– Hồ đồ, ngươi ở lại chỗ này, muốn vi sư làm như thế nào? Dâng ngươi ra? Hay là vì ngươi huyết chiến đến cùng? Ngươi nói xem?
Nhị giáo chủ giận tím mặt, quát lớn.
– Dâng ngươi ra, từ nay về sau Nguyệt Thần Giáo ta, còn có đệ tử nào
trung thành với tông môn? Vì ngươi huyết chiến đến cùng, dùng căn cơ của Nguyệt Thần Giáo, sao có thể đối kháng Đan Hỏa Thành, Thiên Hà Cung
cùng với Thiên Âm Tự liên thủ?
Những lời này của Nhị giáo chủ, là xuất phát từ góc độ sự thật.
Cục diện hôm nay, Từ Thanh Tuyền ở lại tông môn, hoàn toàn chính xác không bằng ly khai tông môn.
Từ Thanh Tuyền che mặt khẽ khóc, trong lòng cũng thống khổ đến cực điểm.
Nàng có một loại cảm giác bứt rứt, cảm thấy mình làm phiền hà sư tôn,
làm phiền hà tông môn.
– Ngươi còn lo lắng cái gì? Có phải muốn ta tức chết hay không?
Nhị giáo chủ thở phì phì nói:
– Xưa nay vi sư dạy ngươi như thế nào? Gặp phải sự tình, ngươi không thể
quyết đoán một chút, kiên quyết một chút sao? Tính trẻ con giống như
ngươi, ở trong thế giới võ đạo cạnh tranh tàn khốc, làm sao sống sót
được?
Từ Thanh Tuyền biết rõ sư tôn là muốn đuổi nàng đi, tuy trong nội tâm khó chịu, cũng đành phải bái nói:
– Sư tôn, đệ tử nghe lời ngươi, lúc này đi. Mặc kệ ta đi tới chỗ nào, Từ
Thanh Tuyền ta vĩnh viễn là đệ tử của Nguyệt Thần Giáo, là đệ tử của sư
tôn. Điểm này, vĩnh viễn sẽ không thay đổi.
Trong nội tâm Nhị
giáo chủ ấm áp, nhưng mà trên mặt lại không biểu tình, phất phất tay, vẻ mặt nôn nóng cùng không kiên nhẫn, giống như đuổi một con ruồi vậy.
Từ Thanh Tuyền đối với tính cách của sư tôn mình, tự nhiên quá hiểu rõ.
Lập tức hướng Nhị giáo chủ lạy vài cái, quay người đi ra ngoài.
Nhị giáo chủ chứng kiến bóng lưng của Từ Thanh Tuyền biến mất trong tầm
mắt, lòng lập tức vắng vẻ, giống như cả người bị lấy hết sức lực, tâm
tình chìm vào đáy cốc
Từ Thanh Tuyền từ nhỏ là nàng bồi dưỡng lớn lên, ở trên người Từ Thanh Tuyền, Nhị giáo chủ ký thác rất nhiều lý
tưởng cùng kỳ vọng.
Từ Thanh Tuyền cũng một mực không chịu thua
kém, không có cô phụ kỳ vọng của nàng. Ở trong tất cả Thánh Nữ, Từ Thanh Tuyền cơ hồ là xếp hàng thứ nhất, không có gì tranh luận.
Hôm nay, nàng lại trơ mắt nhìn Từ Thanh Tuyền ly khai Nguyệt Thần Giáo.
Nội tâm thống khổ, có thể nghĩ.
– Lão Nhị, ngươi rất rõ đại nghĩa, làm cho người bội phục. Thanh Tuyền ly khai thoáng một phát, cũng chưa hẳn là chuyện xấu. Coi như cho nàng đi
ra ngoài lịch lãm rèn luyện a.
Đại giáo chủ khuyên nhủ.
– Đại giáo chủ, để ngươi chê cười.
Cảm xúc của Nhị giáo chủ có chút sa sút, khẽ thở dài.
Giang Trần biết được Nhị giáo chủ nguyện ý thả người, cũng mừng rỡ.
Nhìn vành mắt của Từ Thanh Tuyền hơi có chút đỏ lên, Giang Trần nói khẽ:
– Thanh Tuyền, ngươi trọng tình trọng nghĩa, đối với tông môn, đối với Nhị giáo chủ, cũng đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi.
Từ Thanh Tuyền đình chỉ khóc thút thít nói:
– Tông môn cùng sư tôn nuôi dưỡng ta nhiều năm như vậy, ta lại ở thời điểm này ly khai, ô ô…
– Lui một bước trời cao biển rộng. Ngươi ly khai, đối với ngươi, đối với
Nguyệt Thần Giáo đều là chuyện tốt. Có câu nói nói như thế nào nhỉ? Hôm
nay biệt ly, là vì về sau gặp gỡ mà thôi.
Giang Trần an ủi muội muội.
Từ Thanh Tuyền trừng to mắt, trên lông mi thật dài, còn có chứa nước mắt:
– Những lời này là ai nói? Nói thật hay.
Giang Trần cười khổ, hắn ở đâu nhớ rõ lời này là ai nói? Kiếp trước hắn chợt
nghe qua những lời này, đến cùng ai nói, hắn làm sao biết?
