Tuy rằng đối với những lời Lý Lệnh Uyển từng nói với Dương Thị, nàng bảo rằng sau này Lý Duy Nguyên sẽ là quý nhân, cũng sẽ là người khôi phục hưng thịnh của Lý gia, nhưng căn bản bà vẫn có chút bán tín bán nghi.
Hiện nay sau khi biết tin Lý Duy Nguyên đứng đầu kỳ thi đồng thì bà đã tuyệt đối tin tưởng vào lời nói của Lý Lệnh Uyển.
Bởi vì bà tin tưởng vào sự lựa chọn lão thái gia. Có lẽ tiểu tử này tương lai sẽ là quý nhân của Lý gia.
Sau kỳ thi đồng, hai tháng sau là kỳ thi huyện, bốn tháng sau lại thi tiếp kỳ thi phủ, cuối cùng là kỳ thi viện, Lý Duy Nguyên một đường thành công đứng đầu tam bảng.
Vì thế hắn đạt được tư cách Lẫm sinh, đồng nghĩa hắn sẽ được triều đình cấp tiền cho học đến để lúc thành danh.
Nhưng đối với Dương Thị chút tiền ít ỏi đócủa Lý Duy Nguyên có là gì, đủ dùng được bao lâu? Bà chỉ quan tâm tới vinh dự và thành tích đứng đầu các bảng của hắn mà thôi.
Ngược lại Lý Duy Lăng vốn đã được nhị phòng mời người về dạy từ nhỏ, nhưng cũng không thể đạt được tư cách Lẫm sinh chỉ có cái danh hiệu tú tài tầm thường.
Hiện tại Dương Thị đang rất cao hứng, bởi vì bà có hai đứa cháu trai đều thi đỗ công danh. Sau khi bái tế tổ tông, bà liền dẫn cả nhà đi đến chùa Thừa Ân thắp hương tạ lễ Phật Tổ.
Đồng thời bà cũng muốn cầu nguyện Phật Tổ mong cho Lý Duy Nguyên và Lý Duy Lăng sau này sẽ thi đỗ cử nhân, sau đó là tiến sĩ, chỉ có như vậy bọn họ mới giúp Lý gia khôi phục lại hưng thịnh như ngày xưa.
Đã vào tháng tư cũng bước qua mùa hạ, hai bên đường những bông hoa hoè đang nở rộ trắng như tuyết. Hương thơm của chúng theo gió lan tỏa khắp nơi. Lý Lệnh Uyển ngẫu nhiên ngửi được mùi hương này, nàng liền vén màn xe ngựa lên, đưa mắt nhìn ngắm phong cảnh xung quanh. Lúc này Lý Duy Nguyên cưỡi ngựa sát thành xe nàng.
Lý Lệnh Uyển ngắm nhìn vị thiếu niên mười lăm tuổi này, thân hình cao gầy cưỡi trên lưng ngựa, hôm nay hắn mặc bộ y phục mới tinh màu làm nhạt càng tôn lên vẻ khôi ngô tuấn tú.
Đầu mùa hạ thời tiết khá mát mẻ, cảnh vật có sức sống vô cùng, trong không trung còn có mùi thơm hoa cỏ, tiếng chim hót ríu rít, bên cạnh lại là vị thiếu niên anh tuấn, cảnh tưởng này thật khiến cho tâm tình càng hưng phấn.
Lý Lệnh Uyển lại huýt sáo mỉm cười nhìn Lý Duy Nguyên, lúc này hắn cũng quay đầu lại nhìn nàng, sau đó nàng liền cười nói: ” Xin hỏi công tử là con cháu nhà ai, nhìn tướng mạo người thật phong lưu.”
Nghe những lời trêu chọc này của nàng, nhất thời Lý Duy Nguyên liền đỏ mặt. Bất quá hắn lại trầm mặc, thấp giọng trách nàng: ” Suốt ngày muội chỉ biết đọc những quyển sách vớ vẩn, chẳng bao giờ chăm chỉ học hành như vậy sao? Sau khi trở về ta sẽ ném những quyển sách đó đi.”
Lý Lệnh Uyển lại cười nói: ” Ca ca, muội chỉ đùa với huynh một chút thôi.”
