Em Không Giống Ảnh Chụp

Chương 22: Đến lúc đó có thể ấy ấy


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bởi vì em thích anh, nên muốn chiếm hữu vĩnh viễn một góc nhỏ nhoi trong tim anh…

***

“Ừ?”

Liang lại chớp mắt, như thể không nghe rõ.

Xe chậm rãi dừng ở dưới lầu, Cố Nghi Lạc nói tạm biệt chú Lý, lúc đi vào hành lang, đã đánh mất dũng khí nói lại lần nữa.

Mà Liang vẫn đang nhìn cậu không chớp trong màn hình, chờ đợi lời giải đáp.

“Ừm, thì… Anh đừng suy nghĩ lung tung, dưỡng bệnh cho tốt.” Cố Nghi Lạc ra vẻ đứng đắn, “Anh cứ yên tâm, em không phải loại người không chịu trách nhiệm.”

Cậu cảm thấy diễn đạt như vậy đã đầy đủ rõ ràng, chịu trách nhiệm = không phải là tùy tiện ở bên anh = sẽ đối xử tốt với anh, nhiều ngày lo trước lo sau như thế, cuối cùng Cố Nghi Lạc cũng cảm thấy mình cao lớn hơn.

Liang lại “Ừ” một tiếng, chắc là hiểu.

Lượn một vòng lớn, cuối cùng đi tới vấn đề chính.

Cố Nghi Lạc cố tình bước chậm lên cầu thang: “Cảm ơn anh đã sắp xếp xe và tài xế cho em, lúc đó em cảm thấy không cần thiết, sau đó ngẫm lại, chỉ là anh lo lắng cho em, mà em không biết điều… À không, em không biết tấm lòng của anh.”

Liang ở đầu dây bên kia vẫn nhàn nhạt như cũ: “Là lỗi của anh, dọa đến em.”

“Đâu có đâu có, gan em rất lớn.” Cố Nghi Lạc nóng lòng muốn cho đối phương hiểu rõ sự áy náy của mình, “Anh cứ việc làm em sợ, em không sợ chút nào!”

Liang sửng sốt một lúc, sau đó hơi nhếch môi.

Lần đầu tiên được tận mắt thấy anh cười, suýt chút nữa Cố Nghi Lạc trượt chân, gương mặt đang được khăn quàng cổ quấn kín bỏng kinh người, lẩm bẩm nói như thể muốn lấp liếm: “Cười gì vậy…”

“Không có gì.” Liang hỏi, “Biết là ai bắt nạt em không?”

Lúc trước Cố Nghi Lạc cảm thấy cùng lắm là mình bị sàm sỡ, Liang lại dùng hai chữ “bắt nạt”, tính chất sự việc liền thay đổi.

Như thể có người làm chỗ dựa cho cậu, cậu có thể không sợ bất cứ thứ gì.

“Vẫn chưa, đàn chị đi tìm danh sách khách mời ngày hôm đó giúp em, có lẽ sẽ nhanh chóng phát hiện ra.” Cố Nghi Lạc phồng má như một bé con, “Chờ lúc em túm được gã, kiểu gì cũng phải đánh gã một trận mới hả giận.”

Liang phụ họa theo: “Ừ, đánh gã.”

Cố Nghi Lạc tìm được đồng minh vui vẻ vô cùng, nhìn đăm đăm màn hình một hồi, hỏi: “Tay anh mỏi chưa?”

“Không mỏi.” Liang đáp, “Đến nhà rồi à?”

Thật ra chỉ còn một đoạn cầu thang cuối cùng, nhưng Cố Nghi Lạc không nỡ cúp máy, dựa vào lan can bày ra dáng vẻ phơi phới: “Vẫn sớm mà…”

Đúng lúc này, một nhà nào đó trên tầng 5 mở cửa, hai chị em xinh đẹp nắm tay nhau đi từ bên trong ra.

