Dục Tu Ký

Chương 90: Tử Loa Ốc


Không lâu sau chẳng còn tiếng động gì nữa.

Chợt nghe tiếng Hạo Phi yếu ớt.

– Ngươi…thì ra ngươi chính là tên thiếu chủ Hợp Hoan Tông kia….

Dù khuôn mặt đầy máu, ánh mắt dữ tợn, nhưng hắn lại nhìn Lý Quý cười kì quái.

– Ha ha ha. Vĩnh Lạc Thôn…chết hay lắm….chết hay lắm…

Lý Quý nghe vậy, khuôn mặt cũng không có cảm xúc gì, dường như đang lâm vào trầm tư, chẳng còn nghe gì.

Nhưng ba nữ thì cực kì phẫn nộ, nghiến răng nghiến lợi.

Tuyết Nhi chống nạnh, chửi đổng lên.

– Khốn kiếp…ngươi cười cái gì…ngươi tưởng có lão già kia…bổn cô nương không dám giết ngươi ?

Hạo Phi nghe vậy thì cười gằn, khuôn mặt đầy đắc ý. Cũng không trả lời.

Chỉ nghe giọng nương tử của hắn, Hồng Nhược Lan mở miệng.

– Ngươi dám giết ?

Hồng Nhược Lan nói xong, mặc kệ cơ thể đang phát dục điên cuồng, hạ thân đã ướt đẫm. Bật cười khoái chí.

Tuyết Nhi nghe vậy vô cùng tức tối, nhưng nàng cũng không phải không hiểu chuyện, chỉ đành xụ mặt xuống.

Sắc mặt Lý Quý cũng không khá hơn.

Chỉ thấy hắn đầy âm trầm, dường như đang suy tính gì đó.

Đan Hiểu không biết nghĩ gì, đến bên cạnh hắn, thầm nhắc nhở.

– Huynh cẩn thận, lão Huyết Sa này vội đồng ý điều kiện 3 tháng kia có chút quá dễ dàng. Dường như…

Lý Quý gật đầu.

– Dường như lão cũng muốn kéo dài thời gian…

Hắn nhìn lên hai nhân ảnh bị giam cầm kia.

– Kéo dài mạng cho bọn hắn…

– Cũng không ngoại trừ khả năng…lão sẽ lật lọng…

Lý Quý hít một hơi thật sâu, nhìn sang Tuyết Nhi cùng Lý Xuân Hồng, sau đó lại nhìn về Đan Hiểu, chợt khuôn mặt quyết tâm.

– Đan Hiểu, nàng cùng Tuyết Nhi hãy giúp ta mang tỷ tỷ trở về Thần Kiếm Tông trước. Ta sẽ trở về sau…

– Quan trọng nhất là phải báo với…

Đan Hiểu nhướng mày tiếp lời.

– Đại trưởng lão ?

Lý Quý gật gật đầu. Bỗng Đan Hiểu sắc mặt lo lắng.

– Không được…huynh ở lại cũng quá nguy hiểm.

Hắn nghe vậy, mỉm cười.

– Đừng lo, bọn hắn thậm chí cử động còn chẳng được nói gì đến…

Đan Hiểu lắc đầu.

– Không, ý muội là…nơi này vốn là mỏ linh thạch của chính phái, chẳng may…

Nghe vậy, Lý Quý khuôn mặt giãn ra.

– Toàn bộ đệ tử của Thần Kiếm Tông lẫn Trầm Gia ở đây đều đã chết sạch.

– Mỗi một năm, Thần Kiếm Tông sẽ phái lứa đệ tử khác đến đây để thay đổi luân phiên. Từ giờ đến đó còn hơn 5 tháng nữa.

Nghe vậy, sắc mặt Đan Hiểu cũng giãn ra, không biết suy nghĩ gì đó, chợt gật đầu.

– Huynh yên tâm, ta cùng Tuyết Nhi sẽ mang Lý Xuân Hồng trở về an toàn.

– Còn nữa…huynh định khi nào trở về ?