Kỳ thật câu nói vừa rồi của nàng chỉ muốn biểu đạt hắn có dáng vẻ khi cưỡi ngựa của hắn thật phong khoáng, gương mặt lại anh tuấn, nàng không hề có những ý nghĩ khác.
Tất nhiên Lý Duy Nguyên biết rõ nàng chỉ đang trêu chọc mình. Dù sau bọn họ cũng là đường huynh muội, mỗi ngày lại thân thiết với nhau như vậy, đối với thân phận huynh muội này thì còn có thể xảy ra chuyện gì?
Nhưng hắn lại nghĩ đến chuyện sau này nàng vẫn sẽ phải gả đi, thậm chí còn nhìn nàng cùng nam tử khác quấn quýt bên nhau, hắn lại cảm thấy khó chịu, vì vậy hắn càng nắm chặt dây cương.
Hắn có thể làm gì để thay đổi chuyện này? Căn bản hắn không thể làm gì cả, chuyện duy nhất hắn có thể làm cho nàng chính làm tìm một người nam tử tốt nhất trên thế gian này, người đó sẽ thay hắn yêu thương chăm sóc nàng suốt đời.
Nhưng thế gian này còn có người nam tử nào xứng với Uyển Uyển của hắn?
Bất luận như thế nào hắn cũng không an tâm giao nàng cho bất kì ai. Mỗi lần nghĩ về chuyện này, tâm tình có tốt đẹp đến mấy phút chốc cũng tan biến.
Bởi vì tâm trạng không vui cả một đoạn đường hắn không muốn nói chuyện với nàng. Hắn chỉ tập trung nhìn về phía trước.
Chùa Thừa Ân đã hiện ra ngay trước mắt. Dương Thị vì muốn tỏ lòng tôn trọng Phật Tổ trong chùa, bà bảo người dừng xe ngựa cách cửa chùa một đoạn, sau đó bà bước xuống xe bảo Song Hồng và Song Dung tiến lên phái trước gõ cửa.
Mọi người thấy Dương Thị đã xuống xe, bọn họ lập tức cũng xuống xe ngựa, từng người đứng phía sau bà, chờ cửa chùa mở liền tiến vào dâng hương bái Phật.
Cửa chùa cũng đã mở, người đến tiếp đón đám người của Lý gia chính là trù trị của ngôi chùa này.
Dương Thị vốn là một người rất tôn kính thần phật, cho dù bà đi dâng hương hết tất cả những ngôi chùa trong kinh thành nhưng bà vẫn chọn đến ngôi chùa này dâng hương.
Mỗi tháng bà đều đến đây dâng hương, còn góp không ít bạc vào làm công đức cho chùa. Hơn nữa bà còn tặng cho ngôi chùa này một tấm biển treo mạ sơn vàng quý giá.
Cho nên đối với ngôi chùa này Dương Thị chính là khách quý. Bà dẫn ba người con dâu, cùng sáu người tôn nhi ra mắt trụ trì, bà còn hỏi trụ trì Đại Giác Pháp sư đang ở đâu?
Bà rất muốn dẫn Lý Duy Nguyên đến gặp ông ta một lần nữa, mong ông ta có thể đoán mệnh cho hắn thêm một lần.
Sau đó trụ trì nói cho bà biết Đại Giác Pháp Sư đã đi du sơn ngoạn thuỷ không biết khi nào sẽ quay về. Nghe thấy trụ trì nói như vậy trong lòng bà cũng có chút tiếc nuối.
Quả thực trước đó bà vẫn luôn nghi ngờ Lý Lệnh Uyển bị yêu quái nhập vào người, bà từng nghĩ đến việc mời Đại Giác Pháp sư đến làm phép.
Nhưng khi bà sai người đi đến đây lại biết được ông ta đã đi du sơn ngoạn thuỷ, vì vậy bà đành phải mời cái vị đạo sĩ Nguyên Diệu chân nhân kia mà thôi.
Người Phật gia có câu gặp nhau là do duyên số, nếu lần này không gặp được Đại Giác Pháp sư có lẽ do duyên chưa đến.
Trụ trì tự mình dẫn đám người của Dương Thị đi vào chùa, rồi dẫn bọn họ dâng hương cho các vị Bồ Tát trong chùa.
