Bà ta đi ngang qua phòng Vưu Hành, mở cửa đi vào. Thấy ông ta đang đứng ở cuối giường liền bực tức hét lên.
“Không nghe thấy có người nhấn chuông à! Ông xuống mở xem đi, chẳng biết loại người gì nữa! Nửa đêm rồi còn quấy rầy giấc ngủ của nhà người ta.” Thẩm Quyên tức tối lèm bèm, trên mặt bà ta còn đắp chiếc mặt nạ dưỡng nhan nhưng vì nói quá nhanh mà nó sắp rơi xuống, bà ta đưa tay ra đỡ. Nói xong thấy Vưu Hành vẫn đứng ngơ ra đó liền tức giận.
“Ông có đi không!”
Vưu Hành hoàn hồn, thấy vợ mình đang đứng trước cửa phòng quát mắng. Ông ta nhẫn nhịn đi xuống xem xét tình hình, trong lòng thầm chửi cái người điên. Khi cửa vừa mở Vưu Hành thấy một khuôn mặt quen thuộc, còn chưa để ông ta nhớ đây là ai thì một nắm đấm đã bay vào mặt.
Ông ta ngã xuống đất, từng cú đấm nặng nề giáng vào mặt ông ta. Thẩm Quyên hét lên, vội vàng mở điện thoại gọi cảnh sát. Bà ta muốn đến ngăn cản nhưng bị ánh mắt Lệ Bạc dọa cho sợ hãi lùi lại. Chỉ có thể trơ mắt nhìn chồng mình bị đánh đến đổ máu, xe cảnh sát nhanh chóng tới. Họ khống chế Lệ Bạc, đưa Vưu Hành mất ý thức đến bệnh viện.
Trong lúc đưa đi có vài nữ cảnh sát nhận ra ông ta nhờ Thẩm Quyên, họ xôn xao bàn tán bỗng cảm thấy hành động của Lệ Bạc rất chấp nhận được. Có điều anh vẫn bị đưa vào đồn cảnh sát về hành vi xâm nhập trái phép và gây thương tích cho người khác. Khi thẩm vấn họ cũng hiểu được đôi phần vì sao Lệ Bạc làm như vậy, hóa ra lưu lượng Lệ Mân là em gái của anh ta! Con bé vì lời ngon ngọt của Vưu Hành mà bỏ nhà ra đi.
Lệ Bạc hết sức đau khổ cho rằng đây là lỗi của anh ấy vì đã không chăm sóc tốt cho em gái. Hiện giờ em gái gặp vấn đề ở bệnh viện nên hận quá mới đánh ông ta, Lệ Bạc ra tay không biết nặng nhẹ. Tới bây giờ người đàn ông kia vẫn còn hôn mê trong bệnh viện, nữ cảnh sát có chút đồng tình và thương cảm người đàn ông đẹp trai này.
Đến cuối Lệ Bạc được ba Lệ đưa ra khỏi đồn cảnh sát, ông nhìn thằng con vừa thỏa mãn vì được trút giận liền không nhịn được mà tát bốp vô đầu anh. Lệ Bạc kêu lên một tiếng, u oán sờ đầu.
“Ba đánh vào đầu con sẽ mất trí thông minh đó!”
“Ba đánh một cái để cho mày hiểu, làm việc không ra thể thống gì! Cứ lao vào đánh như thế cuối cùng xảy ra chuyện gì thì sao!”
“Không sao đâu, con trai ba có não đâu có ngu đến nỗi đánh chết người.”
Ông Lệ hừ một cái, hai ba con ngồi lên xe đến bệnh viện. Đột nhiên ông ho nhẹ một cái, giọng điệu nghiêm túc.
“Có điều… Đánh hay lắm.”
Lệ Bạc nhận ra ông đang khen mình, ngại ngùng bật cười đáp.
“Tất nhiên rồi! Con trai ba mà.”
Lúc này ở đồn cảnh sát Thẩm Quyên như phát điên, bà giật lấy điện thoại của một nữ cảnh sát, đọc bài viết đăng nổi rầm rầm trên mạng. Dù bà ta có lướt đi đâu thì cũng thấy cái bài viết này, ai cũng kêu bà ta đáng thương có người thì chế giễu bà ta không biết giữ chồng để cho ông ta tìm tới trẻ vị thành niên!
Thẩm Quyên nghiến răng, tay cầm điện thoại cũng rung lên. Bà ta chỉ muốn đập nát cái điện thoại này, may thay còn ý thức được đây là điện thoại của người khác nên bà ta đã xin lỗi và trả lại điện thoại cho viên cảnh sát kia. Thẩm Quyên lập tức ra khỏi đồn cảnh sát dưới ánh nhìn của mấy viên cảnh sát hóng chuyện, bà ta không may mắn lắm.
Khi vừa ra ngoài, đã gặp mấy phóng viên nhận được tin tức lấp ló, trốn ở ngoài đây. Bà ta bị 2-3 phóng viên chặn đường, miệng bọn họ liên tục hỏi. Cơn tức giận như đã lên đỉnh điểm, Thẩm Quyên hét lên tát vào nữ phóng viên luôn miệng nói rồi lao vào đánh người.
Nữ phóng viên bị đánh ngớ ra, sau đó bừng tỉnh đánh vật lộn lại. Hai người đồng nghiệp cũng hỗ trợ cô ta, một mình Thẩm Quyên làm sao đánh lại 3 cô gái trẻ? Bà ta bị đánh đến rách da, quần áo bẩn thỉu lấm lem và một lần nữa bị đưa vào đồn cảnh sát vì tội làm mất trật tự an ninh. Sau đó trên mạng liền có tin tức bà ta đánh lộn vì giận cá chém thớt phóng viên hỏi chuyện về chồng mình. Đa phần mọi người đều cười khinh, có một phần nhỏ là đồng cảm. Tất nhiên đó là chuyện tương lai còn bây giờ thì bà ta vẫn còn ngồi trong đồn cảnh sát.
Thủ phạm gây ra việc này thì đang rất vui vẻ, Tống An ngâm nga trở về căn hộ cũ. Tài xế taxi đêm đưa đón Tống An cũng không khỏi kì lạ, ông ta sợ mình gặp phải ma quỷ hay thứ gì đó. Nhưng thật may số tiền cô đưa cho là tiền thật chứ không phải là tiền âm phủ, tài xế lần đầu tiên đi ca đêm đau tim, thầm nghĩ lần sau sẽ không đón khách đêm nữa.
Nếu sếp hỏi vì sao! Vì sợ chứ sao nữa, có khi ngày nào đó gặp phải thứ bẩn thỉu cũng không biết đấy.