới thiệu bối cảnh của nhà họ Lương xong, Cố Nghi Lạc đã bày tỏ phản đối: “Con không đi.”

“Mẹ và dì Phùng con đã nói xong, đến bên đó có chỗ ăn chỗ ở có người chăm sóc, sao lại không đi?”

“Chưa nói con với ai kia chưa đi đến đâu, giả sử vạn hạnh trong bất hạnh, con và anh ta ——” Cố Nghi Lạc vỗ bàn một cái, “Sao lại là con tới thủ đô, mà không phải anh ta tới thành phố S?”

“Năm đó không phải con muốn thi vào học viện âm nhạc của thủ đô à, sau đó vì muốn gần nhà nên mới thi vào học viện âm nhạc trong vùng…”

“Con mà vì nhà gần á? Đó là vì con muốn tiết kiệm tiền.”

Bàn ăn đang náo nhiệt đột nhiên yên tĩnh lại.

Cố Nghi Lạc tự biết mình lanh mồm lanh miệng nói không suy nghĩ, nỗ lực cứu vớt: “Ý con không phải vậy.”

Sự trầm mặc kéo dài một lúc, Quản Mộng Thanh nói: “Ba mẹ biết, con không chỉ muốn đi thủ đô, mà còn muốn ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu.”

“Đúng vậy…” Cố Đông tiếp lời, “Đường đường là một nhạc cụ phương Tây sang trọng, mà chỉ có thể diễn tấu trong căn nhà nho nhỏ hai phòng ngủ một phòng khách của chúng ta, làm khó Nhạc Nhạc của chúng ta rồi.”

“Không phải, thật sự con không có ý đó.” Hiếm khi Cố Nghi Lạc vụng về ăn nói, cà lăm đến nơi, “Chỉ là con không hiểu sao ba mẹ lại muốn đưa con tới nhà người khác, con sống ở đây rất tốt, rất vui vẻ, không đi nước ngoài là không đi, thành phố S cũng không thua kém thủ đô, ba mẹ không cần vất vả để trải đường cho con.”

Cậu nhìn ba mẹ đã không còn trẻ nữa: “Bây giờ con rất thoả mãn với tất cả những gì mình có… Thật đó.”

Từ trên xuống dưới nhà họ Cố đều có tính cách vui tươi cởi mở, lần trước bầu không khí nặng nề là khi Cố Nghi Lạc thi nghệ thuật.

Nghe được lời bộc bạch, Quản Mộng Thanh cũng không dây dưa nữa: “Mẹ biết con hiểu chuyện, Lạc Lạc nhà chúng ta hiểu chuyện nhất… Nhưng mẹ chỉ muốn kiểm định giúp con chút nào hay chút ấy, để con đỡ phải đi đường vòng.”

“Nhà mình thì không quan trọng, con dâu con rể đều như nhau, nhưng người ngoài thì sẽ không khoan dung như thế. Mẹ nghe nói cái giới này rất loạn, bạn lữ cố định cực kỳ ít ỏi… Mẹ chỉ muốn giúp con một chút, muốn sau này con trải qua cuộc sống tốt đẹp.”

“Nghe lời bà nói kìa, như diễn phim truyền hình, doạ con mình đấy.” Cố Đông đúng lúc nói tiếp, “Ba thấy Lạc Lạc nhà chúng ta không chỉ hiểu chuyện, mà còn thông minh vô cùng, chẳng lẽ không biết đâu tốt đâu xấu?”

Ông cầm đũa, gắp một con tôm to thả vào bát của Cố Nghi Lạc: “Lúc trước không phải con nói muốn thi nghiên cứu sinh ở học viện âm nhạc thủ đô à? Cho con đi thủ đô, không phải lấy chồng, càng không phải ở rể, mà là để con theo đuổi ước mơ.”

“Nếu con và Tiểu Lương vừa ý nhau thì quá tốt, hai đứa tuổi tác tương đương, cùng nhau ra xã hội, có thể chăm sóc giúp đỡ lẫn nhau. Nếu không thành đôi, con cứ việc đi thi, lương hưu của ba sẽ được trả ngay thôi, thân thể ba khoẻ mạnh vẫn có thể đi làm thêm mấy năm, con thi đỗ ba sẽ nuôi con học!”

Cố Nghi Lạc lại muốn khóc.

Lúc này là vì cảm động, ngước cổ nhẫn nhịn nửa ngày, nhưng khi cúi xuống hốc mắt vẫn đỏ hoe.

