́t không tha. (1)
– Đúng rồi, Tứ vương tử, lúc trước ta từng đi ngang qua Thiên Quế vương quốc một lần, từng ra tay tiêu diệt đám người Tử Quang phân đà kia. CÒn có Điều Thiệu và Đường Long, ta đã nhìn thấy qua bọn họ, bảo bọn họ tạm thời quy ẩn, tránh cuốn vào những phân tranh chém giết này. Những năm qua ngươi có tin tức của bọn họ không?
Diệp Dung lắc đầu nói:
– Năm đó sau khi bọn họ rời đi đã không còn tin tức gì nữa.
Trong lòng Diệp Dung càng thêm đắng chát, Giang Trần nhìn thấy Điều Thiệu và Đường Long, cũng sắp xếp đường lui cho hai người này, lại không có đi gặp Diệp Dung hắn.
– Tứ vương tử, ngươi là vua của một nước. Nếu như ta sắp xếp đường lui cho ngươi, Thiên Quế vương quốc này cũng sẽ sụp đổ. Vị trí này của ngươi, cho dù chịu nhục thế nào nhất định cũng phải tiếp tục chịu đựng. Đây cũng là nguyên nhân vì sao mà ta không sắp xếp đường lui cho ngươi.
– May mà ngươi vẫn kiên trì được.
Giang Trần thở dài.
Hai mắt Diệp Dung sáng ngời, nói:
– Giang Trần, ngươi cố ý khảo nghiệm ta sao?
Giang Trần cười cười:
– Xem như thế đi. Ngươi yên tâm, kiếp nạn này qua đi, quốc quân nhưu ngươi tuyệt đối sẽ danh xứng với thực. Hơn nữa địa bàn mà ngươi khống chế sẽ càng lúc càng lớn. Chuẩn bị cho tốt đi, sắp tới lúc ngươi có thể ra tay rồi.
Diệp Dung vốn cảm thấy uể oải, mất phương hướng, thoáng cái kích động không thôi.
Hắn nhìn Đan Phi, lại nhìn Giang Trần rồi cười nói:
– Đan Phi tiểu thư, cuối cùng ngươi vẫn đi cùng Giang Trần huynh đệ một chỗ. Ta quên lên tiếng chúc mừng hai người a.
Khuôn mặt của Đan Phi đỏ lên, thế nhưng trong mắt lại tràn ngập vẻ hạnh phúc.
Lúc bọn họ ôn chuyện, chiến đấu bên trên không trung lại vô cùng kịch liệt.
Giang Trần triệu hồi ra Phệ Kim thử vương, nói:
– Lão Kim, ngươi mang theo tôn tử của ngươi bảo vệ tốt Đan nhi và Tứ vương tử. Ta đi xem một chút.
Đan Phi kéo tay Giang Trần:
– Cường giả Đế cảnh chiến đấu…
Giang Trần nhẹ nhàng cười nói:
– Không ngại, đỉnh đấp đại đế như Tu La đại đế cũng không làm gì được ta nha. Hai người này còn xa không bằng Tu La đại đế, chẳng lẽ ta lại sợ bọn chúng?
Khi Giang Trần nói chuyện, hắn nhẹ nhàng vỗ vai Đan Phi, ý bảo nàng không cần phải lo lắng. Đồng thời hắn còn triệu hồi ra Long Tiểu Huyền, thúc dục Thiên Côn Lưu Quang độn, phóng về phía đám người Vô Song đại đế đang chiến đấu.
Giang Trần muốn gia nhập trận chiến, tự nhiên hắn sẽ không mù quáng mà gia nhập. Dùng địa vị thiếu chủ Lưu Ly vương thành của hắn hiện tại, mỗi một chuyện khi làm đều phải tính trước rồi mới làm sau.
Lúc trước hắn nói nhẹ nhàng với Đan Phi và DIệu Dung như vậy, trên thực tế cũng không phải hắn hoàn toàn không quan sát cuộc chiến.
Sau khi quan sát trận chiến, hắn đã nhìn ra trận chiến đã lâm vào thế giằng co.
Vô Song đại đế và Bàn Long đại đế liên thủ, áp chế tên đại đế có cục bướu trên mặt kia không có sức hoàn thủ. Thế nhưng đối phương quyết tâm phòng ngự, trong lúc nhất thời ba khắc cũng không sụp đổ được.
Trận chiến cơ hồ có thể nói đã tiếng vào giai đoạn giằng co.
Nếu tiếp tục đánh như vậy, nếu như đối phương quyết tâm chạy trốn, khả năng thành công vẫn tương đối lớn.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao Giang Trần muốn gia nhập trận chiên.s
Đợi hai người kia kịp phản ứng, định chạy trốn mà nói, muốn ngăn cản bọn chúng, khả năng cũng không kịp. Dù sao cường giả Đế cảnh giao thủ, tu vi giữa song phương cũng không có ưu thế mang tính áp đảo.