Dương Thị rất thành tâm kính bái, trước tiên bà dâng hương bái lạy Phật Tổ ở giữa đại điện. Sau đó là đến Quan Âm Bồ Tát, cùng hai vị thần sĩ ở hai bên điện.
Người nhà Lý gia thấy bà thành tâm như vậy, nào dám không làm theo? Trong ngôi chùa này đâu chỉ có một cái đại điện ước chừng có đến ba cái đại điện lớn, lại còn có thêm những điện nhỏ, bên trong đó sẽ có bao nhiêu Bồ Tát?
Vì thế sau khi bái lạy những vị Bồ Tát trong đại điện này, Lý Lệnh Uyển cảm thấy đầu mình choáng váng muốn ngất xỉu, còn hoa cả mắt.
Cũng may lúc này Dương Thị và ba người con dâu đã đi đến điện khác, còn dặn dò đám tôn bối không cần đi theo chỉ cần đứng yên ở chính điện này là được.
Khi biết tin không cần phải bái lạy những nơi khác Lý Lệnh Uyển liền nhanh chân đi ra ngoài hành lang, nơi có những hàng cây xanh để hóng mát. Hiện tại Lý Duy Nguyên vẫn đang thành kính bái lạy mỗi một vị Bồ Tát trong đại điện.
Trước đây hắn là người không tin vào thần phật hay ma quỷ, hắn cảm thấy thế gian này nếu thực sự có quỷ thần thì tại sao lại không giúp cuộc sống của hắn bớt khổ sở hơn.
Chẳng lẽ kiếp trước hắn đã làm nhiều việc sai trái cho nên kiếp này phải trả giá như vậy?
Cho nên hắn cần gì phải tin và thờ phụng quỷ thần?
Nhưng giờ phút này hắn lại thành tâm cầu khấn Phật Tổ, trong lòng hắn chỉ có một tâm nguyện duy nhất chính là hy vọng Lý Lệnh Uyển suốt đời đều trải qua trong bình an, cầu mong nàng vĩnh viễn đừng rời xa hắn.
Sau khi hắn bái lạy xong vị Bồ Tát cuối cùng, hắn liền đứng dậy đưa mắt khắp nơi tìm kiếm Lý Lệnh Uyển.
Hắn phát hiện nàng đang đứng ở ngoài hành lang hóng mát. Dù sao cũng đã vào hạ, thời tiết có chút oi bức cho nên hôm nay nàng mặc một bộ y phục thanh nhã, áo ngắn thêu những bông hoa màu xanh ngọc, váy dài lam nhạt, cổ áo cùng tay áo lại thêu những đó hoa lê trắng tinh.
Bộ y phục này khi khoác lên người nàng làm tôn lên vẻ đẹp kiều diễm và mĩ miều của nàng. Trên tay nàng đang cầm một cây quạt tròn thêu hình bươm bướm đậu trên đóa hoa ngọc lan. Nàng phẩy quạt làm lộ ra một cổ tay trắng nõn, trên cổ tay còn đeo một chiếc vòng phỉ thuý.
Lý Duy Nguyên nhanh chân tiến về phía nàng, hiện tại nàng vẫn chăm chú ngắm cảnh.Đột nhiên nàng nhìn thấy một cái bóng che khuất bóng nàng, nàng vội quay đầu nhìn lại thì ra là Lý Duy Nguyên.
Trên trán của hắn xuất hiện một tầng mồ hôi,
có lẽ vừa rồi do hắn bái lạy trong điện cũng có chút oi bức vì vậy đã đổ mồ hôi.
Nàng không nói gì chỉ thuận tay đưa cây quạt tròn của mình cho hắn, hắn liền đưa tay nhận lấy phất quạt vài cái.
Tiểu Phiến đứng một bên nhìn thấy cảnh tượng này, trong đầu thầm nghĩ, Tam tiểu thư và đại thiếu gia đúng là càng ngày càng hiểu ý nhau, chỉ cần nhìn vào ánh mắt nhau đã biết đối phương muốn điều gì.
Hai người bọn họ đứng ngắm cảnh một lúc, Lý Duy Nguyên lại nắm tay kéo nàng vào trong điện để bái lạy Bồ Tát.
Nhưng Lý Lệnh Uyển không muốn đi liền nói: ” Thời tiết nóng bức như vậy, huynh hãy để muội hóng mát một chút, muội không muốn vào trong bái lạy nữa đâu.”
