– Vũ Nhi, ngươi có biết, đi Trầm Hương cốc, ý vị như thế nào không?
Những năm này, tông môn đã phái hai đội ngũ đi Trầm Hương cốc, lại không thấy một người trở lại. Nhóm thứ ba lại đi, đoán chừng vẫn có đi không
về.
– Vậy thì sao?
Giang Vũ chán chường lắc đầu.
– Ở chỗ này ngày ngày sống uổng phí, bị người khác khinh bỉ, còn không
bằng đi Trầm Hương cốc đánh cược một lần. Nói không chừng, đến lúc đó
chúng ta có thể thừa cơ thoát đi, phản hồi Vạn Tượng Cương Vực?
Giang Đồng im ắng, sau một lúc lâu, mới khẽ thở dài:
– Vạn Tượng Cương Vực, hiện nay, cũng không biết như thế nào nữa?
Phụ tử bọn hắn, ở Tử Yên Tông đã triệt để biên giới hóa. Lúc trước vị Đại
tiểu thư kia bởi vì cảm thấy hứng thú với Giang Vũ, nên mang hắn về.
Mới lạ thoáng qua, liền chẳng quan tâm phụ tử bọn họ rồi.
– Vũ Nhi…
Giang Đồng trầm ngâm nói:
– Nếu không, ngày mai ngươi đi cầu Đại tiểu thư? Nàng đã lâu không gặp
ngươi, nếu như ngươi gặp nàng nói vài lời, cầu nàng một chút, nói không
chừng tâm tình nàng cao hứng, liền loại bỏ phụ tử chúng ta ra khỏi danh
sách? Thậm chí thả chúng ta ly khai?
Giang Vũ nghe vậy, lại lắc đầu liên tục:
– Không không, muốn ta đi cầu tiểu ma nữ kia, hài nhi cận kề cái chết cũng không theo.
Giang Vũ đối với vị Đại tiểu thư kia, là phi thường chán ghét, muốn hắn đi cầu tình, cái kia còn không bằng đi chết.
Giang Đồng cũng biết tính tình của nhi tử, thấy khuyên bảo không thành, liền không khuyên nữa.
– Vũ Nhi, vô luận như thế nào, ngươi không thể đi Trầm Hương cốc. Dù ta
đi, ngươi cũng không thể đi. Ngươi còn trẻ, còn có tiền đồ.
–
Cha, chuyện cho tới bây giờ, phụ tử chúng ta sống nương tựa lẫn nhau,
muốn sống cùng một chỗ sống, phải chết cùng chết. Dù Trầm Hương cốc đáng sợ thế nào, cũng tốt hơn ngồi tù ở chỗ này?
Giang Đồng im lặng, hồi lâu mới thở dài nói:
– Lúc trước Bảo Thụ Tông Diệp lão gia tử, biết rõ chúng ta rơi vào tay
giặc. Nếu như hắn có thể cùng đường huynh Giang Trần của ngươi hội hợp,
nói không chừng…
Giang Vũ cười khổ nói:
– Cha, Trần ca hắn là thiên tài, nhưng mà dù thiên tài thế nào, chỉ mười năm, lại có thể phát triển tới trình độ nào?
Giang Đồng hắc hắc cười ngây ngô:
– Ta cảm thấy, nếu như ngày nào đó có người tới cứu chúng ta, nhất định là đường ca Giang Trần của ngươi.
Giang Vũ gật gật đầu:
– Nếu như Trần ca biết rõ chúng ta rơi vào tay giặc, hắn nhất định sẽ
nghĩ biện pháp. Bất quá hài nhi lại không muốn liên lụy Trần ca.
Ở Giang Vũ xem ra, Tử Yên Tông này thực lực cường hãn, là Tam phẩm tông
môn, trong tông môn cường giả như mây. Dù thiên phú của Trần ca siêu
quần, gia nhập đại tông đại môn, mười năm thời gian cũng không có khả
năng trưởng thành đến cỡ nào.
Hơn nữa, những năm này Giang Vũ lấy được tin tức, Vạn Tượng Cương Vực bị người xâm lấn, đã triệt để rơi vào tay giặc. Cho nên, bọn hắn đối với Giang Trần xuất hiện, cũng không có
ôm hi vọng gì.
Về phần lúc sau Vạn Tượng Cương Vực thế nào, dùng địa vị của bọn hắn ở Tử Yên Tông hôm nay, hiển nhiên là nghe không được.
Bọn hắn cũng không muốn đi nghe ngóng, miễn cho tự đòi mất mặt.
Tử Yên Tông, Thái Thượng trưởng lão phủ, một nữ tử dáng người uyển chuyển, tướng mạo diễm lệ, ước chừng hơn hai mươi lăm tuổi, mặc bào phục hỏa
hồng chồn nhung, vung lấy trường kiếm trong tay, ở trên một thân cây
hung hăng bổ chém. Phảng phất muốn ở trên ngọn cây này phát tiết nộ
khí.
