Dục Tu Ký

Chương 23: 104 Tuổi


Lý Quý nãy giờ vốn vẫn cố gắng kiên trì không phóng xuất, cho đến lúc nghe thấy tiếng rên khe khẽ của Liễu phu nhân, hắn liền không chịu nổi.

Chỉ thấy hắn co giật liên hồi, miệng vô thức phát ra tiếng 'ư..ư' vì cơn khoái cảm đến bất chợt. Chỉ thấy cơ thể như có gì đó bên trong ồ ạt phóng xuất vào miệng tiểu cô nương bên dưới từng đợt từng đợt.

Bất ngờ, Liễu Thanh nhanh như chớp rút miệng ra, quay sang tiểu cô nương quát khẽ.

– Chớ nuốt.

Tiểu nữ nghe vậy hai mắt trắng dã không biểu hiện gì, mặc dù không nút thứ kia xuống nhưng vẫn như vô thức tiếp tục dùng miệng mút chặt tiểu huynh đệ đang dần nhỏ lại của hắn.

Liễu Thanh khẽ quay lại, chỉ nhìn chăm chú khuôn mặt đang đầy sung sướng của hắn. Giống như nhìn hắn khoái cảm là một loại hưởng thụ của bà vậy.

Lý Quý vốn vừa phóng xuất, tiểu côn đầy kích thích, tiểu cô nương bên dưới vẫn không dừng lại, khiến hắn thở dốc, co giật liên hồi không thôi.

Bàn tay hắn vẫn vô thức không ngừng moi móc bên hạ thân Liễu Thanh. Hắn cố gắng kìm hãm sự sung sướng có chút đau đớn dưới hạ thân, mắt nhắm mắt mở.

Chỉ thấy Liễu Thanh vẫn đang đối diện khuôn mặt nhìn hắn đầy chăm chú, không biết đang suy nghĩ gì. Lý Quý khuôn mặt đỏ bừng, tâm trí có chút không tỉnh táo.

Một tay còn lại bất giác vòng ra sau đầu Liễu Thanh, đồng thời mặt hắn tiến tới, tham lam hôn lấy đôi môi yêu mị của Liễu phu nhân.

Liễu phu nhân bị hắn đẩy đầu đến tham lam hôn lấy đôi môi mình, chỉ khẽ cười, không có ngăn cản. Chỉ thấy bà ta vẫn phối hợp, đầu lưỡi lại tiến đến cuốn lấy lưỡi Lý Quý.

Không biết sau bao lâu, hạ thân Lý Quý truyền đến từng đợt đau rát, hắn lúc này mới rút lưỡi ra, bàn tay dưới hạ thân của Liễu Thanh cũng đã đình chỉ. Tay còn lại khẽ đẩy đầu của tiểu nữ vẫn đang chăm chú ngậm lấy hạ thân hắn ra.

– Được rồi, được rồi, dừng lại đi.

Hắn ngả người ra sau, thở hồng hộc hệt như vừa mới chạy bộ cả dặm xong vậy.

Liễu Thanh cảm thấy đầu lưỡi của mình đã tê rần, liếm môi có chút đau rát. Khẽ cười thầm.

Đúng là thanh niên khí huyết cương dương.

Liễu thanh nhìn sang hắn, khuôn mặt có chút tiếu ý.

– Thế nào, đã thoả mãn chưa ?

Lý Quý chỉ nhìn bà khẽ cười đầy mệt mỏi, cũng không có trả lời.

Cơ thể khẽ động, ngả người ra sau nghỉ ngơi, chỉ thấy Liễu phu nhân chợt động, liếc nhìn tiểu cô nương đang ngồi bên dưới hạ thân Lý Quý, phẩy tay mấy cái.

– Đến đây.

Lý Quý khẽ mở mắt chỉ thấy tiểu cô nương ánh mắt vô hồn bước chầm chậm đến đứng đối diện Liễu Thanh. Bất giác bà ta nhẹ tiến đến, hôn lấy tiểu cô nương, dường như đầu lưỡi đang khẽ động.

Đúng như hắn nghĩ, Liễu Thanh vươn đầu lưỡi như yêu xà tiến vào trong miệng nhỏ của tiểu nữ kia, tham lam vét sạch tinh khí của Lý Quý vào miệng mình.

Không lâu sau, bà ra đình chỉ, ngồi trở lại. Khẽ nuốt sạch tinh khí bên trong miệng mình. Từng sợi từng sợi hắc linh khí óng ánh bên trong miệng ồ ạt tiến vào đan điền. Lúc này Liễu Thanh khuôn mặt mới giãn ra, có chút hài lòng.

Lý Quý nhìn xung quanh, chỉ thấy phu phụ lão tiều phu đã dọn dẹp sạch sẽ bên trong cỗ xe. Bất giác ai nấy đều ngồi trở lại vị trí ban đầu, đôi mắt vẫn trợn ngược trắng dã.

Hắn thấy vậy thầm khen không thôi, khẽ nhìn sang Liễu Thanh.