Sau đó nàng lại nói tiếp: ” Ca ca huynh hãy đi đi, nếu huynh làm cũng như muội làm mà thôi, huynh hãy thay muội cầu nguyện.”
Nàng cảm thấy bản thân cũng không có tâm nguyện nào cần cầu xin. Có một câu rất đúng, cầu người không bằng tự cầu mình.
Lý Duy Nguyên nhìn thấy nàng đã không muốn cũng không cưỡng cầu nữa, chỉ bảo nàng: ” Nếu như thế muội phải ngoan ngoãn ở đây đợi ta, sau khi ta đi cầu xin các vị Bồ Tát xong sẽ đến tìm muội.”
Hắn lại tiếp tục dặn dò nàng: ” Phải ngoan ngoãn ở lại đây, ta sẽ nhanh quay lại.”
Lý Lệnh Uyển cười đồng ý, Lý Duy Nguyên đưa quạt tròn lại cho nàng, sau đó nhấc chân đi những điện tiếp theo, nhưng vừa đi hắn lại quay đầu nhìn nàng một cái.
Hắn nhìn thấy nàng vẫn ngoan ngoãn đứng ở đó trò chuyện Tiểu Phiến, hắn mới an tâm rời đi.
Mỗi lần hắn khẩn cần đều chỉ có duy nhất một tâm nguyện, vì vậy hắn chăm chỉ bái lạy dập đầu sáu cái đối với những vị Bồ Tát trong điện.
*
Lý Lệnh Uyển không muốn đi bởi vì nàng rất lười.
Lúc này Lý Lệnh Kiều dẫn nha hoàn đi dạo xung quanh chính điện, nàng ta không có ý định bái lạy tất cả các vị Bồ Tát trong điện.
Sau khi nhìn thấy mọi người đã đi đến nơi khác, nàng ta cũng chậm rãi bước ra cửa điện, nàng ta liền nhìn thấy Lý Lệnh Uyển đứng trước hành lang phe phẩy cái quạt tròn, nơi cổ tay Lý Lệnh Uyển còn đeo một vòng tay phỉ thuý.
Lý Lệnh Kiều biết rõ một năm qua Dương Thị càng ngày càng xem trọng Lý Lệnh Uyển, nhưng lại rất chán ghét mình.
Hiện tại nàng còn nhìn thấy chiếc vòng tay phỉ thuý, đây chính là món trang sức mà nàng ta năm lần bảy lượt cầu xin Dương Thị tặng cho mình, nhưng hiện nay nó lại được đeo trên tay
Lý Lệnh Uyển, nàng ta không ngăn được sự tức giận trong lòng mình.
Kỳ thật chiếc vòng tay này Dương Thị tặng cho Lý Lệnh Uyển đã lâu, vì nàng không thường xuyên đeo nó cho nên Lý Lệnh Kiều không nhìn thấy đó mà thôi.
Hiện giờ Lý Lệnh Kiều mới nhìn thất, tất nhiên trong lòng liền cảm thấy tức giận, trong đầu nàng ta lại xuất hiện một ý nghĩ xấu xa, nàng ta muốn tiến tới đẩy ngã Lý Lệnh Uyển.
Hôm qua trời vừa đổ mưa cho nên trên hành lang còn xuất hiện nhiều vũng nước mưa.
Lý Lệnh Kiều nghĩ, nếu nàng ta giả vờ đi đứng không cẩn thận trượt ngã vào người Lý Lệnh Uyển, ra tay đẩy Lý Lệnh Uyển về phía vũng nước mưa trên nền đất. Như vậy y phục của Lý Lệnh Uyển sẽ bị bẩn, nàng cũng không có lý do gì trách nàng ta, thậm chí nàng ta sẽ nói do bản thân mình bất cẩn.
Tốt nhất là làm cho Lý Lệnh Uyển ngã đến chiếc vòng kia vỡ nát, nếu nàng ta đã không có được thì cũng không muốn ai có được.
Nếu như chiếc vòng bể nát Lý Lệnh Uyển sẽ bị Dương Thị trách mắng, bà sẽ nói Lý Lệnh Uyển không biết giữ gìn đồ vật cẩn thận. Hơn nữa nàng ta cũng biết chiếc vòng này là đồ vật vô cùng quý giá.