Mỗi bổ chém thoáng một phát, bào phục chồn nhung đều không
thể ngăn cản khe rãnh trước ngực, sóng cả mãnh liệt, lộ ra cực kỳ đồ sộ. Dưới cổ một mảnh da thịt tuyết trắng, mãi cho đến hai luồng đồi núi tầm đó, phác hoạ thành độ cong hoàn mỹ.
Phối hợp động tác bổ chém, lộ ra cực kỳ mê người.
– Ta cho ngươi cuồng, cho ngươi dám xa cách bổn tiểu thư.
Cũng không biết là công tử ca nhà ai, đắc tội vị Đại tiểu thư này, làm cho
nàng hận không thể đem hắn bầm thây vạn đoạn, lại cầm cái cây vô tội kia đến phát tiết hận ý.
Vị Đại tiểu thư này, là cháu ruột của Tử
Yên Tông Thái Thượng trưởng lão… tên Doãn Hồng Tuyết, lúc trước nàng vừa ý Giang Vũ, cũng chính là nàng cưỡng ép mang Giang Vũ về Tử Yên Tông.
Doãn Hồng Tuyết này, tuy là thân con gái, nhưng trời sinh tính phong lưu,
cũng không biết từ nhỏ bị người nào tẩy não, vẫn cảm thấy tình yêu,
không phải là đàn ông độc hưởng, nàng là thân nữ nhi, cũng có tư cách
phong lưu phóng khoáng như vậy.
Bởi vậy, những năm này, Doãn Hồng Tuyết không biết làm qua bao nhiêu chuyện hoang đường. Trong Tử Yên
Tông, không biết có bao nhiêu người chủ động hoặc là bị động thành nhập
màn chi tân của nàng.
Bất quá, Doãn Hồng Tuyết này trời sinh tính lương bạc, đã qua tức quên, chỉ cần nàng không có hứng thú, liền vứt
qua một bên, vứt bỏ như giày cũ.
Đương nhiên, cũng có người suy
đoán, Doãn Hồng Tuyết này ngoại trừ thiên tính phong lưu ra, cũng là bởi vì tu luyện một môn công pháp kỳ dị, cần thái dương bổ âm.
Nhưng vô luận nguyên nhân nào, diễm danh của Doãn Hồng Tuyết, ở toàn bộ
Phượng Minh Hạ Vực, là phi thường nổi danh. Rất nhiều người trẻ tuổi của Phượng Minh Hạ Vực, đã có chút ghét nàng, có đôi khi lại bị dung mạo
của nàng hấp dẫn.
Giờ phút này, Doãn Hồng Tuyết dưới sự phẫn nộ, đem thân cây chém thành nhảo nhoẹt, lúc này mới oán hận thu kiếm.
– Đại tiểu thư, bên ngoài có người cầu kiến.
Một nha hoàn nhút nhát e lệ tiến lên.
– Ai?
– Nói là tên Giang Đồng gì đó, nói con của hắn Giang Vũ là Đại tiểu thư…
– Giang Vũ?
Trong đầu Doãn Hồng Tuyết hồi tưởng chỉ chốc lát, tựa hồ nghĩ tới.
– Tiểu tử kia còn chưa có chết sao? Ngược lại là mệnh ngạnh vô cùng a.
Những năm này, không biết Doãn Hồng Tuyết ngủ qua bao nhiêu nam nhân, nhưng mà đối với Giang Vũ, cũng có chút ít ấn tượng.
– Để cho hắn tiến đến.
Khóe miệng Doãn Hồng Tuyết tràn ra một tia cười lạnh, trong lòng vừa vặn còn có một chút nộ khí không có phát tiết, Giang Đồng này chủ động đưa tới
cửa, trước quất hắn một chầu nói sau.
Giang Đồng không rõ ý
tưởng, nghe nói Doãn Hồng Tuyết có ý định tiếp kiến hắn, trong nội tâm
kích động, đã nghĩ đến như thế nào mở miệng cầu tình rồi.
– Tiểu nhân Giang Đồng, bái kiến Đại tiểu thư, chúc Đại tiểu thư vạn phúc an khang, thanh xuân vĩnh trú.
Doãn Hồng Tuyết lạnh lùng bật cười:
– Ngươi là lão ba của tiểu tử Giang Vũ kia a? Hai cha con các ngươi,
ngược lại là mệnh ngạnh vô cùng. Nhiều năm như vậy, còn chưa có chết?
Giang Đồng miệng đầy đắng chát, không biết trả lời như thế nào.
– Ngươi tới tìm bổn tiểu thư có chuyện gì? Là tiểu tử Giang Vũ kia bảo ngươi đến sao?
Doãn Hồng Tuyết vênh váo hung hăng.
– Không không không, là tiểu nhân tự mình đến. Tiểu nhân nghe nói, Vũ Nhi bị liệt vào danh sách tiến về Trầm Hương cốc… Cho nên… Cho nên
mới hướng Đại tiểu thư cầu tình. Xin Đại tiểu thư nhớ tình xưa, loại Vũ
Nhi ra khỏi danh sách.
Giang Đồng lúng túng nói.
Doãn Hồng Tuyết nhíu mày, tay đột nhiên hư không trảo một cái, nắm roi thật dài, hung hăng quất vào trên mặt Giang Đồng.