Trụ cực kiếm.
Hô hấp tất cả mọi người trở nên dồn dập, hiển nhiên bọn họ đã hơn mười vạn năm qua chưa từng thấy kiếm này. Nhưng mà đặc điểm của kiếm này vô cùng rõ ràng, hơn nữa rõ ràng còn có khí tức của Thái Uyên Thiên Đế bệ hạ, loại khí tượng vương giả này căn bản không có bất luận binh khí nào có thể bắt chước.
– Thực sự là Trụ cực kiếm a.
– Chẳng lẽ kẻ này thực sự là Giang Trần hoàng tử chuyển thế?
– Thừa kế nghiệp phụ thân, dường như rất là hợp lý a.
– Quan trọng nhất là hắn luyện hóa tín vật tạo hóa cũng không có bị thiên đạo bài xích, đó chính là Thiên Đế được Thiên đạo tán thành a.
Trong lúc nhất thời có rất nhiều chư hầu tin tưởng vài phần.
Cửu Đỉnh Thần Vương lạnh lùng nói:
– Yêu ngôn hoặc chúng. Năm đó Thái Uyên Thiên Đế đi ngược ý chí thiên đạo, trước khi bị đả đảo, đem tín vật trên người chuyển đi. Ai có thể chứng minh ngươi là nhi tử của Thái Uyên Thiên Đế?
– Ta có thể chứng minh.
Đột nhiên một đạo thanh âm to, rõ ràng, giống như từ trên chín tầng trời truyền ra.
Sau đó cả Thái Uyên Thiên cung giống như bỗng nhiên run rẩy, kịch liệt lay động. Mà ngoài Thiên cung, một đạo cường quang chói mắt ầm ầm bắn về phía chín tầng trời.
Giống như một thế giới đang nứt vỡ, giống như một thế giới đang trọng sinh vậy.
Uy năng đáng sợ kia lập tức lan tràn tới Thái Uyên thiên cung, quang mang mạnh mẽ chiếu rọi khiến cho mọi người không mở mắt ra được.
– Ồ? Là Vạn thế thần ngục.
– Vạn thế thần ngục bị nghiền nát sao?
– Thanh âm vừa rồi là ai?
– Là Thái Uyên Thiên Đế, là Thái Uyên Thiên Đế.
– Thái Uyên Thiên Đế lão nhân gia thoát khốn rồi, Ha ha, tốt rồi, Thái Uyên Thiên Đế hạ sơn, Thái Uyên đại thế giới có thể cứu vãn.
Nhìn thấy Thái Uyên Thiên Đế thoát khốn, một ít lời nói bị đè nén trong lòng, rốt cuộc cũng có người có gan nói ra.
Thái Uyên Thiên Đế chính là một thần thoại, một thần thoại trong Thái Uyên đại thế giới căn bản không có ai siêu việt được. Giờ phút này, Thái Uyên Thiên Đế hạ sơn, đồng nghĩa với việc thế cục Thái Uyên đại thế giới rốt cuộc cũng biến hóa.
Hai mắt Giang Trần hơi híp lại, biểu lộ trên mặt không ngờ lại vô cùng im lặng, tâm tình vô cùng bình tĩnh.
Hắn không ngày nào không nghĩ tới ngày này, chờ mong tới ngày này, rốt cuộc nó cũng tới. Chỉ là ngày này tới, trong lòng hắn trở nên bình tĩnh dị thường.
– Phụ thân.
Trong lòng Giang Trần thầm hô một tiếng nghẹn ngào.
Một khắc khi Vạn Thế thần ngục sụp đổ, Thái Uyên Thiên Đế giống như giao long thoát khốn, lập tức phóng tới Thái Uyên Thiên cung.
– Ha ha, Thái Uyên Thiên cung của trẫm, bảo tọa của trẫm, ai dám khinh nhờn? Ai đang to mồm vậy?
Trong khi nói chuyện, Thái Uyên Thiên Đế đã đi tới gần.
Khi thân ảnh Thái Uyên Thiên Đế hiện ra, tư thế oai hùng, khuôn mặt góc cạnh không bị trói buộc, hai mắt thâm thúy giống như sao trời, bộ pháp hùng dũng oai vệ.
Tất cả, tất cả đều quen thuộc như vậy.
Trong lòng tất cả mọi người chấn động.
Có ít người hai mắt ươn ướt, có ít người đầu gối đã hơi khụy xuống.
– Bệ hạ.
– Cung nghênh bệ hạ thoát khốn.
Phịch, phịch. Rất nhiều tu sĩ ở hiện trường không ngờ lại có một mảng lớn quỳ xuống.
Giang Trần cũng bước lên hai bước:
– Phụ hoàng.
Phụ tử gặp lại, tình cảnh này khiến cho Giang Hoàn không nhịn được mà lau hai mắt, hai mắt triệt để đỏ ửng.
Thái Uyên Thiên Đế cười cười nói:
– Hảo tiểu tử, quả nhiên không cô phụ hi vọng của vi phụ đối với con. Con có thể trở về, lại dùng phương thức này trở về, vi phụ rất là hài lòng.
Giữa nam nhân với nhau không cần phương thức biểu đạt gì quá nhiều.
Phụ tử hai người nhìn nhau cười cười, ánh mắt đã đem duyên phận kiếp trước kiếp này triệt để trộn lẫn, đem tình cảm kiếp trước kiếp này trộn lẫn với nhau.
– Bệ hạ.
Hai mắt Giang Hoàn cũng đỏ lên.
– Giang Hoàn, ngươi rất không tồi. Không tồi. Lúc đầu ta phái ngươi đi, vốn cũng không ôm hy vọng quá lớn. Không thể tưởng tượng được ngươi lại được việc, không thể bỏ qua công lao của ngươi a.
