Bầu không khí ở trong động phủ trở nên có chút vi diệu.
Trong lòng Hàn Sảng cũng âm tình bất định, lời nói tới nước này, nàng rất bất đắc dĩ, đem chuyện cơ mật như vậy nói ra, thứ hiện tại nàng có thể làm đó chính là chờ thái độ của Tiểu Chân trưởng lão này.
Vạn nhất Tiểu Chân trưởng lão có quan hệ với độc thủ phía sau màn, nàng sẽ xong đời. Cả kế hoạch cũng xong đời. Nhưng mà may mắn kế hoạch này xong đời, đám người Thần vương đại nhân sau lưng bọn họ sẽ không bại lộ. Như vậy Hàn Sảng nàng mặc dù không may, nhưng mà cũng không làm liên lụy tới những người khác.
Chỉ cần Hàn Sảng nàng gặp chuyện không may, kế hoạch lập tức sẽ kết thúc.
Hồi lâu sau Giang Trần cười rộ lên, nói:
– Tông chủ, thuộc hạ gửi lời chào tới người đằng sau ngươi. Mặc kệ có thể thành công hay không, việc này ngươi đã nhận được sự tôn trọng của ta. yên tâm đi, việc này ta sẽ toàn lực trợ giúp ngươi, giúp ngươi làm được việc. Nếu như có thể cứu ra Thái Uyên Thiên đế, thực sự là công đức vô lượng.
Hàn Sảng nghe vậy vẻ mặt đại hỉ, nói:
– Tiểu Chân trưởng lão, ngươi không gạt ta đó chứ?
Giang Trần nghiêm túc nói:
– Ta nói rồi, ta giống như ngươi cũng hy vọng Thái Uyên đại thế giới có một Thiên đế mạnh mẽ chống đỡ. Chiếu theo ngươi nói, Thái Uyên Thiên đế quả thực là người lựa chọn thích hợp nhất.
– Còn không phải sao? Bổn tông đã sớm nói qua, trong đầu mười người thì chí ít có bảy tám người nghĩ là vậy. Chỉ là dưới loại không khí này, không có mấy người có dũng khí đứng ra mà thôi.
Giang Trần gật đầu:
– Tông chủ, nơi của bổn nguyên kia ở trong cấm địa Xích Thủy Thiên trì sao?
– Đúng, ở tận cùng Xích Thủy thiên trì chôn dấu một ngọn núi lửa. Trong núi lửa có một đầu linh mạch, là linh mạch ngũ đại bổn nguyên, nối thẳng tới Vạn Thế thần ngục kia. Kỳ thực cũng không nhất định phải phá hỏng ngũ đại linh mạch. Chỉ cần phá được ba cái trở lên, kết cấu của Vạn Thế thần ngục sẽ bị phá hủy hơn phân nửa. Nếu như năm linh mạch đều bị phá hủy. Thái Uyên Thiên đế bệ hạ có thể dễ dàng đi ra.
– Đúng, chuyện này rất có lý. Phá hỏng một cái linh mạch, thần ngục sẽ bị ảnh hưởng. Hai cái sẽ ảnh hưởng căn cơ, ba cái thì kết cấu bị phá hủy. Bốn cái thì ít nhất cũng bị phá hỏng tám phần. Nếu như năm cái bị phá hỏng toàn bộ, thần ngục sụp đổ, triệt để sụp đổ.
– Không ngờ tới ngươi cũng hiểu biết nhiều như vậy.
– Tông chủ, ngươi có nắm chắc tiến vào trong ngọn núi lửa kia không?
Giang Trần hỏi.
– Đương nhiên, chuyện này đám người Thần vương đứng sau màn đã bày ra ít nhất mấy vạn năm. bọn họ luôn tuyển chọn, sàng lọc ngươi, chọn lựa nhân thủ, bố trí kế hoạch. Mà ta, là người trong một vạn năm qua được chọn lựa. Là người thích hợp nhất tới Xích Thủy Thiên trì này.
Trên mặt Hàn Sảng hiện lên vẻ kiêu ngạo.
Có thể nhìn ra được nàng đối với nhiệm vụ của bản thân mình vô cùng tự hào, vô cùng kiêu ngạo.
– Có Thần vương phía sau màn thao túng, việc này cũng tương đối đáng tin cậy. Chắc hẳn trên người ngươi cũng có đủ pháp bảo Thần Vương cấp cho ngươi, phá hỏng linh mạch cũng không phải là vấn đề quá lớn.
– Nhưng mà muốn từ nơi này lẻn vào trong núi lửa dưới Xích Thủy thiên trì, cũng không phải dễ như vậy.
– Hừ, những chuyện này đều nằm trong tính toán của chúng ta, không cần ngươi quan tâm. Hiện tại chỗ khó khăn duy nhất là làm sao tiến vào cấm địa Xích Thủy thiên trì mà không bị người ta phát giác ra. Ngươi biết rồi đó, phòng ngự của Xích Thủy Thần vương phủ đối với cấm địa vô cùng sâm nghiêm. Ta cơ hồ không có cách nào trà trộn vào.
Đây là chuyện hiện tại Hàn Sảng buồn bực nhất.
Giang Trần mỉm cười:
– Ta đã từng nói qua, ta có thể giúp ngươi. Nan đề đối với ngươi, việc này đối với ta mà nói, không khó khăn một chút nào.
– Ồ?
Đôi mắt xinh đẹp của Hàn Sảng chấn động, lộ ra vẻ khó có thể tin được.
Giang Trần không có vội vã trả lời mà hỏi tiếp:
– Tông chủ, ngươi định lúc nào đi vào?
