Tại bệnh viện lớn…
Lâm Hạ Thành được đưa đến, cậu nằm trên giường một bên chân đã bị bó bột, nhiều vết thương trầy xước đã được dán lại bằng một lớp băng dán vết thương lớn, câu nói.
– “Xin lỗi anh Lâm Hạ Thành! chúng tôi không tìm thấy cơ trưởng Lục Kiều Hân”
Câu nói đó vừa vang lên bên tai thì Lâm Hạ Thành cậu kích động nói lớn.
– “Cái gì!…đi tìm tiếp đi nhất định phải thấy người”
Vì lần kích động vừa rồi mà chân cậu bị va chạm đến nỗi đau đớn, vết thương lại gỉ máu nữa rồi…
– “Anh Lâm. Anh đang bị thương rất nặng nên cứ nằm dưỡng thương và chờ tin từ chúng tôi”
Tên đội trưởng kia đỡ lấy Lâm Hạ Thành và nói những lời an ủi cậu. Lâm Hạ Thành đáp lại.
– “Mong là các anh không làm tôi thất vọng, nếu không đợi khi tôi khỏe lại sẽ cho mấy người biết tay”
– “Được rồi được rồi, anh nằm lại nghỉ ngơi đi”
Buổi tối dần buông xuống bao phủ khắp nơi, có nhiều ánh sáng của trời sao lại được hiện lên khiến cho vạn vặt dần được thắp sáng.
Là bầu trời sao giữa mùa thu sao?!
Nghe thật vô lý nhưng lại là sự thật.
Dương Tư Thần và Phi Vũ đến nơi cái tên Đoàn Thừa Hiên kia hẹn từ trước, đi sau là vài chục tên đàn em nữa. Đây là khu rừng phía tây ít ai có thể qua lại ngay cả chiếc xe đi qua cũng không có lấy một cái.
Bọn họ đứng ở đường lớn bên kia rừng đợi mãi không thấy một tên nào của Đoàn Thừa Hiên đến, ngay cả tiếng muỗi bay cũng không có.
Dương Tư Thần quát lớn.
– “Đừng như rùa rụt cổ như vậy chứ. Đoàn Thừa Hiên ngươi hẹn ta đến đây mà không dám ra thì đúng là đồ hèn”
Dương Tư Thần vừa mới nói dứt câu chưa được 3 giây thì từ trong bóng tối phía trước xuất hiện một cơ thể cường tráng với hình xăm đầy mình bước ra, khuôn mặt hắn ta có một vết sẹo dài là do Dương Tư Thần anh gây ra.
– “Dương Tư Thần! coi như ngươi cũng còn khí chất đấy, để xem tí nữa bộ dạng cầu xin ta tha mạng, sẽ như thế nào đến tư cách chui háng ta cũng không còn nữa đâu”
Nhìn cơ thể của Đoàn Thừa Hiên đã dừng ở gần trước mặt anh, đoán tên kia cũng tập luyện khổ cực không ít.
– “Dương Tư Thần nếu bây giờ người chịu giao cái đầu ra đây cho ta có khi ta sẽ rủ lòng thương và tha mạng cho mấy người anh em tốt của ngươi, nếu không…”
Dương Tư Thần khuôn mặt lạnh lùng dưới màn đêm lại càng không thấy rõ biểu cảm khuôn mặt của anh.
– ” Đoàn Thừa Hiên có phải người đã đắc ý quá rồi không?”
Đoàn Thừa Hiên nóng vội để được được xem bộ dạng cầu xin của anh trước mặt, hắn ta nóng vội với sự việc đó lắm, hắn ta quát lớn với ảnh như thể đã nắm chắc được phần thắng trong tay
– “Đừng phí lời”
– “Ồ được thôi! Nếu ngươi thích thì ta chiều”
Dương Tư Thần khẽ nhếch khoé môi.
Tên Đoàn Thừa Hiên vỗ tay 2, 3 phát từ đâu lao ra rất nhiều tiền hổ từ trong rừng ra, tưởng chừng Dương Tư Thần sẽ thấy thế mà sợ hãi nhưng vẫn không hề hứng gì đến anh.
Dương Tư Thần nhếch mép cười tà như biết được kế hoạch tiếp theo mình nên làm gì.
Đoàn Thừa Hiên đóng giận chạy lại chỗ anh Dương Tư Thần.
– “Nhất định hôm nay ta phải lấy mạng của ngươi để trả thù cho ba mẹ ta”
Tất cả mọi người của tên Đoàn Thừa Hiên kia xông lại phía đội của Dương Tư Thần, một cuộc chiến bắt đầu xảy ra, Đoàn Thừa Hiên chạy lại dùng lực đánh anh nhưng tất cả các cú đánh đều bị anh nhé sạch.
– “Đoàn Thừa Hiên sau bao lâu không gặp lại, võ nghệ của người vẫn quèn như vậy”
Vừa nói thì Dương Tư Thần mang vẻ cười trâm chọc khiến tên kia tức chết.
– “Được lắm Dương Tư Thần, ngươi chết đi”
Đoàn Thừa Hiên đánh nhiều quyền chí mạng khiến Dương Tư Thần cũng bất ngờ. Không ngờ mấy chiêu thức đó hắn ta lại biết, nếu như vậy mọi suy đoán của anh quả là không sai.
Dương Tư Thần vội phản đòn nhưng cũng không kịp, anh liên tục né nhưng vẫn bị Đoàn Thừ Hiên dùng thủ đoạn bẩn hắn rút dao ra đâm sượt qua cánh tay của anh.
Chiếc áo đã bị rách một vất dài, máu bắt đầu chảy ra. Phi Vũ từ đường sau lao tới đạp vào giữa mặt của tên Đoàn Thừa Hiên khiến hắn lùi lại sau.
Dương Tư Thần quát.
– “Phi Vũ mau lại giúp anh em đi! ở đây để ta đối phó với hắn”
Thấy Phi Vũ có vẻ không muốn đi thì anh nói tiếp.
– “Nhanh”
Phi Vũ lúc này vừa nhìn quay lại vừa chạy tới chỗ đám người kia để đối phó. Đoàn Thừa Hiên lao lại chỗ Dương Tư Thần đang đứng dương một cú đấm.
– “Dương Tư Thần. Mày chết đi”
Rất nhanh anh đã cảm nhận được mối nguy hiểm liền quay ngược lại đỡ lấy cú đấm từ tên Đoàn Thừa Hiên kia, anh sút một cái vào háng tên kia rồi dùng nắm đấm lại mặt tên Đoàn Thừa Hiên khiến hắn ta phải vênh mỏ phụt hết nước dãi ra ngoài.
Hắn ta đứng lên, đánh trả anh nhưng hai hàng nước mũi cứ chảy xuống. Đoàn Thừa Hiên chạy lại nắm lấy tay của Dương Tư Thần, chưa kịp vui mừng vì sắp đánh được anh thì lại bị anh phản đòn.