Cố Nghi Lạc đứng ở chiếu nghỉ cầu thang giữa tầng 4 và tầng 5, sững sờ quay đầu lại, gọi: “… Mẹ.”

Camera trước của camera vừa hay chệch lên trên, Liang trong màn hình cũng gọi theo: “Mẹ.”

Sau đó, điện thoại của Cố Nghi Lạc bị trưng dụng 5 phút, để cho mẹ Lương và con trai của bà giao lưu tình cảm.

“Bị sốt rồi? Sao không nói với mẹ… Uống thuốc rồi à? Ừ, hai ngày tới nghỉ ngơi nhiều vào, đừng vội lên lớp.. Mẹ ấy à, đến đây làm ít chuyện, thuận đường nên đến thăm, sẽ về ngay… Đây là dì Quản của con, con gọi là dì, hoặc thẳng thắn gọi luôn là mẹ cũng được…”

Không khí ra mắt phụ huynh quá nồng, Cố Nghi Lạc ở bên cạnh nhấp nhổm như ngồi trên bàn chông, vô cùng hối hận hôm nay mình về sớm như thế này.

“Vốn đang định lát nữa gọi điện thoại cho con, thì gặp Tiểu Cố đang gọi video.” Mẹ Lương vẫn đang thao thao bất tuyệt, “Hôm nay là sinh nhật con, mẹ có gửi quà tặng cho con, có lẽ sắp đến rồi, nhớ phải đi lấy, muốn mua gì thì cứ mua…”

Cố Nghi Lạc đang dựng thẳng lỗ tai sững sờ, cái gì, hôm nay là sinh nhật Liang?!

“Không muốn gì? Được, mẹ hiểu rồi, để đưa điện thoại cho Tiểu Cố.”

Cố Nghi Lạc vẫn ngơ ngác nhận điện thoại, hỏi không đầu không đuôi: “Sinh nhật anh sao anh không nói với em?”

“Quên mất.” Lương Đống đáp, “Không phải chuyện quan trọng gì.”

Anh nói là không sao, nhưng Cố Nghi Lạc lại không thể không bận lòng.

Cầm điện thoại đi tới đi lui trong nhà vài vòng, Cố Nghi Lạc gãi đầu một cái: “Cái gì cũng không kịp chuẩn bị… Trước tiên em hát chúc mừng sinh nhật anh đã nhé.”

Lúc này đến lượn hai người mẹ vểnh tai.

Dưới ba đôi mắt nhìn chằm chằm, Cố Nghi Lạc hát câu đầu tiên đã lạc giọng.

May mắn được Lương Đống giải vây kịp thời: “Hát ở đây không nghe rõ.”

Cố Nghi Lạc vứt xuống một câu “Vậy em về phòng”, co cẳng chạy mất, vào phòng còn không quên cài cửa lại.

Dưới tình huống chỉ có hai người, lúc cất tiếng hát quả nhiên không căng thẳng nữa.

“Chúc anh sinh nhật vui vẻ, chúc anh sinh nhật vui vẻ, happy birthday to you, happy birthday to you.”

Trung Anh hai bản, vô cùng long trọng.

Hát xong Cố Nghi Lạc đặt điện thoại lên bàn, tự dẫn đầu vỗ tay: “Chúc Lương ca lại lớn thêm một tuổi!”

Hình như Lương Đống không thích xưng hô này lắm, nụ cười trên mặt nhạt đi.

Cố Nghi Lạc không hiểu bèn hỏi: “Anh muốn nghe em gọi anh như thế nào?”

“Thế nào cũng được.”

Cố Nghi Lạc: … Nghĩ một đằng nói một nẻo.

Nhưng ai bảo người ta là bệnh nhân kiêm người đón sinh nhật cơ chứ, với lại trêu đùa ngạo kiều thì càng thêm đáng yêu đó.