– Tốt
rồi, Thanh Tuyền, thời gian không còn sớm. Đoán chừng sáu gã Đại Đế kia
cũng sắp đến rồi. Chúng ta phải rời đi trước, nếu không sẽ đụng phải bọn họ.
Hiện tại Giang Trần tay không tấc sắt, tự nhiên sẽ không ở lại Nguyệt Thần Giáo chờ sáu người kia tới bắt.
Nguyệt Thần Giáo cũng khẳng định không muốn cùng người của Đan Hỏa Thành xé rách da mặt.
Tuy Từ Thanh Tuyền không bỏ được ly khai, nhưng cũng biết tình thế bức
người, không thể không ly khai. Thu thập xong tâm tình, sửa sang lại thu thập, liền đi theo Giang Trần rời Nguyệt Thần Giáo.
Trước kia Từ Thanh Tuyền cũng thường xuyên ly khai Nguyệt Thần Giáo, nhưng mà khu
vực hành tẩu, đều không tính xa. Lúc này đây ly khai, rốt cuộc phải đi
chỗ nào, trong nội tâm nàng cũng không có ngọn nguồn.
Đi Lưu Ly Vương Thành?
Có lẽ, đây là chỗ đi tốt nhất rồi.
Ít nhất, đi Lưu Ly Vương Thành, mất tình cảm của sư tôn, sẽ có tình cảm
khác bổ khuyết, ví dụ như thân tình, cha mẹ ở Lưu Ly Vương Thành, ca ca
là Lưu Ly Vương Thành Thiếu chủ.
Giang Trần mang theo Từ Thanh Tuyền, hai người hơi hóa trang, liền vội vàng ra đi.
Ly khai tổng bộ của Nguyệt Thần Giáo một ngày, dọc theo đường lúc, Giang
Trần nắm tay Từ Thanh Tuyền kéo đến nơi hẻo lánh, thấp giọng nói:
– Bọn hắn đến rồi.
Sáu gã Đại Đế, nhanh như điện chớp, tiến vào địa bàn của Nguyệt Thần Giáo,
như vào chỗ không người, hoàn toàn không chú ý bất luận cấp bậc lễ nghĩa gì, hoành hành ngang ngược, phảng phất nơi này chính là hậu hoa viên
của bọn hắn.
Giang Trần cùng Từ Thanh Tuyền áp chế tu vi cùng
thần thức, mặc dù thần thức của sáu Đế cảnh kia đảo qua, chỉ phát hiện
đây là hai tu sĩ “tu vi bình thường” mà thôi.
Quan trọng nhất là, sáu cường giả Đế cảnh này, lần này bọn hắn phụng mệnh đến đây, là bí
mật tiềm hành, căn bản không có người biết rõ ý đồ đến của bọn hắn.
Cho nên, bọn hắn căn bản không lo lắng sẽ đạp không.
Chính là vì ôm tâm lý như vậy, cho nên trên đường đi, bọn hắn không có điều
tra quá mức cẩn thận. Bởi vậy thời điểm đi ngang qua Giang Trần cùng Từ
Thanh Tuyền, bọn hắn cũng chỉ cho là một đôi tu sĩ bình thường của Tà
Nguyệt Thượng Vực, căn bản không có để trong lòng.
Bởi vì trên đường đi, loại tu sĩ vụn vặt lẻ tẻ này, bọn hắn bái kiến nhiều lắm, làm sao có cảm giác gì?
Sáu Đế cảnh đồng thời tiếp cận, loại uy thế này, là phi thường đáng sợ.
Toàn bộ Tà Nguyệt Thượng Vực, cơ hồ ở một khắc sáu Đế cảnh nhập cảnh, liền lâm vào một loại khủng hoảng không hiểu.
– Xú ca ca, là sáu tên khốn kiếp này sao?
Từ Thanh Tuyền trừng mắt, nhìn phương hướng sáu Đế cảnh đi xa kia, trong mắt cũng có một tia kiêng kị
– Chính là bọn họ, bọn hắn có Đan Hỏa Thành, có Thiên Âm Tự, cũng có Thiên Hà Cung.
– Đều là vì ta mà đến sao?
Tuy Từ Thanh Tuyền đã biết rõ đáp án, nhưng vẫn nhịn không được hỏi. Nàng
luôn có một loại cảm giác chịu tội, cảm thấy mình làm phiền hà tông môn
– Có thể nói có một nửa là vì ngươi. Nhưng cũng là Đan Cực Đại Đế muốn
mượn cơ hội này gõ Nguyệt Thần Giáo các ngươi. Cuối cùng, Đan Hỏa Thành
là muốn thông qua chèn ép các ngươi, để Nguyệt Thần Giáo các ngươi thần
phục hắn.
Từ Thanh Tuyền thầm cắm răng ngà:
– Để hắn mộng
tưởng hão huyền đi, Nguyệt Thần Giáo chúng ta truyền thừa đã lâu, thà
rằng chết, cũng sẽ không phụ thuộc Đan Hỏa Thành hắn.
Từ Thanh
Tuyền ở phương diện truyền thừa, độ nhận đồng đối với tông môn là rất
cao. Từng Nhất phẩm tông môn, đối với thiên tài trong tông môn, từ nhỏ
bắt đầu tẩy não, bắt đầu quán thâu ý thức truyền thừa.