Tôn Giai Ân không bắt taxi để về nhà, cô nhờ tài xế đưa cô đến căn chung cư mà Kiều Anh thuê ở gần trường. Hôm nay cô không muốn nhìn thấy cái tên đàn ông khó ở kia nữa, cho đến khi hắn tự mình tìm đến xin lỗi cô thì thôi…!
Tôn Giai Ân có gọi điện trước cho Kiều Anh nên khi cô vừa đến trước cửa chung cư đã thấy Kiều Anh ra đón, trên gương mặt còn hiện lên sự lo lắng…
“Tối thế này rồi đi taxi nguy hiểm lắm đấy, lần sau có gì gọi tớ ra đón cậu…!”
Tôn Giai Ân cư nhiên không muốn nhờ vả bạn cô quá nhiều vì sợ Kiều Anh sẽ cảm thấy phiền. Nhưng nếu không phải tại cái tên Hà Uy Kiệt kia thì có lẽ cô đã được về nhà từ sớm rồi, lẽ ra không nên chờ hắn tới mới phải, còn tỏ thái độ cọc cằn với cô…
“Cho tớ ở lại đây mấy hôm nhé, mấy bữa ăn trong ngày để tớ trả cho, chứ hiện tại tớ không muốn nhìn thấy mặt của tên kia một tí nào…!”
“Sao thế, chẳng phải sáng nay cậu còn bảo hắn đối xử với cậu cũng không tệ à…? Còn cho cậu một số tiền lớn như thế…!”
Tôn Giai Ân khoác tay bạn cô liền thở dài, ban đầu cô cũng tưởng hắn tốt lành, ai ngờ đâu chưa được hai ngày đã lộ ra bản chất thật. Mà nghĩ đi nghĩ lại cũng thấy đúng, vì cô chưa từng thấy người nào hành nghề cảnh sát lại tỏ ra dịu dàng chiều chuộng bạn đời của mình, đa số là mấy tên đàn ông thô lỗ, còn ngoại tình nữa cơ chứ…
“Hắn gọi điện trước kêu tớ đứng đợi ở trước trung tâm thương mại, lát nữa hắn sẽ tới rước, nào ngờ đâu hắn bắt tớ đợi hơn hai tiếng đồng hồ, xong lúc đến còn thái độ cọc cằn với tớ…! Mà cậu biết đỉnh điểm là gì không, người hắn toàn mùi bia rượu, làm tớ không nhịn nổi hắt hơi mấy cái liền…!”
Kiều Anh cau mày lắc đầu tỏ ý bảo tên này không ổn một tí nào, chẳng lẽ hắn còn không biết Tôn Giai Ân có căn bệnh viêm xoang vô cùng nhạy cảm với mùi hương cơ à…
“Thôi cậu cứ ở lại đây cho tới khi nào hắn xin lỗi đi, chứ tớ không bao giờ chấp nhận loại người thô lỗ như thế đâu…! Đã vậy đêm như thế này rồi còn không đi theo xem cậu có thể đến đây an toàn không…!”
“Tớ trù hắn cả đêm không ngủ được, sẽ bị cơn đau đầu hành hạ cả đêm vì dám thô lỗ với tớ…!”
Tôn Giai Ân bức xúc nói ra một câu cũng khiến tinh thàn phấn chấn lên rất nhiều, nhưng cô cũng không muốn nghĩ đến hắn nữa liền thay quần áo mà Kiều Anh cho mượn ra để lên giường đi ngủ. Ngày mai là chủ nhật, cô sẽ đến nhà thờ để cầu nguyện cho mọi chuyện diễn ra suôn sẻ và tốt đẹp!
Trong lúc Tôn Giai Ân ngủ ngon lành thì Hà Uy Kiệt lại đau đầu không ngủ nổi, rõ ràng hắn đã uống thuốc chống say nhưng không hiểu sao lại bị cơn đau đầu do bia rượu hành hạ. Hắn cố gắng chợt mắt một chút nhưng không tài nào chợp mắt nổi.
Hà Uy Kiệt đi về phía nhà bếp liền rót một cốc nước đầy để uống cho tỉnh táo, hắn cũng muốn uống canh giải rượu nhưng lại không biết nấu, chỉ có thể giữa đêm gọi trợ lí đến nhà mình một chuyến…
“Cậu có mang đồ đến không…!”
Trợ lí còn đang ngái ngủ lại bị gọi đến giữa đêm không khỏi bực mình, cậu ta vừa lôi canh giải rượu được mua sẵn ra, vừa lên tiếng càu nhàu…
“Con mẹ nhà anh, có vợ rồi thì kêu vợ nấu cho mà uống, tôi có nợ nần gì ngài đâu mà đêm rồi ngài lại không cho tôi ngủ chứ…!”
Hà Uy Kiệt uống một hơi hết sạch bát canh giải rượu, hắn liếc mắt về phía trợ lý vẫn đang càu nhàu chửi mắng…
“Nay cậu gan nhỉ…? Dám mắng thẳng vào mặt tôi luôn đấy…!”
Nhuận Phát liếc nhìn bộ dạng huênh hoang của Hà Uy Kiệt, giọng nói của cậu dần trở lên khinh khỉnh…
“Này đội trưởng Hà, tôi nói thật nếu anh không sửa lại cái cách hành xử vô lý như thế này, thì chẳng ai chịu được cái tính cáu kỉnh của anh mãi đâu, tôi chỉ là trợ lý chứ không phải mẹ anh mà anh bắt tôi chạy ngược chạy xuôi vào ban đêm như vậy…!”
Hà Uy Kiệt nghe câu này quen quen, dường như hắn vừa nghe Tôn Giai Ân mắng mình ở trước cửa trung tâm thương mại lúc nãy…
“Cậu nói chuyện y hệt em ấy vậy, nhưng tôi cảm thấy bản thân mình hành xử vô cùng bình thường, chỉ có mấy người cứ thích làm quá lên…!”
Nhuận Phát đứng thẳng dậy, không biết do cơn buồn ngủ còn đang ập đến hay do phải kiềm nén rất lâu rồi nên cậu ta không chút do dự chỉ tay về phía Hà Uy Kiệt nói lớn…
“Một người nói thì có thể xem là vô tình, nhưng nhiều người nói thì tốt nhất anh nên xem lại bản thân đi…mà nhìn bộ dạng này của anh thì chắc chị nhà cũng không chịu nổi rồi chứ gì, đáng lắm…!”
Nhuận Phát định bỏ về nhưng cậu ta dường như suy nghĩ ra gì đó, liền quay lại nói cho Hà Uy Kiệt biết…
“À quên mất, ngày mai là chủ nhật, tôi sẽ đến sở cảnh sát đưa hồ sơ cho ngài, chứ tôi không ở lại làm việc đâu…!!”
Nhuận Phát cố tình đóng mạnh cửa để người bên trong nghe thấy, cậu ta có thể làm trâu làm ngựa cho hắn vào ban ngày cũng được, nhưng tuyệt đối đừng bao giờ động đến giấc ngủ vào ban đêm của cậu ta. Đặc biệt là cái tên lúc nào cũng bày ra bộ mặt khó ưa như Hà Uy Kiệt, chỉ nhìn thôi là đã bực mình…!