Con ngươi của Cố Nghi Lạc đảo một cái, nảy ra một ý, lại gần gọi: “Bảo bối.”

Phía đối điện không kịp phản ứng: “Ơi?”

“Ngoan.” Khi thấy anh đáp lại, Cố Nghi Lạc cười đến nỗi mắt híp thành một đường, “Chúc bảo bối của em lại lớn thêm một tuổi, sau này là đại bảo bối rồi!”

Lương Đống sửng sốt nửa ngày, đôi tai lặng lẽ nhiễm lên một mạt đỏ ửng không dễ phát hiện ra.

“Ừ.” Anh rũ mắt xuống, không quen thuộc cho lắm, đáp: “Được rồi… bảo bối.”

Cố Nghi Lạc trở thành bảo bối của người nào đó vui vẻ đến nỗi nhảy cẫng lên, ngày hôm sau nghe Lư Tiêu Địch nói đã lấy được danh sách và video giám sát, tâm tình cũng không vì thế mà tuột dốc.

Hai người hẹn gặp ở một quán cà phê, Lư Tiêu Địch chỉ vào hình ảnh giám sát được ghi lại một phút trước khi mất điện: “Em nhìn gã xem, gã nhìn chằm chằm vào chỗ em, có lẽ đã ủ mưu từ sớm.”

“Cũng có thể là nổi ý xấu tức thời.” Cố Nghi Lạc nhìn thêm vài lần, chuyển ánh mắt đi, “Vì dù sao việc mất điện cũng không phải do gã tính toán.”

Lư Tiêu Địch tưởng tượng đến tình huống lúc đó, bả vai bỗng run rẩy: “Không biết xấu hổ, sao gã không chết quách nơi xứ người đi, chạy về làm gì chỉ toàn hại người.”

Dưới tình huống không có chứng cớ nên không những không thể định tội gã, mà nếu tìm gã đối chất, gần như sẽ bị một câu “Cậu nói cái gì” ra vẻ không liên quan đến mình làm cho tức chết. Cố Nghi Lạc nốc mạnh một ngụm cà phê, nghĩ bụng hôm nào đó phải trùm bao tải đánh gã một trận mới được.

Hình như Lư Tiêu Địch cũng nghĩ như cậu: “Luật pháp đã không trừng trị được gã, vậy chi bằng chúng ta ăn miếng trả miếng…”

“Không được.” Cố Nghi Lạc không muốn kéo bạn bè xuống nước, nhanh chóng từ chối, “Quá nguy hiểm, đừng ăn trộm gà không thành lại còn mất nắm gạo.”

“Câu thành ngữ này em dùng không đúng, ai ăn trộm gà chứ?” Lư Tiêu Địch quyết tâm muốn làm một phen, “Với cả chúng ta có 4 người cơ mà, Bành Châu và Tưởng Du sẽ đến ngay, lát nữa bàn bạc kỹ càng hơn.”

Cố Nghi Lạc hoảng sợ: “Chị cũng gọi hai đứa nó tới?”

Vừa dứt lời, chuông gió trên cửa quán cà phê rung lên, Bành Châu ỉu xìu bơ phờ tiến vào, đặt mông ngồi vào chỗ cạnh Cố Nghi Lạc.

“Nhìn vẻ nửa sống nửa chết của cậu kìa, chưa hết sốt à… Đù má!” Cố Nghi Lạc phát hiện trên mặt Bành Châu có thêm một vết xanh tím lớn, hãi hùng nói, “Mặt cậu bị làm sao thế, ai đánh?”

“Tớ đánh.”

Một giọng nói truyền từ ngoài cửa vào, Tưởng Du vào sau ngồi xuống bên cạnh Lư Tiêu Địch, lười nhác ườn ra ghế: “Cậu ấy sờ soạng tớ, các cậu nói có đáng đánh hay không?”

