Tâm Vân Đại Đế có chút giật mình, lại còn không sợ. Hắn cũng đã được
nghe nói, năm đó trên chư hầu đại hội của Lưu Ly Vương Thành, Tu La Đại
Đế cùng Giang Trần công bình chiến một trận.
Trận chiến ấy, Tu La Đại Đế là tuyệt đối chiếm ưu thế, nhưng một thời ba khắc, lại không thể phá vỡ trận pháp phòng ngự của Giang Trần.
– Chẳng lẽ, tám pho
tượng không bàn mà hợp ý trận pháp này, là trận pháp lúc trước Giang
Trần dùng để đối phó Tu La Đại Đế? Thằng này, quả nhiên là toàn tài. Đan đạo xuất sắc như vậy, trận pháp cũng có tài nghệ như thế. Kẻ này chưa
trừ diệt, sẽ là uy hiếp cự đại của Đan Hỏa Thành.
Mặc dù Tâm Vân
Đại Đế có chút giật mình, nhưng không có bối rối. Câu Hồn Liên bắt được
một thạch điêu trong đó, lăng không cuốn lên.
Ý đồ bẻ vụn thạch điêu này, phá vỡ một lỗ hổng.
Mà ngay lúc này, bảy thạch điêu khác, đều nhao nhao cuốn động, như là đạn pháo, đánh tới Tâm Vân Đại Đế.
Khí thế pho tượng va chạm, vậy mà như từng tòa Đại Sơn đụng tới, tốc độ
cực nhanh, xu thế mãnh liệt, ngay cả Tâm Vân Đại Đế là cường giả Đế
cảnh, cũng giật mình không thôi.
– Chết tiệt, quả nhiên trúng kế của tiểu tử này.
Trong lòng Tâm Vân Đại Đế cũng tức giận. Hắn đã rất chú ý cẩn thận rồi, cảm
thấy Giang Trần không có khả năng có âm mưu gì, kết quả vẫn trúng kế.
– Tiểu tử, ngươi cho rằng thứ quỷ này có thể vây khốn bổn đế sao?
Tâm Vân Đại Đế giận tím mặt, Câu Hồn Liên trong tay cũng vung vẩy càng thêm điên cuồng.
Mỗi càn quét một cái, đều có thể oanh bay thạch điêu.
Chỉ là, từng con thạch điêu bị hắn oanh phi, lại từng con bay lại. Thạch điêu này căn bản không biết mệt mỏi.
– Mà thôi, ở trong trận pháp, không thể ham chiến.
Tuy Tâm Vân Đại Đế nổi giận, nhưng lý trí vẫn thanh tỉnh, hắn biết rõ, nếu như mình ham chiến, rất có thể sẽ không may.
Ba mươi sáu kế, tẩu vi thượng sách.
Câu Hồn Liên của Tâm Vân Đại Đế bay ra, lập tức gấp thành hơn mười đạo Câu
Hồn Liên, hình thành một không gian thông đạo tuyệt đối. Thân hình của
Tâm Vân Đại Đế cuốn một cái, ý định lui lại.
Chỉ là, vừa lúc đó,
dưới chân Tâm Vân Đại Đế, bỗng nhiên toát ra vô số dây leo. Hồng sắc,
màu xanh da trời, dây leo hai loại nhan sắc, như bỗng nhiên từ dưới đất
dài ra, điên cuồng cuốn qua toàn thân của hắn.
Đây là Băng Hỏa Yêu Liên.
Băng Hỏa Yêu Liên theo võ đạo của Giang Trần đột phá, trên hình thái cũng
đang không ngừng đột phá. Hôm nay, ưu thế Thượng Cổ linh chủng của Băng
Hỏa Yêu Liên, cũng hiển thị rõ không thể nghi ngờ.
Những dây leo này, khoảng chừng hơn một ngàn, như mà từng xúc tu, đều không ngừng quấn tới Tâm Vân Đại Đế.
– Chút tài mọn.
Tâm Vân Đại Đế rất khinh thường, bàn tay phất một cái, hóa thành một lưỡi dao sắc bén, ngang trời quét qua.
Hưu, hưu, hưu…
Từng dây leo, tựa như lúa mì, bị một đao cắt đoạn.
Thế nhưng mà, vào thời khắc này, tám pho tượng kia, lại bất ngờ lao tới.
Một cái trong đó, càng vô cùng xảo trá, hung hăng đâm vào xương sườn của Tâm Vân Đại Đế.
Dù tu vi của Tâm Vân Đại Đế cực cao, cũng bị đụng khí huyết phiên cổn.
– Không thể ham chiến, không thể ham chiến.
Tâm Vân Đại Đế liên tục bị công kích, dù sao không có ba đầu sáu tay, đã có chút luống cuống tay chân.
Giờ phút này, hắn không còn trấn định như trước kia rồi.
Ở trong động hô to gọi nhỏ, ý đồ gọi người bên ngoài vào hỗ trợ. Chỉ là, hắn làm hết thảy tự nhiên đều là phí công.
Đây là động phủ cung điện của Giang Trần, hết thảy đều ở trong Giang Trần
khống chế. Tiếng cầu cứu của Tâm Vân Đại Đế, căn bản truyền không ra bên ngoài.
