Phi Vũ ngồi nhìn Dương Tư Thần trên giường vừa đắm chìm trong suy nghĩ của riêng mình thì có tiếng giày cao gót vang lên ở phòng khiến cậu thoát khỏi suy nghĩ của chính mình. Chu Linh Linh mặc bộ váy nhung mềm mại bước vào trên tay cầm theo một bịch đồ ăn thức uống.
– “Phi Vũ muộn như vậy rồi mà cậu vẫn còn ở đây sao? Nhìn cậu có vẻ mệt mỏi rồi, cứ về nghỉ ngơi đi, còn về anh Dương Tư Thần cứ để tôi lo”
Phi Vũ quay lại nhìn Chu Linh Linh có vài phần kiêng nể nói.
– “Cô Chu Linh Linh tình hình anh Dương Tư Thần vẫn chưa tỉnh, phận là đàn em tôi không thể nào không lo lắng”
Chu Linh Linh cười nhẹ nhìn Phi Vũ ” Chẳng lẽ tôi là người yêu anh ấy mà cậu vẫn nghi ngờ tôi”
– “Không có, tôi tin đại ca chọn rất đúng người nhưng mà…nếu cô đã nói vậy thì xin phép tôi về trước”
Sau khi Phi Vũ rời đi căn phòng chỉ còn mình Chu Linh Linh và Dương Tư Thần. Cô ta nhìn qua một lượt anh một cái rồi tỏ vẻ không quan tâm, ánh mắt Chu Linh Linh có một màng khí nguy hiểm bủa vây không rõ ràng, đặt mạnh túi đồ sang bàn bên cạnh rồi đi lướt qua người Dương Tư Thần đi về phía nhà tắm.
Vào trong nhà tắm, đứng trước gương Chu Linh Linh chống tay vào bồn rửa mặt khoát vài lần nước vào mặt rồi ngước lên nhìn vào gương, trên cổ cô ta có đeo một sợi dây chuyền Phượng Dương thê, một tay lôi sợi dây chuyền từ cổ ra. Sợi dây chuyền lúc này đã nằm trọn trong lòng bàn tay Chu Linh Linh, cô ta nhoẻn miệng cười một cái thật là thỏa mãn.
– “Phượng Dương thê sao? Ha~ Tên cũng hay đấy chứ nhỉ, ngươi sẽ là vật giúp ta đạt được mục đích thôi”
Chu Linh Linh cười tà với chính gương mặt của mình trong gương rồi xiết chặt sợi dây chuyền trong lòng bàn tay đi ra ngoài phòng, vì là phòng bệnh VIP nên mọi thứ tiện nghi của căn nhà đều có, bàn ghế, phòng tắm, giường nghỉ ngơi đều có đầy đủ.
Chu Linh Linh ngồi lại chiếc ghế sofa lớn ở giữa gian phòng hai chân vắt chéo lại càng thêm phần quyền lực trong đó, cô nhìn chằm chằm về phía Dương Tư Thần đang nằm trên giường.
Khoảng một tuần sau trôi qua, cũng đã đến lúc Dương Tư Thần bắt đầu tỉnh dậy. Phi Vũ và thống đốc Dương Tiêu Hồng chạy lại bên giường với anh rồi kêu bác sĩ đến.
– “Dương Tư Thần con đã tính lại rồi sao?”
Với khuôn mặt lạnh băng anh nhìn mọi người xung quanh rồi nhớ ra gì đấy. Dương Tư Thần nhìn lại phía Phi Vũ hỏi.
– “Cô ấy đâu rồi”
– “Dương Tư Thần. Anh không sao chứ? vừa mới tỉnh dậy không nên kích động nhiều?”
– “Tôi hỏi cậu, cô ấy đâu”
Phi Vũ nhớ đến Chu Linh Linh liền cười, hóa ra Dương Tư Thần đang nhắc đến người yêu của mình.
– “Dương Tư Thần. Anh cứ yên tâm đi, cô ấy không sao. Có vẻ anh đã chọn đúng người rồi đấy. Cô ấy rất yêu anh, trong thời gian anh nằm viện cô ấy đã rất là cố gắng để chăm sóc cho anh. Hôm nay cô ấy đang nghỉ ngơi một chút, lát cô ấy sẽ đến thăm anh”
Ông bác sĩ nhận được cảnh báo thông báo từ phòng này liền đi lên gấp, ông ta đi đến bên giường kiểm tra một lượt cho anh thì tất cả đều ổn, cơ thể không còn vấn đề gì nghiêm trọng, chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng cho vết thương ở phần ngực lành lại là được, còn việc anh đau đầu là do vừa tỉnh dậy chưa đáp ứng được không khí xung quanh.
Sau khi thống đốc Dương Tiêu Hồng và Phi Vũ họ nghe được tin này thì vô cùng mừng, bác sĩ kéo máy chụp chiếu lại ngay tận giường để chụp một số phần đầu và nhiều phần khác để chắc chắn kết quả hơn. Sau khi bác sĩ rời đi thì Dương Tư Thần nhìn hai người trước mặt.
– “Ba, là con đã làm ba lo lắng rồi”
– “Dương Tư Thần con không sao là tốt rồi”
Phi Vũ đứng bên cạnh thấy sau khi Dương Tư Thần đại ca của mình tỉnh dậy vẫn hoàn toàn không bị vấn đề gì liền cũng vui mừng hơn.
– “Anh Dương Tư Thần, vậy bây giờ anh có cần em kêu chị dâu tương lai đến không?”
– “Mọi người đã biết hết rồi!”
– “Đúng vậy từ lần cứu anh chị từ vụ cháy, em đã thấy chị ấy cầm Phượng Dương thê báu vật của nhà họ Dương. Em nghĩ chỉ có thể anh tặng cho chị ấy”
Nhắc đến cô Dương Tư Thần liền mỉm cười nhẹ không nói gì thêm. Nhớ đến vụ nổ ấy Dương Tư Thần liền quay lại hỏi Phi Vũ.
– “Cô ấy có bị thương nghiêm trọng lắm không?”
– “Không có, chị ấy còn truyền máu cho anh trong khi anh phẫu thuật đấy. Anh yên tâm đi. Chị ấy rất tốt không cần lo” . ngôn tình hài
– “Truyền máu cho tôi sao?”
– “Đúng vậy. Chị ấy có cùng nhóm máu với anh, là nhóm máu hiếm”
Nghĩ đến đây Dương Tư Thần lại cảm thấy thương người con gái của mình hơn. Anh mỉm cười rồi quay lại sắc mặt vẫn lạnh lùng nhìn tên đàn em.
– “Đại ca. Ba của anh duyệt chị dâu rồi đấy”
Phi Vũ ghé lại tai anh nói thầm vì Dương Tiêu Hồng ông vẫn còn đứng ở đây. Nhìn ba, anh cười.