Nghe nói chỉ là tay sờ mà thôi, Lư Tiêu Địch cảm thấy cậu này chuyện bé xé ra to: “Trước kia chẳng phải hai đứa bây dắt tay nhau đi chơi à?”

Cố Nghi Lạc tiếp lời: “Đâu chỉ vậy, giao lưu hội nhập sâu hơn cũng chơi rồi.”

Tay Tưởng Du vuốt vuốt bình giữ ấm mang theo: “Này khác.”

“Sao lại khác?” Bành Châu nãy giờ không lên tiếng, mở miệng cãi, “Cậu gạt tớ, nói muốn làm huynh đệ với tới, đùa giỡn tớ vòng vòng, tớ chỉ sờ cậu một chút cũng không được à?”

“Bây giờ nhớ ra chuyện cũ mới lôi ra nói?” Tưởng Du suýt chút bật cười, vươn tay vỗ lên bàn, “Đây, không thì cậu sờ đi, mau sờ cho đủ vốn.”

Bành Châu bèn sờ soạng.

Bàn tay vừa chụp lên, Tưởng Du đã nhanh chóng rút về, mặt mũi như thể gặp quỷ: “Cậu có bệnh phải không?”

Chỉ sờ được có một tẹo, mà Bành Châu đã đỏ mặt, xấu hổ nói: “Tay của cậu thật mềm.”

“Đệt ——” Tưởng Du nổi cả da gà, “Sao trước kia không phát hiện cậu buồn nôn đến vậy chứ.”

“Bây giờ nhận ra cũng không muộn.” Bành Châu mặt dày đáp.

Trừ Tưởng Du ra, hai người còn lại đang hóng cũng ngây cả người.

Cố Nghi Lạc: “Dư lày là dư lào?”

Lư Tiêu Địch: “Truy vợ hỏa táng tràng (*) à?”

(*) “Truy vợ hỏa táng tràng” nằm trong câu “Ngạo kiều nhất thời sảng, truy vợ hỏa táng tràng” (傲娇一时爽,追妻火葬场), ngôn ngữ mạng, chỉ nhân vật nam chính ban đầu rất kiêu ngạo với nữ chính, cuối cùng để lấy lòng theo đuổi nữ chính, anh ta sẽ làm bất cứ điều gì. Ban đầu thông dụng ở giới ngôn tình, sau đó phổ biến hơn.

Tưởng Du không nhịn được, rướn về phía trước chỉ vào mặt mình: “Lại đây, cho cậu đánh lại, coi như báo mối thù bị lừa.”

Bành Châu lắc đầu.

“Một đấm lúc nãy cậu cũng đánh trả đi,” Tưởng Du châm ngòi thổi gió, “Không đánh không phải đàn ông đích thực.”

Bành Châu vẫn lắc đầu.

Nhân viên phía quầy bar nghe thấy động tĩnh, nhìn sang phía này, Cố Nghi Lạc sợ bọn họ đánh nhau to, vội khuyên nhủ Bành Châu: “Không thì cậu đánh một cái đi, đánh nhẹ thôi, như vậy chẳng phải hai cậu thanh toán xong hết nợ nần luôn?”

“Không thanh toán được.” Bành Châu ngẩng đầu nhìn về phía Tưởng Du ở đối diện, trong mắt có một tia ngượng ngùng quỷ dị, “Với cả, mẹ tớ nói với tớ, đàn ông con trai không được đánh vợ.”

Thời gian ngừng lại, một giây, hai giây, ba giây.

Ngay trong tích tắc Tưởng Du đứng bật dậy, Lư Tiêu Địch túm một phát được cánh tay của cậu ta, thì thầm: “Tưởng thủ tịch à, không nên tức giận, tức rồi đổ bệnh không có ai thay thế em.”

Cố Nghi Lạc thì quơ lấy bình giữ ấm trước mặt cậu ta, mở nắp, tự mình đưa đến bên miệng: “Tưởng thủ tịch, ngồi xuống đã, uống ngụm trà nhài bớt giận.”