Lý Lệnh Kiều suy nghĩ xong liền nhanh chân tiến về phía Lý Lệnh Uyển.
Nhưng không ngờ rằng Lý Lệnh Uyển đã sớm nhìn thấy Lý Lệnh Kiều từ xa, chỉ là hai người bọn họ cũng không quá thân thiết, cho nên nàng không muốn mở miệng chào hỏi Lý Lệnh Kiều mà thôi.
Hiện tại nàng nhìn thấy Lý Lệnh Kiều lại có những hành động và cử chỉ kỳ lạ, trong lòng nàng sớm đề phòng.
Trong lúc Lý Lệnh Kiều cố ý ngã vào người nàng, nàng liền nhanh chân tránh đi khiến cho Lý Lệnh Kiều không kịp trở tay liền ngã nhào xuống vũng nước mưa trên mặt đất.
Nhìn bộ dạng bây giờ của Lý Lệnh Kiều giống như một con gà bị rơi vào nồi canh. Cả y phục lẫn đầu tóc đều bị nước mưa làm ướt.
Lý Lệnh Uyển nhìn thấy Lý Lệnh Kiều như thế, nhịn không được cười thành tiếng. Lý Lệnh Kiều cảm thấy vô cùng tức giận và xấu hổ đến cả mặt mày đỏ bừng.
” Lý Lệnh Uyển,” nàng ta đưa tay chỉ vào Lý Lệnh Uyển, gào thét: ” Ta nhất định không bỏ qua cho ngươi đâu.”
Lý Lệnh Uyển nghe nàng ta nói xong, nhẹ nhàng phe phẩy cái quạt trong tay, lại nói: ” Cái này gọi là hại người cuối cùng lại tự hại chính mình đó là do muội tự mình ngã có liên quan gì đến ta?”
Bỗng nhiên Lý Lệnh Kiều liền đứng dậy hung hăng tiến về phía Lý Lệnh Uyển, nàng ta đưa tay muốn đánh Lý Lệnh Uyển.
Nhưng Lý Lệnh Uyển cũng không có ý định ở đây đánh nhau với nàng ta, chuyện này thật là vô vị.
Dù sao hiện giờ Lý Lệnh Kiều cũng chỉ là con nhóc chín tuổi, nếu đánh nhau với nàng ta thì còn ra thể thống gì nữa?
Hơn nữa bây giờ bọn họ còn ở trong chùa đánh nhau nếu để Dương Thị biết được chuyện này, tất nhiên sẽ bị trách phạt rất nặng, cho rằng các nàng làm những việc bất kính với các vị Bồ Tát trong chùa.
Vì vậy Lý Lệnh Uyển vừa thấy Lý Lệnh Kiều tiến tới, nàng liền xoay người chạy về phía trung điện.
Có lẽ lúc này Lý Duy Nguyên đang ở đấy, nàng muốn đi qua đó tìm hắn. Chỉ là chỗ này cách khá xa nơi đó, nàng chậm rã vừa đi vừa nhìn ngắm hai bên đường trải đầy lá xanh, bên cạnh còn có trồng một cây tùng bách.
Cuối cùng nàng cũng đã sắp đến gần nơi đó, nếu nàng muốn đi đến đó còn phải bước lên mười bậc thềm cao mới đi tới cửa điện.
Lý Lệnh Uyển muốn nhấc chân bước lên bậc thềm đầu tiên, bỗng nhiên từ xa xuất hiện một bóng người, người đó lao nhanh về phía nàng.
Với cái va chạm đó Lý Lệnh Uyển liền ngã xuống đất. Nhưng cũng may Tiểu Phiến đứng bên cạnh nhanh tay đỡ nàng. Tiểu Phiến còn sốt ruột hỏi nàng: ” Tiểu thư, người không sao chứ?”
Lý Lệnh Uyển lắc đầu, nói một tiếng mình không sao.
Nhưng trong lòng có chút nóng giận. Nàng rất muốn biết kẻ nào lại lỗ mãng va vào nàng, sau khi nhìn thấy người đó nàng liền cảm thấy không vui.
Ai nha, sao mỗi lần Lương thể tử lên sàn đều phải làm cho nàng ngã vậy chứ?