Lý Quý ngẫm nghĩ gì đó, gật gật đầu.

– Ta sẽ trở về trước tỷ thí hội của Thần Kiếm Tông và Vạn Đao Tông.

Nghe vậy, không chỉ Đan Hiểu mà Tuyết Nhi cũng bất ngờ. Tuyết Nhi đến bên cạnh, nhu miệng lên khó hiểu.

– Huynh làm gì mà tận 2 tháng nữa mới trở về ? Việc huynh cần làm bây giờ là nhanh chóng gia tăng tu vi.

Khuôn mặt nàng ta chợt ửng hồng.

– Không bằng mang bọn hắn trở về Thần Kiếm Tông, có muội, chúng ta cùng ….

– Huynh tăng tiến tu vi chẳng phải tốt hơn ở cái xó xỉnh với hai tên đáng ghét kia ?

Chợt Tuyết Nhi nghĩ gì đó, nhìn sang Hồng Nhược Lan, thấy nàng ta đang giãy dụa, cả người ửng đỏ, hạ y đã ướt sũng, chợt trợn mắt.

– Này…này…đừng nói với muội huynh sẽ cùng với ả kia….

Tuyết Nhi bộ dạng hệt như đang ăn giấm chua, Lý Quý thầm tặc lưỡi. Đang định mở miệng Đan Hiểu chợt tiến lại.

– Muội cũng tò mò…rốt cuộc huynh định làm gì mà tận 2 tháng mới trở về vậy ?

Lý Quý nghe vậy liền bật cười.

– Ta đang muốn kiểm chứng một vài thứ. Sau này ta sẽ nói cho hai muội biết, bây giờ không tiện.

Thấy hắn không có ý trả lời, Tuyết Nhi xụ mặt xuống, còn Đan Hiểu như suy nghĩ gì đó, kề vào tai hắn nửa đùa nửa thật.

– Nhưng mà Tuyết Nhi muội ấy nói không phải không có lý, nếu cần âm khí huynh biết phải làm gì rồi đấy…

Nghe vậy, Lý Quý trợn tròn, nhìn sang Đan Hiểu.

– Ngay…ngay… cả muội cũng…

Đan Hiểu bất ngờ hôn hắn một cái, nói khẽ.

– Huynh vẫn còn ngại ngùng với muội ? Muội biết tỏng ý đồ của huynh đấy.

Lý Quý đang bần thần trợn tròn, chưa kịp trả lời đã nghe giọng Đan Hiểu đầy thâm ý.

– Huynh giết bọn hắn để trả thù, cũng không khỏi quá nhẹ nhàng đi…có những thứ…còn đáng sợ hơn cả cái chết…

Đan Hiểu chợt liếc sang Hạo Phi, nheo lại.

– Tỷ như phu quân thấy nương tử mình bị…

Thính lực tu sĩ vô cùng thính, dù Hạo Phi thương tích đầy mình, nghe vậy cũng lấy hết sức lực trừng mắt.

– Ngươi…ngươi…

Nói đến đây, Đan Hiểu bật cười, chỉ nhìn qua Tuyết Nhi.

– Tuyết Nhi, mang Lý Xuân Hồng trở về thôi.

Tuyết Nhi nghe vậy, cõng Lý Xuân Hồng trên lưng, đi đến trước mặt Lý Quý, trừng mắt.

– Huynh trở về…

…biết tay muội.

.

.

.

.

.

.

Không lâu sau.

Ba nữ cũng đã trở về Thần Kiếm Tông.

Việc đầu tiên Lý Quý làm chính là……

…..thu thập hai nhẫn trữ vật của Hạo Phi cùng với Hồng Nhược Lan.

Hồng Nhược Lan cũng không có ý tứ ngăn cản, dù sao lúc này nàng ta cũng chẳng còn tâm trí đâu mà để ý đến nhẫn trữ vật.

Còn Hạo Phi đã bị cắt xuống hai cánh tay, Lý Quý phải trở vào huyệt động bên trong để thu thập.