Tưởng thủ tịch khổ trong lòng, lên diễn đàn update bài đăng: Không ngờ bổn mãnh 1 lại có một ngày bị người ta gọi là vợ [/ mỉm cười]

Trong một đám 0 đau lòng đau mề, cư dân mạng Today Nghi Happy nhiệt tình trả lời: Hi vọng người không sao [/cầu nguyện]

Bàn chuyện không thành. Buổi tối về đến nhà, Lương Đống vẫn thức, Cố Nghi Lạc đột phát ý tưởng, gửi bài trắc nghiệm kiểm tra gay kia cho anh thử.

Today Nghi Làm Tiểu Bảo Bối: 【 Thử làm cái này đi anh, nhớ đừng ấn chia sẻ, nói kết quả cho em là được 】

Năm phút trôi qua, Liang gửi ảnh chụp màn hình tới, kết quả giám định: 200% thẳng nam bê tông cốt thép thà gãy chứ không cong.

Today Nghi Làm Tiểu Bảo Bối: 【 Anh không chọn đáp án ngược lại chứ? 】

Liang: 【 Không. 】

Cố Nghi Lạc: … Lý nào lại vậy!

Kỳ nghỉ của Liang bên kia sắp kết thúc, hôm nay còn chút thì giờ, hai người gọi thoại.

“Bài kiểm tra này không chuẩn.” Vừa kết nối, Lương Đống đã nói, “Đồng thời không có căn cứ khoa học.”

“Ừm ừm, không chuẩn.” Cố Nghi Lạc nín cười đồng ý, hỏi, “Cơ thể anh sao rồi, không thì ngày mai cũng xin nghỉ phép đi?”

Lương Đống lắc đầu: “Không cần đâu, đã hạ sốt.”

Cố Nghi Lạc nghe giọng anh đúng là đã khỏe hơn nhiều, thoáng yên tâm.

“Sinh nhật là thế, mà phải trải qua trên giường.” Cố Nghi Lạc nghĩ lại vẫn thấy tiếc nuối, “Nếu anh nói với em sớm một chút, thì em…”

“Thì em sẽ tới đây tổ chức sinh nhật cho anh?” Lương Đống hỏi.

Đây là một câu nối liền khá hay, hay đến nỗi khiến Cố Nghi Lạc cứng họng, sau đó có trả lời thế nào cũng cảm thấy phỏng miệng.

“Ý của em là, có thể chuẩn bị quà tặng, rồi gửi qua cho anh.” Cố Nghi Lạc nhỏ giọng nói.

Trầm mặc một lát, Lương Đống đáp: “Ừ, cảm ơn.”

Nghe thấy cảm xúc thất vọng mê man của anh, Cố Nghi Lạc cho anh một chút kỳ vọng: “Còn 2 tháng lẻ 13 ngày.”

“Ừ?”

“Em sẽ sang bên đó thi đấu, tháng tư năm nay.” Cố Nghi Lạc nói, “Đến lúc đó chẳng phải có thể… ấy ấy à?”

“Ấy gì?”

“Thì ấy ấy đó.”

“Đoạt giải?”

Cố Nghi Lạc hết cách, huỵch toẹt: “Thì có thể gặp nhau! Gặp nhau!”

Tuy đã muộn, nhưng Cố Nghi Lạc vẫn gửi một bưu kiện cho anh.

Địa chỉ là hỏi mẹ Lương Đống, bà nói điểm gì Lương Đống cũng tốt, chỉ là không thân thiết với ai, gửi ít đồ cho anh anh có thể bỏ đó hai tháng trời không đi lấy, hỏi thì nói là bận, không có thời gian.

Vì gửi đồ ăn, nên Cố Nghi Lạc đã bỏ ra một món tiền khổng lồ để chọn một hãng chuyển phát nhanh quốc tế đắt nhất.

