Tần Dực nhìn chằm chằm vào đôi môi mềm mại kia, hắn cúi người muốn gặm chúng. Ai ngờ bị một bàn tay mềm mại ngăn lại, ánh mắt nữ nhân kia như làm nũng trừng hắn không được bậy bạ ở đây.
Hắn bật cười, gạt tay cô ra. Môi mỏng nhắm thẳng vào môi cô, người đàn ông ép cô há miệng, đầu lưỡi thăm dò mọi ngóc nghách cuốn hết mật ngọt bên trong. Tống An theo không kịp, cô vừa thở hổn hển vừa chuyên tâm non nớt đối phó với Tần Dực.
Cái non nớt ngây thơ của cô càng khiến Tần Dực điên cuồng, tàn phá mọi nơi. Cho tới khi hắn thỏa mãn thả ra thì Tống An đã sớm mềm như một bãi nước, chân cô không đứng vững được. Đôi mắt lấp lánh ánh nước, hai má hồng ngọc càng khiến người ta muốn hung hăng yêu thương.
Tần Dực thầm mắng, hắn bế thốc cô lên, theo trí nhớ tìm cửa sau của Thịnh gia. Không biết từ khi nào đã có một chiếc xe ở đó, trong xe không có ai mà Tần Dực lại điềm tĩnh như biết trước. Hắn nhắn tin cho thư kí Ôn rồi phi xe về căn biệt thự của hắn gần đây, trong xe hai người hết sức im lặng nhưng vẫn có một cái gì đó gọi là tình ý lởn vởn xung quanh.
Vừa vào nhà Tần Dực đã không chịu nổi mà hôn cô, chiếc mặt nạ được gỡ hiện ra khuôn mặt xinh đẹp mà quyến rũ. Hai người nồng nhiệt quấn lấy nhau hôn hít đến khi đầu Tống An choáng váng, gã đàn ông vùi đầu vào cổ cô cắn hút tạo những chiến lợi phẩm đỏ chót.
“Anh nhận ra em từ khi nào.” Tống An thở hổn hển nhìn hắn nắn bóp cặp đồi núi của mình.
Tần Dực hưởng thụ cặp gò mềm mại trong tay, nghe cô hỏi liền bật cười.
Lại nó! Lại là nó! Nụ cười lưu manh kia.
“Đến giờ em vẫn muốn hỏi?” Hắn có chút không vui, ngậm hạt anh đào rồi khẽ cắn mút. Đôi mắt thu thủy kia sinh ra một tầng sương mù hư ảo, miệng nhỏ rên rỉ.
“Ưm… A… Đừng có cắn mà.”
Cảm giác thật lạ, nhất là chỗ tư mật kia cô ngứa ngáy đến khó chịu, Tống An đỏ mặt không nhịn được mà cọ sát. Tần Dực nhả hạt anh đào uống ướt sũng ra, hôn miệng nhỏ kia một lần nữa. Bàn tay hư hỏng mò xuống dưới tách cặp đùi ngọc ngà, hắn mò vào bên trong chạm tới nơi tư mật. Ngón tay trêu đùa tiểu hạch ma sát nhẹ với cánh hoa đã ẩm ướt, cảm giác trơn nhẵn khiến ánh mắt hắn trầm lại.
Bảo bối nhỏ có danh khí “bạch hổ” nha, càng nghĩ anh em của hắn càng cứng, cứng tới đau.
Một ngón tay thâm nhập vào bên trong, chặt chẽ tới nỗi khiến hắn không di chuyển được. Hắn có mong chờ có sợ hãi, mong là không biết cảm giác cắm vào có tư vị gì đây, sợ là sợ cô sẽ cảm thấy đau đớn dù sao vị anh em kia kích cỡ cũng không nhỏ.
Dạo đầu rất quan trọng nên Tần Dực đặc biệt cẩn thận, cô bị hắn làm sảng tới nỗi cao trào 1 lần. Ánh mắt cũng mơ màng không tập trung, lúc này Tần Dực cởi quần lót cho Tống An. Cô hoàn toàn không có phản ứng, cho tới khi cô phản ứng lại thì cũng nhìn thấy cái vật đáng sợ kia. Kích thước của nó khiến cô hơi sợ hãi, lớn tới vậy xuyên thủng bụng thì sao!
Tần Dực nhìn cái liền biết cô gái nhỏ nghĩ gì, hắn hừ một tiếng dường như muốn nói với cô rằng sướng rồi thì quên mất hắn. Không đợi Tống An phản ứng tiếp theo, Tần Dực đỡ lấy con quái vật mang màu hồng nhạt cọ sát rồi từ từ tiến vào bên trong.
Cảm giác chặt chẽ, ấm áp suýt khiến hắn thất thủ, hắn chọc vỡ màng chắn mỏng kia, máu đỏ chảy từng giọt theo cú va chạm. Tống An hét lên đau đớn, mặt nhỏ trắng bệch nhưng may là Tần Dực đã dạo đầu rất tỉ mỉ cho nên cơn đau chỉ day dứt một lát. Tần Dực thở hổn hển, tần suất ra vào tăng nhanh như muốn nhét hết vào.
Chẳng biết hắn chọc phải chỗ nào móng tay Tống An ghim vào lưng hắn, tiếng rên rỉ cũng trở nên quyến rũ. Lúc này đau đớn chẳng là gì thậm chí còn kích thích đến nam nhân kia, hắn cuối người cắn hạt đào, hạ thân không ngừng ra vào. Tần Dực xấu lắm, hắn biết rõ điểm nhạy cảm của cô nên cứ cắm thật mạnh.
Kích tình khiến ga giường bị ướt một mảng lớn, Tống An hoa mắt, cô thật sự cảm thấy lạ lắm. Đầu óc nhẹ tênh, phía dưới có cảm giác như sắp phun ra. Đợi cho tới khi cô cao trào, đầu óc trống rỗng há miệng thở dốc lại bị nam nhân hôn vào.
Tần Dực bị nơi mềm mại xoa bóp đến thoải mái rên rỉ thành tiếng, hắn hăng say hơn bắt đầu vác đôi chân ngọc ngà lên vai lao vào cắm liên tục. Chỗ giao hợp đã sớm ướt rối loạn một đoàn, hai cánh hoa bị ép há rộng nhả ra nuốt vào vật nam tính, nước nôi văng tứ tung.
Nhiều nước như vậy Tần Dực còn tưởng cô gái làm từ nước. Hắn cắm thêm lần nữa, cả người căng chặt phóng con cháu vào nơi sâu nhất của cô. Tống An bị bắn một đống đồ nóng hổi liền cao trào lần thứ ba trong ngày, bây giờ cả thân cô nhớp nháp khó chịu, bản thân vẫn còn thứ khoái cảm tra tấn. Nam nhân kia vẫn chưa bỏ cuộc, khuôn mặt chìm trọng cặp đồi núi chầm chậm di chuyển.
Tống An run rẩy, đôi chân cặp lấy eo của hắn. Vật nam tính bên trong cứng lên, chầm chậm chọc phá bên trong.
“Muốn nữa, hử?” Vốn dĩ bình thường giọng hắn đã trầm, nay lại trải qua một hồi làm tình càng khiến y trở nên quyến rũ. Gã đàn ông miệng thì hỏi, hạ thân vẫn gắn kết dao động ra vào như cũ.