Bên trong nhẫn trữ vật của hai phu phụ này có tổng cộng hơn 20 vạn hạ phẩm linh thạch.

Có chút ít hơn so với hắn tưởng tượng, nhưng dù sao đi nữa, tu sĩ tà phái cũng chẳng hấp thu được linh thạch, mang theo chỉ để mua bán trao đổi là chính.

Bên trong nhẫn trữ vật của Hạo Phi có một vật khiến Lý Quý vô cùng thích thú, đó là một chiếc chuông đồng nhỏ, tên là Hồng Kim Chung.

Hắn phát hiện ra chuông đồng này mỗi lần rung lên có tác dụng nhiễu loạn thần thức, khiến đối phương bồn chồn, linh lực không thể thu phát tuỳ ý.

Hạo Phi vì xem thường đám Lý Quý, lúc trước cũng không có lấy ra. Chẳng ngờ được…lại trúng độc thủ của Tuyết Nhi.

Hồng Kim Chung này chính là pháp bảo vô cùng đắc ý của Hạo Phi, nay lại khiến Lý Quý chiếm tiện nghi.

Nhưng thứ khiến Lý Quý sửng sốt nhất không phải trong nhẫn trữ vật của Hạo Phi, mà chính là của Hồng Nhược Lan.

Nàng ta tuy không có bất cứ pháp bảo công kích nào, nhưng lại có hai thứ vô cùng đáng giá.

Đầu tiên là một bộ giáp lưới phòng thân tên là An Lưu Y. Thậm chí còn chặn được cả công kích ngoại công của tu sĩ Địa Ma kỳ.

An Lưu Y này Lý Quý đoán chừng hẳn là Hồng Cự cho nàng phòng thân. An Lưu Y chỉ cần khoác bên trong y phục là xong, cũng chẳng cần niệm pháp quyết hay kích hoạt gì cả.

Vật thứ hai, cũng chính là vật Lý Quý….

…..có nằm mơ cũng không dám nghĩ đến.

Đó là một viên đá màu đen lớn chừng một nắm tay.

Qua ký ức của Hạo Phi, thứ này tên là Tử Loa Ốc, chính là một pháp bảo không gian hàng thật giá thật.

Tuy không lớn như cái trước đây Lý Quý cùng Tuyết Nhi tham gia đấu giá của Bảo Các Hội.

Nhưng bên trong Tử Loa Ốc này cũng rộng hơn 40 trượng, lại có một gian nhà nhỏ, cùng một khoảng vườn xanh mướt.

Tuy không lớn lắm, nhưng đã quá đủ để Lý Quý sử dụng.

Nghĩ đến những lúc nguy cấp, có thể vô thanh vô thức biến mất vào trong Tử Loa Ốc, trốn tránh địch nhân, nguỵ trang thành một hòn đá.

Mặt khác, mỗi lần hành tẩu cần chỗ trú chân cũng vô cùng tiện lợi.

Tử Loa Ốc này so với An Lưu Y cùng Hồng Kim Chung thì giá trị lớn hơn không biết bao nhiêu lần.

Giống như những lời Tuyết Nhi từng nói trước đây, pháp bảo không gian vô cùng hiếm thấy.

Tuy không thể tấn công, phòng thủ…nhưng lại có vô số diệu dụng không sao kể hết.

Lý Quý đoán chừng Tử Loa Ốc này, không thiếu các thế lực giành giật sức đầu mẻ trán.

Thậm chí so với Cực Phẩm Thiên Tiên Đan trước đây cũng phải nhỉnh hơn một bậc.

Không cần nói đâu xa.

Tử Loa Ốc này cũng chính là món quà mừng cưới của Hồng Cự tặng cho phu phụ Hạo Phi, Hồng Nhược Lan.

Món quà của một tu sĩ nửa bước Ma Quân, dành tặng cho nhi nữ hắn yêu thương nhất, không nói cũng biết giá trị lớn đến nhường nào.

Lý Quý cầm mấy món pháp bảo này mà khuôn mặt như chảy dãi ra, tiếu ý khó dấu.