Lúc điền đơn Cố Nghi Lạc nghĩ nghĩ, phí gửi không thể để uổng được, có nên gửi thêm chút gì đó không.

Ví dụ như nhét thêm mình vào chả hạn.

Nhân viên công tác ở đây rất có kinh nghiệm, thấy cậu so tới so lui cái thùng cỡ cực lớn, nhắc nhở: “Chỗ chúng tôi không nhận vận chuyển vật sống.”

Cố Nghi Lạc bị phát hiện ý đồ quay về tiếp tục điền đơn, lầu bà lầu bầu: “Em chỉ nhìn thử thôi…”

Cuối cùng, cậu viết thêm một tấm thiệp nhét vào. Vừa gửi xong đã hối hận, cảm thấy lời lẽ quá trắng trợn, Lương Đống toàn cơ bắp chưa chắc đã đọc hiểu, thật sự là vẽ thêm chuyện.

Nhưng cậu càng hối hận, vào ngày sinh nhật Lương Đống, cậu đã không nói to lời tỏ tình.

Đêm hôm đó, Cố Nghi Lạc lên diễn đàn nhận được câu trả lời của Dong về việc xác nhận tâm ý của đối phương: Tôi cảm thấy rất quan trọng.

Thời cơ đã lỡ khó tìm lại, Cố Nghi Lạc đành phải lo sợ bất an viết nỗi lòng lên một tờ giấy to cỡ bàn tay, nghĩ bụng Lương Đống lười như vậy, không khéo hai tháng sau mới có thể đọc được.

Ai ngờ lúc này Lương Đống đổi tính, nghe Cố Nghi Lạc nói gửi đồ cho anh, một ngày anh tra mã vận đơn vài lần, đợi bưu kiện đến được vùng này, anh không đợi phát về trường học, mà tự mình đón xe đi nhận.

Tính toán đâu ra đấy, bưu kiện này từ tay Cố Nghi Lạc đến tay Lương Đống, chỉ tốn thời gian chưa đến 5 ngày.

Cố Nghi Lạc nghe anh nói đã lấy được bưu kiện, luống ca luống cuống: “Không phải anh bận việc ở phòng thí nghiệm à, sao lại có thời gian rảnh đến bưu điện?”

Lương Đống không nói cho cậu nghe lúc trước anh bận gì, nghĩ thầm mấy ngày nữa cậu sẽ biết, nên chỉ nói: “Mấy ngày này thong thả hơn.”

Tranh thủ lúc Lương Đống chưa mở bưu kiện ra, Cố Nghi Lạc làm thì không sợ, sợ thì không làm, cúp điện thoại.

Điều này khiến Lương Đống càng hiếu kỳ trong thùng đồ có thứ gì, trên đường về không dằn lòng được bắt đầu mở quà.

Bên trong hộp lớn là một cái hộp nhỏ hơn, mở lớp giấy gói, là một miếng chocolate.

Hình trái tim, không khác gì loại có thể mua được trên đường, có thể nhìn ra đây là dùng khuôn tự đúc, khác ở chỗ trên mặt có thêm mấy chữ cái xiêu vẹo, hiển nhiên là từ bàn tay của người không chuyên mà ra.

ZNSRKL —— Lương Đống ghép lại, “Chúc anh sinh nhật vui vẻ”, có lẽ là vì chocolate không đủ to, nên không khắc được chữ Happy Birthday.

(*) ZNSRKL: Viết tắt pinyin của cụm 祝你生日快乐 (Zhù nǐ shēngrì kuàilè) – Chúc bạn sinh nhật vui vẻ.

Một cái hộp rất lớn, nhét đầy xốp bọc hàng, chỉ để đặt một hộp chocolate nho nhỏ, không thể nói không xa xỉ.

Quay lại chỗ ở, Lương Đống lấy chocolate ra đặt giữa bàn, ánh mắt liếc qua cái hộp, phát hiện bên dưới còn nhét một tấm thiệp.