– Khi đại hội chư hầu Thần Vương diễn ra ta mới có thể đi vào. Khi đó phòng ngự ở nơi này yếu nhất. Bởi vì Xích Thủy Thần vương không ở chỗ này, đi tham dự đại hội Chư hầu.
– Ha ha, chỉ sợ còn không chỉ như vậy a.
Giang Trần cười nói:
– Khi diễn ra đại hội Chư hầu cứu Thái Uyên Thiên đế ra, quân lâm thiên hạ, thời cơ lúc đó cũng là tốt nhất. Mà đám Thần vương phía sau màn các ngươi tụ tập lại một chỗ, cũng thuận tiện trợ trận cho Thái Uyên Thiên đế, đúng không?
– Tiểu tử ngươi quả thực nhanh trí, giống như không việc gì có thể dấu diếm được ngươi.
Hàn Sảng trợn mắt nói.
– Không thể không nói, kế hoạch này rất tốt. Chỉ là cuối cùng có thể thành công hay không thì khó mà nói được. Ta chỉ lo lắng Thái Uyên Thiên đế được cứu ra, Thần Vương chân chính có dũng khí đứng ra ủng hộ hắn không có nhiều lắm.
– Ngươi quá đánh giá thấp trí tuệ của đám Thần Vương này rồi. Hiện tại đại đa số Thần vương trong đầu đều có ý nghĩ này, nhưng mà nếu muốn chân chính đứng ra nói thì không có. Thế nhưng mà một khi Thái Uyên Thiên đế xuất hiện, những Thần Vương kia lập tức có lực lượng đứng ra. Ta tin rằng, đến lúc đó nhất định sẽ có rất nhiều Thần Vương đứng ra.
– Có nắm chắc như vậy hay không?
– Có chứ. Bởi vì chúng ta rất hiểu về Thái Uyên đại thế giới này, cũng rất hiểu tâm tư của đám Thần Vương. Bọn họ so với ai khác còn ghét bỏ tình huống hiện tại hơn. Số lượng chư hầu Thần vương không ngừng giảm bớt, số mệnh đang không ngừng trượt xuống dốc. Thực sự nếu như không ngăn cản, Thái Uyên đại thế giới sẽ triệt để không cứu vãn được. Đám người Thần Vương hoặc là vẫn lạc, hoặc là trở thành cô hồn dã quỷ. Loại cục diện này ai nguyện ý nhìn thấy đây?
Giang Trần gật đầu nói:
– Như vậy xem ra, vẫn là thời đại Thái Uyên Thiên đế tốt hơn a.
– Đúng vậy, chuyện duy nhất Thái Uyên Thiên đế làm sai đó chính là luyện chế Nhật Nguyệt thần đan. Trừ thứ đó ra, lão nhân gia tuyệt đối là minh quân đệ nhất. Cho dù là luyện chế Nhật Nguyệt thần đan thì cũng là sự yêu thương của một người phụ thân đối với nhi tử mình, là hành động của đại trượng phu, dám làm dám chịu, so với tên độc thủ đứng sau còn mạnh hơn gấp vạn lần.
Hàn Sảng nói lời này lại giống như lời trong lòng Giang Trần vậy.
– Nói hay lắm. Thái Uyên Thiên đế cũng là người bình sinh Chân Thạch ta kính nể nhất. Nếu như lão nhân gia có thể trở lại vị trí cũ, ta rất ủng họ.
Nghe Giang Trần nói như vậy, Hàn Sảng cũng vô cùng hài lòng.
– Như vậy xem ra mục tiêu của chúng ta vô cùng nhất trí, Tiểu Chân trưởng lão à.
Giang Trần cười gật đầu.
– Đúng là nhất trí, hoàn toàn nhất trí.
– Hoàn toàn nhất trí sao? Chẳng lẽ ngươi đi tham dự đại hội chư hầu Thần Vương là vì cũng muốn cứu ra Thái Uyên Thiên đế bệ hạ?
Hai mắt của Hàn Sảng tràn ngập tò mò.
Đột nhiên Hàn Sảng hoảng hốt nhớ tới, thực lực của Tiểu Chân trưởng lão này dường như thâm bất khả trắc a. Nhân vật thần bí như vậy gia nhập Sát Tinh tông, động cơ tuyệt đối không đơn giản.
Giang Trần ung dung cười:
– Việc này ta cũng thừa nước đục thả câu một chút. Nhưng mà ta có thể khẳng định với tông chủ một câu. Mục tiêu chúng ta nhất trí, lực lượng chúng ta cũng cùng hướng. Chúng ta tuy rằng cách làm khác nhau, nhưng mà cuối cùng nhất định cũng là trăm sông đổ về một biển.
Hàn sảng là người sảng khoái, gật đầu nói:
– Được, bổn tông cũng không hỏi. Ai bảo ta đánh cuộc thua ngươi chứ? Tiểu Chân trưởng lão, bổn tông xem như nhìn ra tiểu tử ngươi so với bổn tông còn không đơn giản hơn. Lực lượng lĩnh vực vừa rồi ngươi vây khốn ta chỉ sợ cũng đã đạt tới cảnh giới Thần Vương. Ngươi là tiền bối Thần vương sao?
Giang Trần lắc đầu, ung dung nói:
– Thần Vương sao? Ngày đó chung quy cũng sẽ tới. Mặc dù ta không phải Thần vương, nhưng mà Thần vương bình thường ta cũng không sợ.
Đây cũng không phải hắn nói khoác, hiện tại Giang Trần và Tứ đại chân linh liên thủ, Thần vương bình thường quả thực chưa chắc là đối thủ của bọn họ.
Dù sao huyết mạch dung hợp tới một bước này, tu vi của Giang Trần đã phản phác quy chân, xem như Bán bộ Thần vương, cách cảnh giới Thần Vương kỳ thực cũng không xa.