Lương Phong Vũ cũng biết đã vô tình va phải người khác, nhưng hắn vốn là người kiêu căng, cho nên hắn chỉ tuỳ tiệnhỏi một câu: ” Cô nương, người không sao chứ?”
Lời nói này của hắn chẳng mang ý từ hối lỗi nào cả.
Lý Lệnh Uyển cũng không muốn so đo với hắn. Chẳng phải nguyên thân lúc trước rất thích Lương Phong Vũ sao, mỗi lần gặp mặt hắn đều chỉ biết lẽo đẽo đi sau hắn, gọi hắn là Lương ca ca?
Nàng biết Lương Phong Vũ rất muốn trốn tránh nguyên thân, cho nên hiện tại nàng cũng không muốn quá thân cận với hắn.
Dù nói như thế nào, trong truyện chính nàng đã viết Lý Lệnh Uyển cùng Lương Phong Vũ vốn đã có hôn sự với nhau, chỉ là không thành bởi vì sự xuất hiện của Lý Lệnh Yến mà thôi.
Nhưng bây giờ nàng cũng không muốn mình với cái tên Lương Phong Vũ này có chút quan hệ nào.
Cho nên cứ tránh được thì cứ tránh vẫn là tốt nhất. Vì thế Lý Lệnh Uyển liền phẩy tay không muốn nhiều lời cùng hắn, sau đó nàng liền nhấc chân muốn đi tiếp.
Lương Phong Vũ nghiêm túc nhìn rõ tướng mạo nàng. Sau đó hắn liền mở hiện hỏi: ” Ngươi, ngươi là Lý Lệnh Uyển sao?”
Lý Lệnh Uyển nghe xong quay đầu lại nhìn hắn một cái. Hôm nay vị thiếu niên này khoác trên người một cái áo choàng tơ lụa màu xám, trước ngực lại thêu hoa văn bằng chỉ bạc, trên đầu vấn một vòng bằng vàng khảm những hạt châu nhỏ, vừa nhìn thấy đã biết là người cực kỳ giàu có.
Được rồi, nếu đã bị nhận ra cứ giả vờ không quen biết thì cũng không được. Vì thế Lý Lệnh Uyển liền cung kính hành lễ với hắn, kêu một tiếng: “Lương thế tử.”
Một năm nay nàng đã được học các lễ nghi đến thuộc nằm lòng, cho nên lúc nàng hành lễ cử chỉ vô cùng tự nhiên hào phóng lại còn uyển chuyển động lòng người.
Hiển nhiên Lương Phong Vũ cũng không kịp phản ứng lại với tình huống này.
Vốn dĩ trong trí nhớ của hắn, Lý Lệnh Uyển chính là một con người cực kỳ ương ngạnh koêu căng, nào biết lễ nghĩa là gì?
Nhưng người trước mắt này khí chất thanh tao, gương mặt kiều diễm, tác phong lại vô cùng lễ phép trầm ổn, nàng sao có thể là Lý Lệnh Uyển?
Hắn chần chừ muốn lên tiếng hỏi tiếp, nhưng hắn liền nghe được phía sau có người kêu nàng: ” Uyển Uyển.”
Hắn liền quay đầu lại xem, lập tức hắn nhìn thấy được một thiếu niên đang vội vàng bước xuống bậc thềm đi nhanh về phía Lý Lệnh Uyển, vừa lúc chắn ngang tầm nhìn của hắn với Lý Lệnh Uyển.
Cái vị thiếu niên anh tuấn này, có khí chất không hề tầm thường, ánh mắt còn tỏa ra chút lạnh lẽo khiến người khác nhìn thôi đã cảm thấy máu trong người như muốn đông lại.
Dường như vị thiếu niên này, hắn cũng có chút ấn tượng. Hắn nhớ rõ lần trước ở Lý phủ, hắn cũng va phải Lý Lệnh Uyển đã nhìn thấy vị thiếu niên đứng bên cạnh nàng.
Vị thiếu niên này còn nhìn hắn bằng ánh mắt như muốn giết người. Chỉ cần nhìn thấy một lần không tài nào quên được.
Lương Phong Vũ có chút chần chừ hỏi: ” Ngươi là huynh trưởng của Lý Lệnh Uyển?”