Mặt trước tấm thiệp vẽ một chiếc máy bay đầu tròn mập ú, trên đó có một câu tròn tròn xinh xinh: Anh thích đồ ngọt!

Lật qua, dòng chữ ở mặt sau khiến Lương Đống ngây ngẩn cả người.

Cố Nghi Lạc cúp máy xong thì đứng ngồi không yên, bỗng dưng giữa mùa đông mà làm mình thẹn ra một thân lửa nóng.

Cậu viết ở mặt sau tấm thiệp là “Em muốn làm hứng thú vĩnh hằng của anh”, đáp lại câu nói buổi sáng hôm đó của Lương Đống, “Hứng thú duy nhất bây giờ của anh là em.”

Bởi vì em thích anh, nên muốn chiếm hữu vĩnh viễn một góc nhỏ nhoi trong tim anh.

Lúc gửi bưu kiện máu dồn lên não, bây giờ Cố Nghi Lạc càng nghĩ càng thấy xấu hổ, mà khéo lúc đó Lương Đống thuận miệng nói, có lẽ đã sớm quên.

Nghĩ bây giờ Lương Đống đã nhìn thấy tấm thiệp, Cố Nghi Lạc xấu hổ đến nỗi ngón chân co quắp, hận không thể đào một cái hầm trú ẩn không có tín hiệu chui vào.

Không lâu sau, điện thoại di động để trên bàn vang lên một chút.

Cố Nghi Lạc đoán mò tin nhắn Liang gửi tới: “Ảnh thân sĩ như vậy, tin nhắn này chắc chắn là ‘Cảm ơn’.”

Lại vang lên một chút.

“Như trên, cái này là ‘Ăn rất ngon’ hoặc là ‘Rất thích’.”

Ước chừng sau hai phút, vang lên lần thứ ba.

Cái này là gì nhỉ? Cố Nghi Lạc không đoán được.

Cậu muốn biết, lại sợ Lương Đống không nhớ đoạn đối thoại kia rồi ông nói gà bà nói vịt, xoắn xuýt đến độ lăn như trục máy giặt trên giường.

Lăn lộn mệt rồi, cuối cùng vẫn bò dậy.

Cố Nghi Lạc bọc chăn bông nhỏ, lết như ốc sên từ giường tới bàn, thò một cái tay ra, mò được điện thoại, vèo cái rụt vào.

Một chùm sáng phát ra từ lỗ thông khí trên đỉnh đầu, màn hình sáng lên.

Mười giây sau, chỉ nghe thấy “áuuuu” một tiếng, Cố Nghi Lạc nhảy bắn lên như một quả bóng, biểu diễn quay 360 độ Thomas trên không.

(*) Xoay 360 độ Thomas trên không: Ban đầu dùng để chỉ một động tác trong môn thể dục dụng cụ và hip-hop dance, giờ đây nó thường được dùng như một tính từ để diễn đạt một thứ gì đó siêu bùng nổ. Trong hip-hop dance và breakdance gọi là Thomas flare.

Vì biên độ động tác quá lớn, điện thoại rớt khỏi chăn, rơi bịch xuống đất.

Màn hình vẫn sáng, dừng ở cuộc trò chuyện với Liang.

Từ trên xuống dưới, tin nhắn thứ nhất đúng thật là “Cảm ơn”, cái thứ hai cũng khớp với phỏng đoán của Cố Nghi Lạc, bày tỏ sự yêu thích với món quà.

Cái thứ ba giống tác phong thường ngày của Lương Đống, lời ít ý nhiều, giản dị mộc mạc, nhưng lại có sức mạnh thần kỳ hủy diệt, sóng to gió lớn.

Liang: 【 Em đã luôn là vậy. 】

Hết chương 22.

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu Lương: Lần đầu tiên ấy ấy, em có căng thẳng không?

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.