Giang Trần nhìn Tâm Vân Đại Đế ở đó sứt đầu mẻ trán, khóe miệng tràn ra mĩm cười. Hiện tại hết thảy, đều dựa theo xu thế hắn
thiết kế tiến tới.
Tâm Vân Đại Đế này, càng phản kháng hung mãnh, ở dưới Đại Mộng Xuân Thu trận thay đổi một cách vô tri vô giác, thần
thức sẽ càng dễ dàng trì độn.
Đại Mộng Xuân Thu trận, không đơn
thuần là khốn trận, cảnh giới khốn trận cao nhất, là để ngươi chậm rãi
quên đi mình bị nhốt, cho là mình ở trong mộng đẹp, bất tri bất giác
cũng đã ngủ say.
Cho nên, trận pháp này nhìn như không có lực công kích, nhưng mà rất nhiều Trận Pháp Đại Sư muốn học, lại học không đến.
Mới đầu Tâm Vân Đại Đế còn không có bao nhiêu phản ứng, nhưng mà theo Bát
Hoang Bàn Thạch Trận cùng tám thạch điêu không ngừng giày vò, thần kinh
của Tâm Vân Đại Đế lại đần, cũng phát giác được một tia không ổn.
Hắn cảm thấy, giờ phút này thức hải của mình tựa như bột nhão, buồn ngủ, giống như tưới chì.
Tâm Vân Đại Đế cuối cùng là cường giả Đế cảnh, tính cảnh giác của Đế cảnh
cường đại, để cho hắn trong mơ hồ tầm đó, ẩn ẩn cảm thấy loại trạng thái này, ẩn chứa nguy cơ đáng sợ.
– Là giờ phút này rồi.
Giang Trần hiển nhiên cảm giác được, thần thức của Tâm Vân Đại Đế, đã tiến nhập một lát trì độn.
Đây chính là cơ hội để hắn phát động công kích tốt nhất. Nếu trì hoãn nữa,
thần thức của Tâm Vân Đại Đế khôi phục thanh tỉnh, vậy công kích liền
không cách nào lấy được hiệu quả bất ngờ.
Không phải tập kích bất ngờ, muốn giết chết Tâm Vân Đại Đế, độ khó rất lớn.
Vân Tiêu Kim Đấu trận, Giang Trần đã sớm vận sức chờ phát động.
Kiếm quang bắt đầu khởi động, như Ngân Hà mở ra lỗ hổng, vô số Tinh Thần
sáng chói phóng ra uy năng đáng sợ, trút xuống thế gian đại địa.
Mười sáu thanh Vân Tiêu phi kiếm, như 16 con Cự Long phun ra nuốt vào nhật
nguyệt tinh thần, ngạo khiếu tầm đó, đã ngâm động khí thế khôn cùng.
Lực sát phạt đáng sợ, hội tụ một đường, hình thành một điểm, ầm ầm đánh trúng Tâm Vân Đại Đế.
Thần thức của Tâm Vân Đại Đế bị Đại Mộng Xuân Thu trận khó khăn, kỳ thật chỉ là chuyện trong nháy mắt. Khi công kích cường đại của Vân Tiêu Kim Đấu
trận ầm ầm đụng xuống, thần trí của hắn vừa vặn kịp phản ứng.
Thế nhưng mà, ở trong trận pháp này, hắn kịp phản ứng, nhưng muốn trốn tránh công kích, cũng chỉ có thể dựa vào bản năng rồi.
Chỉ tiếc, bản năng của hắn vẫn là chậm nửa nhịp.
Vân Tiêu Kim Đấu trận hình thành bạo điểm công kích, uy năng tựa như hủy thiên diệt địa, đều oanh ở trên người Tâm Vân Đại Đế.
Phanh…
Toàn bộ động phủ đều đi theo lay động.
Pháp thân của Tâm Vân Đại Đế, bị uy năng đáng sợ kia xoắn thành hư vô, một chút dấu vết cũng không lưu lại.
Theo Tâm Vân Đại Đế bị oanh thành cặn bã, Giang Trần cũng âm thầm tắc luỡi.
Hắn biết rõ Vân Tiêu Kim Đấu trận này lợi hại, lại không nghĩ rằng, sẽ
đáng sợ như thế.
– Hiện tại ta chẳng qua là cảnh giới tiểu thành, khống chế mười sáu thanh phi kiếm, liền có uy năng như thế. Về sau năm
năm hai mươi lăm thanh, sáu sáu ba mươi sáu thanh, mãi cho đến chín chín tám mươi mốt thanh, mỗi một tầng tăng lên, không phải lực công kích đều tăng lên trên phạm vi lớn sao?
Đương nhiên, sau khi Giang Trần cuồng hỉ, lại không thất thố.
Hắn biết rõ, có thể giết chết Tâm Vân Đại Đế, tuyệt đối không đơn thuần
là công lao của Vân Tiêu Kim Đấu trận cảnh giới tiểu thành, còn có một
nửa công lao của Đại Mộng Xuân Thu trận cùng Bát Hoang Bàn Thạch Trận.