Hắn còn nhớ rõ lần trước chính nàng đã lôi kéo vị thiếu niên trước mắt này đi, còn kêu là ca ca.
Lý Duy Nguyên khẽ hừ một tiếng không muốn trả lời. Tất nhiên hắn nhớ rõ Lương Phòng Vũ là ai.
Chính là cái người lần trước đã khiến cho Lý Lệnh Uyển bị ngã, thế tử của Quảng Bình hầu phủ.
Phàm là kẻ nào đã làm tổn hại đến Lý Lệnh Uyển hắn tuyệt đối sẽ không quên.
Cho nên khi nhìn thấy Lương Phong Vũ, Lý Duy Nguyên càng muốn đi đến đập đầu hắn thật mạnh xuống đất.
Nhưng cuối cùng Lý Duy Nguyên vẫn phải nhẫn nhịn, bởi vì trong một năm nay lúc nào Lý Lệnh Uyển cũng nói với hắn, ca ca, huynh không được như vậy nha.
Nhìn xem ánh mắt của huynh như muốn lấy mạng người ta vậy, nếu huynh như thế sẽ làm người khác sợ hãi vậy thì còn ai muốn thân cận với huynh nữa.
Huynh phải nhìn người khác bằng ánh mắt ôn hoà một chút, dù người trước mắt huynh không thích thế nào đi nữa nhưng trên mặt vẫn phải tỏ ra vui vẻ.
Người ta thường nói cười nhiều sẽ rất tốt, như vậy người khác nhìn huynh cũng đều sẽ thích huynh.
Lý Lệnh Uyển hiểu được hắn rất bài xích với điều này, cho nên nàng lại nói thêm không phải muội muốn huynh thật lòng đối xử ôn hoà với mọi người, chỉ là hy vọng vẻ mặt huynh bớt nghiêm nghị một chút, điều đó cũng đâu có tổn hại gì đúng không.
Vì thế Lý Duy Nguyên liền nghiêm túc hỏi nàng, Uyển Uyển có phải muội không thích bộ dạng lạnh lùng này của ta?
Lý Lệnh Uyển nghe xong cũng hơi giật mình. Đây không phải là vấn đề nàng thích hay không thích, mà là bởi vì lúc nào Lý Duy Nguyên cũng chỉ biết trưng bộ mặt lạnh lùng kia ra với mọi người, nếu hắn cứ dùng vẻ mặt đó đi ra ngoài thì ai dám thích hắn nữa.
Bất quá nàng vẫn gật đầu, nói đúng vậy. Lại nói, ca ca huynh trưởng thành đã tuấn tú như vậy, huynh cười nhiều lên thì mới càng tuấn tú hơn.
Lời này của nàng là thật lòng, vốn tướng mạo của Lý Duy Nguyên cực kỳ tuấn tú, chẳng qua là bình thường hắn đều tỏ vẻ lạnh lùng âm trầm. Chỉ cần hắn mỉm cười một chút thôi liền giống như trăng chiếu sáng trên mặt nước mênh mông, nhìn thôi cũng đã cảm thấy an ổn.
Lý Duy Nguyên nghe nàng nói xong lời này, hắn liền trịnh trọng gật đầu đáp ứng điều nàng mong muốn.
Hắn chẳng quan tâm mọi người trong thế gian này có thích hắn hay không, cũng chẳng để ý người khác cảm nhận hắn thế nào, nhưng chỉ cần Lý Lệnh Uyển muốn hắn trở thành người như thế nào, thì hắn nhất định sẽ thay đổi như nàng mong muốn.
Hắn cam tâm tình nguyện trở thành một khối đất sét trong tay nàng, dù nàng muốn nặn hắn thành hình dạng gì cũng được.
Nhưng hiện tại khối đất sét này, lúc nhìn thấy Lương Phong Vũ vẫn không ngăn được ánh mắt lạnh lùng đó.
Bởi vì Lương Phong Vũ chính là người đã làm Lý Lệnh Uyển bị thương, hắn còn đứng đó chứng kiến hết mọi việc.
Lúc này Lý Lệnh Uyển chỉ cho rằng Lý Duy Nguyên không biết người trước mắt mình là ai, cho nên mới nhìn Lương Phong Vũ như vậy.