Thậm chí ngay cả những lời chửi bới khó nghe của Hạo Phi, Hồng Nhược Lan cũng bỏ ngoài tai.

.

.

.

.

Không biết qua bao lâu.

Chỉ thấy Lý Quý đang ngồi xếp bằng, dường như đang suy xét gì đó.

Chỉ còn nghe tiếng thở dốc của Hồng Nhược Lan, Hạo Phi xen lẫn tiếng chửi bới yếu ớt.

.

.

– Tiểu tử…có giỏi thì giết chúng ta đi.

.

.

– Hạo ca…ta thấy trong người….

.

.

– Khốn kiếp…giết ta đi…

.

.

Không lâu sau, chợt Lý Quý đứng dậy.

Hắn nhìn sang Hồng Nhược Lan, sau đó nhìn sang Hạo Phi, khuôn mặt có chút phân vân.

Ánh mắt chợt động, hắn tiến về phía Hồng Nhược Lan.

Thấy vậy, Hạo Phi sắc mặt đại biến.

.

.

– Hỗn đản…ngươi dám….

.

.

Lý Quý như để ngoài tai, đi đến trước mặt Hồng Nhược Lan…làm vài thủ quyết kỳ lạ.

Không lâu sau, bàn tay đang từ từ đưa tới trước mặt.

Hồng Nhược Lan thấy vậy thì giãy dụa liên hồi.

'Phụt'

Thậm chí còn phun cả nước bọt vào mặt hắn, mặc cho hạ thân bị kích thích, nàng ta vẫn cố sức giãy dụa. Ánh mắt độc ác.

.

.

.

– Khốn kiếp…Ngươi…định…định…làm gì…

.

.

.

Chỉ thấy Lý Quý vẫn im lặng…chợt hắn nắm tay lại, hai ngón cái, ấn vào hai huyệt thái dương hai bên, khuôn mặt nhăn lại.

Miệng hô khẽ.

'Hiện'

Lý Xuân Hồng lúc này bỗng ánh mắt trợn ngược trắng dã, trên đầu có mấy làn khói đen hình dạng hệt như những sợi dây lơ lửng giữa không trung, để ý sẽ thấy có 9 sợi như vậy.

Chợt nghe giọng hét thất thanh.

.

.

– Dừng tay …

.

.

– Mau dừng tay….

.

.

– Thi Tông sẽ truy sát ngươi đến cùng trời cuối đất…

.

.

– Huhu…khốn kiếp…mau dừng tay.

.

.

.

Lúc này Hạo Phi đã nhận ra, pháp môn mà Lý Quý đang thi triển chính là pháp môn độc bộ của Thi Tông.

.

.

.

Dục…Thi…Quyết..

.

.

.

9 sợi tơ đen trên đầu Hồng Nhược Lan chính là 9 tia hồn phách.

Chỉ cần thu một tia hồn phách, Lý Quý sẽ chính thức có thể điều khiển cơ thể Hồng Nhược Lan.

.

.

.

Ban đầu.

Lý Quý vốn dĩ dự định sẽ hạ sát đôi phu phụ này.

Nhưng sau khi dùng Sưu Hồn Thuật với Hạo Phi, cùng với sự xuất hiện của Huyết Sa.

Phát hiện ra Thi Tông biết quá rõ về Lý Quý hắn lẫn Hợp Hoan Tông. Mặt khác cả hai phu phụ này đều có hồn đăng.

Hồn đăng chính là thứ liên kết với thần hồn, chỉ cần người liên kết tử vong, hồn đăng ắt sẽ tắt.

Cho nên hắn đành phải thay đổi kế hoạch.

Hồng Nhược Lan cùng Hạo Phi chắc chắn….

…..không thể giết được !


Ta là Phong Lưu Ca Ca – Tác giả Dục Tu Ký.

Đa tạ đạo hữu Nilooc của truyenyy

Đã hai lần liên tiếp ủng hộ TLT cho ta.

Sự ủng hộ của đạo hữu cũng là khích lệ vô cùng lớn cho tại hạ a.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.