– Mẫu thân…Hấp hồn ấn chú thật thật lợi hại a, người mau dạy cho ta đi.

Liễu phu nhân liếc nhìn hắn cười không dấu vẻ đắc ý:

– Hiện tại ngươi chưa thi triển được, khi nào đến lúc ắt ta sẽ truyền dạy.

Bà ta dừng lại một chút, có chút suy nghĩ.

– Trước mắt sau khi đến Vĩnh Tường Trấn ta sẽ dạy ngươi độc môn của Hợp Hoan Tông, pháp môn phụ trợ của Hợp Hoan đại pháp, tên là … Hắc Nhãn.

Lý Quý khuôn mặt không dấu nổi hứng thú.

– Hắc Nhãn, nghe qua tên đã thấy thật lợi hại a.

Liễu phu nhân miệng khẽ phì một cái, nói:

– Lợi hại thì không hẳn, nhưng chỉ có truyền nhân Hợp Hoan tông mới thi triển được. Hắc Nhãn chỉ là công pháp hạ cấp, không để chiến đấu, chỉ có một diệu dụng duy nhất đó là…

Bà ta nhìn sang hắn, ánh mắt có chút ý cười, nhấn mạnh từng chữ.

…Nhìn…Xuyên…Y…Phục.

Liễu phu nhân chầm chậm giải thích.

– Tu sĩ khác không thể phát hiện ngươi sử dụng thuật này, ưu điểm tiêu hao ít linh lực, tác dụng phụ trợ lớn cho việc nâng cao cảnh giới. Nói thẳng ra sẽ khiến dương vật ngươi dễ thường xuyên cương cứng hơn.

Lý Quý nghe vậy liền cả kinh, ánh mắt sáng rỡ lên, không hề thất vọng, ngược lại còn cực kì hứng thú, mở miệng nói:

– Như vậy thì quá lợi hại rồi a, nếu có Hắc Nhãn trong môn phái lúc nào ta cũng có thể thấy cơ thể tuyệt sắc của mẫu thân ngươi rồi.

Lý Quý khuôn mặt đầy khoái chí, cười hắc hắc.

Liễu phu nhân trong mắt thấy Hắc Nhãn là công pháp tầm thường không để vào mắt, nhưng nhìn vẻ mặt kích động của Lý Quý không thể nhịn cười. Mở miệng trêu chọc:

– Ngươi đã thấy hết cơ thể ta, còn gì hứng thú a.

Lý Quý biện giải:

– Nhưng lúc nào cũng thấy người trần truồng lại khác, nghĩ đến lúc cả Thần Kiếm Tông tụ tập, thấy cơ thể loã lồ của mẫu thân người giữa đám đông đệ tử, thật là tuyệt diệu a.

Liễu phu nhân tất nhiên hiểu rõ diệu dụng của Hắc Nhãn, cũng hiểu rõ Lý Quý đang nghĩ gì.

Với Liễu Thanh, Hắc Nhãn đã không còn tác dụng nữa. Nhưng lúc mới được Sát Sanh thần tăng truyền cho Hắc Nhãn. Bà được thấy cơ thể của tất cả nam nhân trần trụi trước mắt, không khỏi có chút hoài niệm, cảm giác như mới hôm qua đây.

Liễu phu nhân khuôn mặt có chút suy nghĩ, bỗng liếc Lý Quý giả vờ u oán:

– Đến lúc đó, không chừng ngươi thậm chí còn không thèm nhìn lão nương này a. Hồng Hi Văn, Bạch Ninh Hinh, Văn Tịnh Kì cũng sẽ trần trụi a.

Liễu Thanh nói tới Văn Tịnh Kình không biết vô tình hay cố tình, kéo dài ra. Bà khẽ ngưng thần chú ý biểu hiện của Lý Quý, khẽ nói tiếp.

– Cơ thể loã lồ của bọn hắn không chừng làm ngươi quên cả ta a, cả ba bọn chúng đều vưu vật tuyệt sắc, chưa kể mấy trăm cơ thể đệ tử nội môn ngoại môn trong phái.

Lý Quý nghe vậy cũng có chút bần thần, không lâu sau đó hít sâu một hơi, liếc nhìn Liễu Thanh khẽ cười có chút vỗ mông ngựa:

– Dù sao, ta vẫn tin cơ thể người vẫn tuyệt vời nhất.

Tuy nhiên Liễu phu nhân nói không sai, nếu vậy cơ thể cả ba vị sư tỷ đều sẽ loã lồ trước mặt hắn, nghĩ đến thôi cũng thật kích thích a.

Bỗng nghĩ đến cơ thể của sư tỷ Văn Tịnh Kì, bất giác trong đầu rối như tơ vò. Lúc đó không biết phải làm như thế nào a.

Liễu phu nhân thần thức hiển nhiên nhìn thấu mọi cử chỉ và suy nghĩ của hắn.

– Đồ xảo biện.

Bỗng Liễu Thanh nói như dội một gáo nước lạnh vào hắn.

