Dụ Dỗ Ác Ma

Chương 3: Mầm Non


Nhóc con nhà Tần Vưu đã đủ 4 tuổi tròn rồi! Hôm đó sinh nhật, cô bé diện váy xếp tầng màu trắng trông y như một cô công chúa nhỏ. Cư dân mạng theo dõi cô nhóc này từ khi còn đỏ hỏn quấn khăn lòng liền mềm mại một đoàn.

Bữa tiệc được tổ chức rất lớn, thậm chí còn mời nhiều người máu mặt từng có trên thời sự hay tạp chí. Đó là tiệc sinh nhật xa sỉ, mà người thường không thể tổ chức được.

Tần Dực mỉm cười bế Tần Nhan bên cạnh là Vưu Thi, cả nhà họ như một tổ hợp thiên thần. Một bức này tuôn ra liền làm xáo động, lại lần nữa cảm thán nhan sắc của gia đình tài nghệ đại thần này.

Tống An ném điện thoại lên tủ, chuyên tâm tập yoga. Từ ngày mai Tống An sẽ trở thành giáo viên mầm non, cô sẽ tận tình chăm sóc những đứa trẻ đó và cũng sẽ chăm sóc thật đặc biệt một đứa trẻ lớn.

Ánh mắt bỗng trở nên sâu xa, cô khẽ cười rồi nhắm mắt lại sau đó theo hướng dẫn tập động tác tiếp theo.

Tần Dực phá lệ đến công ty muộn để đưa con gái bé bỏng đi học, do Vưu Thi đã hẹn đi spa với bạn nên cô ta không thể đi chung, cuối cùng chỉ có hắn dắt con gái mình đến trường.

Bé con có vẻ lo lắng, dù đã được mẹ an ủi nhưng ở một mình thì bé con vẫn không làm được. Anh trai họ của bé rất sợ đến trường, sáng nào cũng khóc lóc nước mũi chảy tèm lem, anh ấy nói với nhóc rằng cô giáo rất đáng sợ. Anh ý không chịu ăn cơm, cô liền tét vào mông, anh ý làm sai liền đánh tay.


Càng nghĩ cô bé càng sợ, mắt ửng đỏ kéo áo ba mình nhưng ba cô bé lại không thèm để ý đến cô bé. Ba bước rất nhanh, chẳng mấy chốc đã gần đến lớp học. Chẳng lẽ ba muốn vứt Nhan Nhan đi? Ba không thương Nhan Nhan nữa sao?

“Ba…Con không muốn đến lớp.”

Tần Nhan sụt sịt, trên khuôn mặt toàn là nước mắt. Bấy giờ ba mới để ý đến cô bé, cẩn thận lấy khăn tay lau nước mắt đi. Tần Nhan vui mừng, ba thương bé nhất chắc chắn sẽ không bắt bé con đi học.

Nhưng lần này Tần Nhan phải thất vọng rồi, Tần Dực lau nước mắt cho cô bé xong liền mở cửa lớp. Mấy đứa nhỏ bên trong cũng sụt sịt thế nhưng trên mặt đứa nào đứa đó đều mỉm cười trông vô cùng chói mắt.

“Gia Thành, nam tử hán không nên khóc nhè. Con còn em gái ở nhà đúng không? Khóc nhè thì không bảo vệ được em gái đâu đó.”

Tiếng nói êm dịu của một nữ nhân vang lên, chỉ thấy ở bên cửa sổ có một người phụ nữ đang nắm tay một bé con, cô vừa dịu dàng vừa ân cần dỗ dành. Nhóc con tên Gia Thành kia chắc chắc là khóc to nhất, thế mà bây giờ nuốt ngược vào trong gắng mỉm cười.

“Con sẽ không khóc nhè nữa!” Vừa nói xong nhóc con nấc cụt, hai bàn tay nhỏ xấu hổ bịt miệng lại.

“Ôi trời ơi.” Tống An bật cười, lau nước mắt cho nhóc.

Bấy giờ cô mới để ý đến người đàn ông ở cửa, môi đỏ hơi nhếch vội đi đến chào hỏi. Lại có vẻ lo lắng cho bé con mềm mại đang sụt sịt kia.

“Con bé không sao chứ?” Tống An khẽ chạm vào đầu cô bé, vuốt ve dịu dàng.

Nhưng trong mắt Tần Nhan, cô giáo là một sinh vật độc ác nào đó. Bé con sợ hãi chui vào lòng Tần Dực tránh né bàn tay kia, Tống An không lộ vẻ bối rối dù sao những đứa nhỏ ở độ tuổi này vẫn muốn ở cùng với ba mẹ, ngày đầu không khóc gào lên là tốt lắm rồi.

“Xin lỗi cô, con bé có chút sợ hãi. Anh họ của bé luôn dọa nạt nên ấn tượng có chút không tốt.” Tần Dực bất đắc dĩ giải thích, cũng vỗ về nhẹ nhàng vào lưng cô bé.

“Không sao, tâm lý của bọn nhỏ tôi hiểu.” Tống An bật cười, đôi mắt cong như vầng trăng khuyết khiến người khác sinh ra hảo cảm.

Lại nói đến hôm nay Tống An cố tình buộc mái tóc xoăn của mình lại, lại khiến cô trở nên dịu dàng hơn. Tần Nhan thấy cô giáo không như lời anh họ nói, chậm rãi đưa đôi mắt to tròn nhìn về phía cô.

Tần Dực thả con bé xuống, Tần Nhan nắm lấy ống quần của ba chậm rãi quan sát những nét vẽ động vật nhỏ xung quanh.

“Cô…cô ơi”

“Hửm? Sao vậy”

“Cô….Cô có đánh Nhan Nhan không?” Bé con lo sợ chui ra sau baba.

Tống An lắc đầu, cầm lấy bàn tay nhỏ của cô bé.

“Nhan Nhan ngoan ngoãn, đáng yêu như vậy sao cô dám đánh chứ. Không phải baba con còn có việc sao? Chúng ta vào trong để ba con đi làm kiếm tiền nhé.” Bé con buông lỏng sà vào lòng Tống An, cô không nhịn được mà thơm má bé một cái.

Người đàn ông vẫn đứng đợi, Tống An dắt bé con vào trong, sau đó chờ cô quay lại nói chuyện.

“Con bé có bị dị ứng cái gì không? Tôi thấy trong hồ sơ để trống nhưng vẫn nên hỏi lại cho chắc ăn.” Vén tóc mai ra sau tai, Tống An chậm rãi nói.

“Không có, con bé không bị dị ứng cũng không kén ăn hơn nữa cũng nghe lời. Cô không cần để tâm quá.”

Không cần để tâm?

Tống An hơi khó hiểu.

“Vậy được rồi, tôi đã tiếp nhận cô bé. Sau này anh cứ 4 giờ chiều đến đón cô bé là được.” Cô quay đầu nhìn mấy cục bông nhỏ nhỏ đang ngồi chơi xếp hình, tâm mềm đi không ít.

“Cảm ơn cô.” Ánh mắt người đàn ông quét qua cô, sau đó quay lưng rời đi.

Tống An nheo mắt, hơi suy nghĩ. Người đàn ông này có khác so với dự kiến của cô nhưng mà… Cũng không tệ lắm.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.