Giang Hoàn lau nước mắt:
– Có thể hiệu lực vì bệ hạ, Giang Hoàn sao dám kể công chứ?
Xích Thủy Thần Vương cũng tiến lên:
– Xích Thủy bái kiến Thiên Đế bệ hạ, cung nghênh bệ hạ trở về, khẩn cầu bệ hạ trọng chưởng càn khôn.
– Bệ hạ.
Lăng Hàn Thần Vương cũng mỉm cười, tiến lên, tất cả đều không nói lời nào.
– Xích Thủy, ngươi rất không tệ.
Thái Uyên Thiên Đế tán thưởng một tiếng, lại nhìn về phía Lăng Hàn:
– Tiểu tử ngươi càng không tệ, có gan có trí. Bổn đế có thể thoát khốn cũng là vì công đầu của ngươi.
Giang Trần khẽ giật mình nhìn qua Lăng Hàn, nói:
– Lăng Hàn Thần Vương chính là Thần Vương đứng sau Hàn Sảng tông chủ sao?
Lăng Hàn cười ha hả:
– Hàn Sảng sao? Xem ra Hàn Sảng làm được việc nhất định là do Giang Trần hoàng tử trợ giúp a.
Thái Uyên Thiên Đế cười lớn:
– Con ta đem Trượng Thiên xích cho nữ tử kia, ngươi nói xem có trợ giúp lớn không?
Giang Trần cười lớn, nhưng mà ánh mắt hắn quét về phía đám người Cửu Đỉnh Thần Vương, sắc mặt lập tức trầm xuống.
– Phụ thân, gian tặc năm đó phát động chính biến, đứng sau màn thôi động rốt cuộc là ai? Hiện tại hài nhi phải tự mình xả giận cho người.
Trong lòng Giang Trần tràn ngập căm phẫn, ánh mắt nhìn qua Cửu Đỉnh Thần Vương, Bạch Hà Thần Vương cùng với Thanh Mộc Thần Vương, hắn hoàn toàn có thể xác định độc thủ đứng sau nằm trong ba người này.
Khuôn mặt Thái Uyên Thiên Đế cứng lại, ánh mắt bắt đầu có chút thâm bất khả trắc.
– Là ai đây?
Thái Uyên Thiên Đế dường như đang lầm bầm:
– Ta cho ngươi một cơ hội, tự ngươi đứng ra, nếu như ngươi có dũng khí thừa nhận, có lẽ bổn đế sẽ cân nhắc cho ngươi một cơ hội.
Ba người kia đều nhìn nhau.
Hiển nhiên trong lòng bọn họ cũng đang ngờ vực vô căn cứ.
Mà Kình Thiên Thiên Đế và Bắc Minh Thần Vương sau khi Thái Uyên Thiên Đế xuất hiện đã triệt để bị dọa ngốc, phần dã tâm trước đó muốn cướp lấy tín vật tạo hóa cũng triệt để tan thành mây khói.
Duy chỉ có ba người kia là đâm lao phải theo lao.
Sắc mặt Bạch Hà Thần Vương trắng bệch, ngượng ngùng cười nói:
– Thái Uyên bệ hạ, lúc trước ngươi luyện chế Nhật Nguyệt thần đan ta không cho là đúng. Nhưng mà tuy rằng ta phản đối ngươi, nhưng mà chưa từng đứng ở phía sau thôi động chính biến a. Những năm gần đây tất cả chuyện xảy ra trong Thái Uyên đại thế giới cũng không có quan hệ gì với ta.
Bạch Hà Thần Vương xem như tự thú.
Thái Uyên Thiên Đế lạnh lùng nói:
– Bạch Hà, ngươi gần đây tự cho rằng mình thông minh. Bổn đế đã sớm biết không phải là ngươi. Nhưng mà ngươi trời sinh cũng không phải là người làm tới nơi tới chốn. Thái Uyên đại thế giới mới không cần người như ngươi. Ngươi tự mình đi hay là để bổn đế tiễn ngươi một đoạn đường đây?
Sắc mặt Bạch Hà Thần Vương trắng bệch, nhưng mà cuối cùng hắn vẫn khẽ cắn môi, cung kính thi lễ với Thái Uyên Thiên Đế:
– Bất kể thế nào Bạch Hà vẫn cô phụ bệ hạ, Bạch Hà bái biệt bệ hạ.
Thái Uyên Thiên Đế cười nhạt một tiếng:
– Để cho hắn đi. Nhưng mà nếu như lại nhìn thấy hắn xuất hiện ở Thái Uyên đại thế giới, bổn đế nhất định sẽ tự mình diệt trừ.
Bạch Hà Thần Vương xem như lên bờ, tuy rằng bị trục xuất, nhưng mà không có đứt tay đứt chân, cũng không bị đánh thành trọng thương, cũng coi như là toàn thân trở ra.
Hai người còn lại, mồ hôi trên trán càng lớn.
Thanh Mộc Thần Vương kia cố nén sợ hãi, lắp bắp nói:
– Bệ hạ, chuyện cho tới lúc này Thanh Mộc ta cũng không có mặt mũi nào gặp người. Lúc trước bệ hạ thưởng thức ta như vậy, chỉ hận ta bị ma quỷ ám ảnh, ghen ghét bệ hạ. Nhưng mà chuyện trợ giúp quả thực ta làm không nhiều lắm. Hơn nữa ta chưa từng giết qua một chư hầu Thần Vương nào trong Thái Uyên đại thế giới. Làm cho Thái Uyên đại thế giới lâm vào trong hỗn loạn tuyệt đối không phải là ta.