– Hắc Nhãn không dễ luyện như ngươi nghĩ, cần kiên trì, tư chất và cả tập trung cao độ. Trước đây có nhiều truyền nhân Hợp Hoan Tông vì không thể luyện được Hắc Nhãn liền bị hạ sát, diệt khẩu không chút thương tiếc.

Lý Quý nghe vậy liền vụt tan những mộng tưởng mới nãy, có chút thất vọng.

Liễu phu nhân thấy vậy liền phì cười, không khỏi đắc ý, bỗng bà xoa đầu Lý Quý.

-Đó là vì lũ vô dụng kia không có người chỉ dẫn, còn tiểu tử ngươi, có mẫu thân ta đây, sợ gì không thành, vấn đề là nhanh hay chậm thôi.

Lý Quý nghe vậy tâm trạng bất giác có tốt lên ngoảnh lại nhìn Liễu phu nhân mỉm cười, ánh mắt đầy biết ơn:

– Mẫu thân…cám ơn người. Người thật tốt với ta a.

Liễu Thanh bất giác nghe câu nói kia từ miệng Lý Quý bất ngờ không thôi, có chút thất thố. Chỉ thấy phượng nhãn Liễu Thanh nhìn hắn đầy chăm chú, có vẻ suy ngẫm.

Chẳng trách được thái độ của Liễu Thanh có chút thất thố, đây là lần đầu tiên trong đời bà ta nghe có người khen bà như vậy. Liễu Thanh tiền thân là Dâm Liên Hương, chém giết vô số, dâm loạn khét tiếng.

Dù là tu sĩ tuổi thọ vô cùng lớn, nhưng cũng có thể gọi là người từng trải. Lòng lang dạ thú, độc ác, bất nhân, phản bội…đã có gì mà Liễu Thanh chưa từng nếm trải.

Nhưng nghe câu nói có chút ngây thơ của Lý Quý, Liễu Thanh khuôn mặt như giãn ra, bà như tìm được thứ gì đó mà đã rất lâu rồi bà bị mất.

Bất giác, Liễu Thanh tiến đến bên cạnh, ánh mắt đầy hiền hoà, khẽ cúi xuống hôn nhẹ lên tiểu huynh đệ nhỏ bên dưới của Lý Quý.

Lý Quý bất giác bị Liễu Thanh hôn tiểu huynh đệ bên dưới có chút giật mình.

Hắn trợn tròn mắt, đang không hiểu bà định làm gì. Miệng chưa kịp nói thì Liễu Thanh đã đặt môi mềm lên hôn nhẹ lên môi hắn thật sâu.

Lý Quý chưa kịp định thần thì chỉ thấy Liễu Thanh khẽ cười.

Cười rất tươi.

Hắn dường như cảm thấy, từ trước đến giờ, chưa bao giờ thấy Liễu phu nhân cười đẹp như vậy.

Đẹp đến mê hồn.

Bỗng Liễu thanh một điểm một chỉ lên trán hắn, khuôn mặt có chút ửng hồng.

– Bởi vì ngươi là Nhi Tử của Dâm Liên Hương ta.

Lý Quý vẫn còn ngẩn ngơ bởi nụ cười mê hồn của Liễu phu nhân lẫn câu nói cuối cùng. Không biết bao lâu mới định thần, không biết hắn đang suy nghĩ gì, chỉ thấy khuôn mặt hắn đầy tò mò.

– Mẫu thân, có một việc xưa nay ta vẫn luôn thắc mắc mà không dám hỏi người.

Liễu Thanh nhìn hắn, ánh mắt vẫn bình tĩnh.

– Ngươi nói xem, là chuyện gì ?

Lý Quý sắc mặt lúc thì đầy ngưng trọng, lúc thì có chút ấp úng, không biết qua bao lâu mới nói lí nhí.

– Mẫu thân, rốt cuộc ngươi bao nhiêu tuổi a ?

Liễu Thanh phu nhân nãy giờ vẫn ngưng thần chăm chú, nghe được câu hỏi của hắn, không khỏi phì cười.

Nhìn sắc mặt có chút nghiêm trọng của hắn, bà đoán hắn sẽ hỏi vấn đề gì đó nghiêm túc. Không ngờ hắn lại hỏi vấn đề rất đỗi tầm thường. Liễu Thanh đầy tiếu ý.

– Tính cả năm nay, ta đã 104 tuổi a.

Lý Quý trợn tròn, dù biết tu sĩ tuổi thọ vốn rất dài, nhưng nghe chính miệng bà nói, hắn cả kinh không thôi. Không biết hắn nghĩ gì, chỉ thấy hai mắt cả kinh, miệng khẽ lầm bầm.

– Trời, trước giờ ta vẫn hoan lạc với một lão bà hơn trăm tuổi a.

Chiếc xe ngựa vẫn ung dung đi trong đêm, âm thanh kêu la thảm thiết của Lý Quý, lẫn tiếng quát nổi giận của Liễu phu nhân bất giác xé tan màn đêm.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.