“Thật may.” Tống An thở phào, mặt nhỏ hơi tái nhợt cô mỉm cười hướng về phía hắn có ý muốn cảm ơn.
“Không sao thật sự chỉ là tiện tay, công ty còn có việc, tôi đi trước.” Gương mặt Tần Dực không để lộ một biểu cảm dư thừa, thật sự chỉ là tiện tay nên mới đỡ Tống An đứng dậy. Tần Dực đi, cô vẫn mỉm cười đứng đón học sinh vào lớp.
Một lớp mầm non ở đây chỉ có 1 giáo viên, mỗi lớp có 10 em và đánh giá hoàn toàn trên cơ sở phụ huynh. Mấy ngày qua đánh giá của Tống An phi thường tốt, rất ít đánh giá 4 sao cô hoàn toàn có thể tranh giải thưởng giáo viên xuất sắc của trường nhưng bây giờ Tống An mới nhận lớp nên cô được đặc cách 1 tháng để làm quen.
Đứa nhỏ nào ở lớp Tống An cũng ngoan, chướng ngại duy nhất có khả năng quấy nhiễu lại được cô dỗ đến ngoan ngoãn nghe lời. Mấy giáo viên lớp bên cạnh chỉ suốt ngày nghe học sinh khóc, dù dỗ thế nào cũng không nín. Mấy người đồng nghiệp trên danh nghĩa này có chút tức giận và ghen tị, tức vì bọn nhỏ khóc mãi không nín, ghen tị vì học sinh lớp Tống An lại ngoan bất bình thường.
Chẳng biết cô dỗ kiểu gì? Họ vừa tò mò lại vừa xấu hổ, rõ ràng bản thân vào nghề lâu hơn con nhóc này nhưng người ta chỉ tốn một chút sức là dỗ được đại ma vương đau đầu kia.
Khi ăn trưa giáo viên không ăn cùng học sinh mà ăn ở ngoài, những học sinh trong lớp đều đã ngủ.
“Đây…Đây rồi, cô Tống ơi!” Một người phụ nữ trẻ tuổi vẫy chào cô, Tống An đi lại gần đặt đĩa cơm xuống đối diện cô ta. Kiều Linh quan sát người phụ nữ xinh đẹp trước mặt, diện mạo có chút lóa mắt, da dẻ cũng trắng không có chút mụn dậy thì nào.
Nhìn cô ấy cứ như một vật quý báu nào đấy, cô ta hơi ghen tị nhưng suy cùng vẫn không quên câu chuyện muốn hỏi.
“Cô Tống, cô làm thế nào để bọn trẻ nghe lời cô thế? Tôi khá nhức đầu với việc này, cho dù tôi có dỗ thế nào bọn nhỏ cũng không chịu nín khóc.” Kiều Linh giả vở hỏi.
“Cô kiên nhẫn dỗ dành là được, bọn nhỏ còn bé chỉ cần cô kiên nhẫn dỗ hay phạt thì chúng luôn nghe theo cô. Nhưng tôi kiến nghị cô nên kiên nhẫn với chúng, dùng hình phạt không phải là cách hay.” Tống An ăn chẳng được bao nhiêu, cô lại bị đau dạ dày. Con người cô hơi nhiều bệnh nhưng đau dạ dày và đau nửa đầu đều là bệnh cũ, chữa thế nào cũng không khỏi. Tống An chỉ đành bớt ăn cay và ít suy nghĩ nhiều lại, bởi mỗi lần phát bệnh lại đau thừa sống thiếu chết.
Vẻ mặt nhợt nhạt cùng mồ hôi đậm lại trên trán, khiến Kiều Linh có hơi hoảng. Sau một hồi hoảng hốt, cô ta định hồn lại thì phát hiện bản thân mình đâu có làm gì? Tại sao cô ta lại phải chột dạ? Kiều Linh khó hiểu xong đến bên cạnh Tống An ngồi xuống.
“Cô không sao chứ?” Đó là vẻ mặt lo lắng.
“Không, cảm ơn….Nhưng mà…Có thể lấy thuốc cho tôi uống được không?” Tống An nhíu mày, hơi phiền não.
“Ở đâu thế!?” Một cô đồng nghiệp khác thấy không ổn mới đi đến gần xem, sau khi Tống An chỉ chỗ, liền đi lấy thuốc cho cô. Thật ra trước đây Tống An không nhiều bệnh vặt như bây giờ, chính là nhờ ơn phước Vưu Thi cô mới có trải nghiệm thực tế thân thể không tốt.
Trải qua một bữa trưa không ngon miệng, Tống An chỉ đành lết thân xác héo mòn về phòng học. Cô thấy Nhan nhan chưa ngủ, cô bé đang hí hoáy vẽ tranh, không cần nói Tống An cũng biết là tặng cho baba.
Tình cảm ba con nhà này cũng thật ngọt.
“A? Cô….Con…con chỉ muốn vẽ thêm một bức nữa tặng cho ba và mẹ.” Tần Nhan bối rối, cô bé lén lút vẽ tranh cuối cùng vẫn bị phát hiện rồi.
“Vẽ tặng ba và mẹ sao? Hôm qua tặng ba rồi sao hôm nay vẫn tặng nữa vậy.” Tống An nhướn mày, cố ý nói lời trêu đùa bé con. Nhóc con này không như mấy bạn nhỏ khác, con bé thương ba mẹ hơn tuy nhỏ cũng biết suy nghĩ, Tần Nhan vẫn là một cô bé thứ cô bé nghĩ vẫn ngây thơ lắm thế nhưng đã trưởng thành hơn mấy bạn một xíu rồi.
“Nhan Nhan… Nhan Nhan muốn được ba xoa đầu, chỉ vậy thôi.” Gò má bánh bao đỏ ửng, Tần Nhan cúi đầu thấp xuống hận không thể chui vào đống sáp màu đang có.
Nói chuyện được một lát bệnh đau dạ dày cũng đỡ hơn phần nào, Tống An dứt khoát ngồi cạnh con bé giúp vẽ nốt bức tranh.
Cô giáo An thật tốt! Khi được ba đón về trong đầu Tần Nhan cũng nghĩ như vậy. Tâm trạng con gái vui vẻ, sao Tần Dực không nhận ra, dạo này hắn tan tầm sớm hơn 15 phút, nhân viên trong công ty đều trợn mắt nhìn như thể bất ngờ và khiếp đảm lắm ý.
Dường như khuôn mặt trên mỗi người họ đều hiện lên hai chữ “Vãi ò”.
“Nhan Nhan, con thích có thêm em không?” Tần Dực niết má mềm con gái, dịu dàng hỏi.
“Con muốn! A Ni nói với con là em bé nhà bạn ấy đáng yêu lắm. Con cũng muốn có em!” Tần Nhan hớn hở, con nhóc kích động vung tay chân một lòng muốn có một người em.