Thậm chí bắt đầu hối hận sáng nay trên lớp không chăm chú nghe giảng.

“Biết rồi ạ.” Cậu nói.

Quản Mộng Thanh giật tờ khăn giấy lau nước mắt: “Biết cái gì?”

“Biết ba mẹ con cực kỳ trâu bò, còn biết nhà mình có ngai vàng chờ con kế vị, tuyệt đối không thể đi ở rể cho nhà khác!”

Hai mẹ con nín khóc mỉm cười, Quản Mộng Thanh đứng dậy thu dọn bàn ăn nhân tiện mắng con trai ba hoa chích choè.

Cố Nghi Lạc ỷ vào việc mình còn một con tôm bự chưa ăn xong, ôm bát mình không chịu buông: “Ấy, mẹ đi chơi trước đi, lát nữa con rửa bát cho.”

“Không thể để nghệ thuật gia của chúng ta rửa bát được, nhỡ làm tay bị thương thì làm sao?”

Cố Nghi Lạc bị chê cười không hề e thẹn: “Vậy người hỏi dì Phùng giúp con chút sao con trai dì ấy còn chưa add con, kết bạn với nghệ sĩ như con chẳng lẽ là tổn thất của anh ta à.”

“Vẫn chưa add con? Không thể nào?”

Quản Mộng Thanh buông bát đũa xuống, lau tay qua qua, cầm điện thoại lên: “Vừa hay, dì Phùng của con gửi tin nhắn đến.”

“Nói gì vậy?”

“Nói con kéo con trai dì ấy vào… danh sách đen?”

Cố Nghi Lạc bận bịu gặm tôm bự: “Không thể nào, xưa nay con không kéo người vào danh sách đen bao giờ.”

“Đây, con tự nhìn đi.” Quản Mộng Thanh đưa điện thoại đến ngay trước mắt Cố Nghi Lạc, “Đang nói chuyện bình thường, tự dưng không gửi được tin nhắn, đứa bé kia thì thành thật, còn tưởng điện thoại bị hỏng, suýt nữa đem đi sửa.”

Nhìn lướt qua đoạn đối thoại, Cố Nghi Lạc móc điện thoại của mình ra, ấn mở wechat lướt lướt: “Anh ta nói bậy thì có, căn bản chưa từng add con, đâu ra chuyện bị con kéo vào danh sách…”

Lời còn chưa dứt, chỉ nghe bộp một tiếng, tôm bự trong miệng Cố Nghi Lạc rơi xuống bàn.

Cậu như người thực vật vừa thức tỉnh, chậm rãi chớp mắt mấy cái, sau đó khực khực xoay cổ, đối mặt với Quản Mộng Thanh.

“Mẹ.”

“Gì?”

“Người đó, ý con là con trai dì Phùng, tên là gì?”

“Mẹ cũng không hỏi.”

“Vậy trước kia người gọi anh ta là gì?”

“Tiểu Lương đấy thôi, nó cùng họ với ba nó.”

” ‘Lương’ nào?”

“Ôi chao nhớ sao nổi, để mẹ xem lại.”

Đang lúc Quản Mộng Thanh cầm điện thoại lên định lục lại lịch sử trò chuyện, thì Cố Nghi Lạc nãy giờ không hề nhúc nhích như xác chết thình lình vùng bật dậy.

Trong nét mặt cậu ẩn chứa bốn phần mờ mịt luống cuống ba phần coi thường cái chết hai phần bi thương đau đớn còn có một phần kiên cường bất khuất.

Đây là lần thứ ba Cố Nghi Lạc muốn khóc trong ngày hôm nay.

“Không cần xem nữa… Là Lương trong “Lạnh lẽo”.”

(*) Lạnh lẽo (凉凉 – lương lương): Lạnh lẽo (凉凉)  là OST “Tam sinh tam thế thập lý đào hoa” do Trương Bích Thần và Dương Tông Vỹ song ca. Ngoài ra 凉凉 còn được dùng phổ biến trên mạng với nghĩa là “kết thúc rồi”, “chết rồi”, “đau khổ lắm rồi” =]]]]

Tuy nhiên, chữ Lương trong tên Lương Đống là 梁 chứ không phải 凉, hai chữ này cùng có pinyin là “liáng”.

Hết chương 03.

Tác giả có lời muốn nói:

Ồ.

Thật là lợi hại.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.