Sau đó nàng nghiêng đầu từ phía sau lưng hắn nhìn qua Lương Phong Vũ, lên tiếng nói với hắn: ” Ca ca, vị này chính là thế tử của Quãng Bình hầu phủ.”
Dù sao Lương Phong Vũ cũng là thế tử, chẳng qua hiện tại cái danh tiếng Quảng Bình hầu này đã từ từ suy giảm nhưng vẫn không nên đắc tội thì hơn.
Khi nghe nàng nói xong Lý Duy Nguyên liền đưa tay ấn đầu nàng trở về phía sau, cho nên cả thân người nàng hoàn toàn đều bị thân thể cao to của hắn che khuất lại.
Lý Duy Nguyên không thích ánh mắt của Lương Phong Vũ khi nhìn thấy Lý Lệnh Uyển.
Trong ánh mắt của Lương Phong Vũ có chút bất ngờ, cũng có si mê, dẫu sao cũng là những thiếu niên bằng tuổi nhau tất nhiên Lý Duy Nguyên nhìn ra được ý tứ trong ánh mắt của Lương Phong Vũ.
Tuy rằng Lý Lệnh Uyển còn nhỏ tuổi, nhưng nhan sắc cực kỳ xinh đẹp cùng diễm lệ, hắn không thích bất cứ kẻ nào nhìn nàng bằng ánh mắt si mê như thế.
Cho nên Lý Duy Nguyên nhanh chóng hành lễ với Lương Phong Vũ, kêu một tiếng Lương thế tử, sau đó liền mở miệng nói: ” Người nhà của tại hạ đang đợi ở đại điện phía trước, tại hạ cùng xá muội muốn đi trước, xin cáo từ ở đây.”
Vừa dứt lời hắn không đợi Lương Phòng Vũ lên tiếng, hắn liền nắm tay kéo Lý Lệnh Uyển đi.
Chờ khi bọn họ đi được vài bước, liền gặp được hai nha hoàn đang tiến đến đây. Một nha hoàn của Dương Thị, người còn lại là nha hoàn của Quảng Bình hầu phủ.
Lập tức nha hoàn của Dương Thị liền vội vàng đi đến chào hỏi với Lý Duy Nguyên cùng Lý Lệnh Uyển, tiếp theo nàng ta liền cung kính nói: ” Hiện nay lão thái thái cùng các vị thái thái đều đang ở trong thiện phòng bên trong hậu viện, còn có Quảng Bình hầu phủ phu nhân, mọi người đang nghe đại sư giảng phật pháp. Nô tì phụng mệnh lão thái thái mời các thiếu gia các tiểu thư đến đấy nghe đại sư giảng phật pháp.”
Lúc này nha hoàn của Quảng Bình hầu phủ cũng đã đến mời Lương Phong Vũ đi đến nơi đó.
Vì thế Lương Phong Vũ liền tiến lên hai bước, cười cùng Lý Duy Nguyên và Lý Lệnh Uyển nói: ” Thật trùng hợp, xem ra chúng ta lại tiện đường rồi. Vậy chi bằng chúng ta cùng nhau đi đến đó.”
Bất quá ánh mắt của hắn vẫn luôn nhìn về phía Lý Lệnh Uyển, trong đầu hắn lại suy nghĩ trước kia chẳng phải nàng lúc nào cũng đi phía sau hắn gọi hắn là Vũ ca ca, còn không ngừng bắt hắn gọi nàng là Uyển Uyển.
Hơn nữa nàng cũng không vui khi hắn gọi là Lý tiểu thư, vì thế Lương Phong Vũ liền cười nói với nàng: ” Uyển Uyển, gọi nàng như vậy có được không?”
Ngay lập tức Lý Duy Nguyên quay đầu lại nhìn Lương Phong Vũ, sắc mặt hắn âm trầm, ánh mắt còn lạnh lẽo.
Ngươi dám gọi nàng là Uyển Uyển, cách xưng hô này chỉ có ta mới được dùng, ngươi có tư cách gì mà gọi nàng như thế?
—————————-//—-//—————————-
Tình địch của Nguyên ca lên sàn rồi 😂😂 đây mới là một người thôi nhé!!! Anh ơi bình tĩnh nào!! Anh mà ghen quá em Uyển chạy mất thì biết làm sao 😂😂