Một khi không có ưu thế mang tính áp đảo, như vậy nhất định tu sĩ có pháp bảo nghịch thiên mới là tu sĩ có thể khống chế được người còn lại, làm cho đối phương ngay cả hy vọng chạy trốn cũng không có.
Giang Trần đứng bên ngoài vòng chiến, thủ quyết liên tục biến đổi, bắt đầu bố trí trận pháp.
Trước đó hắn đã nhận được đầy đủ Thiên Vẫn chân thiết, chế tạo ra chín chín tám mươi mốt thanh phi kiếm mà Vân Tiêu Kim Đấu kiếm trận cần.
Trải qua một thời gian tu luyện, Vân Tiêu Kim Đấu kiếm trận kia hắn đã có chút thành tựu.
Hiện tại Giang Trần định thử một lần uy lực xem thế nào.
Đương nhiên muốn ra tay, nhất định phải bố trí vẹn toàn. Chung quanh Giang Trần lại bố trí một khốn trận. Khốn trận này gọi là Đại Mộng Xuân Thu trận, chính là một loại Khốn trận vô cùng được.
Giang Trần từ trong Đan Tiêu cung của Lục Cung truyền thừa nhận được tài liệu bố trí trận pháp này, bởi vậy khi hắn bố trí trận này không có bất kỳ áp lực nào.
Đại Mộng Xuân Thu trận được bố trí thành công, lập tức khởi động.
Giang Trần gọi Long Tiểu Huyền tới, cười lớn, nói:
– Long huynh, cùng chiến đấu với ta, được chứ?
Tu vi Long Tiểu Huyền đột nhiên tăng mạnh, tốc độ tu luyện so với Giang Trần còn biến thái hơn. Giờ phút này nhìn thấy cường giả Đế cảnh giao đấu, trong lòng hắn cũng vô cùng ngứa ngáy.
– Bên trên.
Giang Trần và Long Tiểu Huyền hóa thành hai đạo lưu quang gia nhập trận chiến.
Nguyên Từ kim sơn trong tay Giang Trần bắn ra, quang mang màu vàng tràn ngập, ầm ầm đánh về phía tu sĩ Đế cảnh có cục bướu kia.
Công kích vật lý của Nguyên Từ kim sơn tăng thêm lực lượng trói buộc của Nguyên Từ chi lực, tuy rằng không có cách nào trấn áp một cường giả Đế cảnh, thế nhưng lại làm ra một chút tác dụng kiềm chế thì vẫn có thể.
Tu sĩ có cục bưới trên mặt kia dưới sự giáp công của Bàn Long đại đế và Vô Song đại đế vốn đã cố hết sức, cực kỳ nguy hiểm.
Lúc này lại bị Nguyên Từ kim sơn của Giang Trần nện xuống, chấn động không thôi. Lang Nha bổng vung vẩy, hung hăng nện lại.
Chỉ là hắn còn chưa đánh ra được thì lại phát hiện ra ngọn núi này có chút là lạ. Lang Nha bổng trên tay hắn không ngờ dường như còn chủ động nghênh đón vậy.
Ngọn núi màu vàng này thậm chí còn có một cỗ hấp lực cường đại, giống như muốn cướp Lang Nha bổng khỏi tay hắn.
– Không đúng.
Tu sĩ có cái bướu thịt này lập tức biến sắc, thân ảnh lóe lên, tránh khỏi vòng công kích của Nguyên Từ kim sơn.
Thế nhưng mà khi thân ảnh hắn lóe lên lại bán phía sau lưng cho Bàn Long đại đế.
Bàn Long đại đế cười dữ tợn một tiếng, kêu to:
– Đến tốt.
Trường thương trong tay điểm một cái, xoáy ra sát ý vô tận, hóa thành một mũi nhọn không thể cản phá, đâm về phía sau lưng tên kia.
Một thương này nếu nhưu đâm trúng, tuyệt đối có thể xuyên qua tu sĩ Đế cảnh có cục bướu thịt trên mặt này.
Người nọ phản ứng cũng nhanh, Lang Nha bổng trong tay rung động, gạt trường thương của Bàn Long đại đế. Thân thể nhoáng lên, không ngờ lại lần nữa chuyển biến phương hướng, hóa thành đột quang bỏ chạy về phía khác.
Vô Song đại đế cười lạnh một tiếng:
– Chạy đi đâu?
Hai tay Vô Song đại đế khẽ vỗ, hai đạo chưởng ấn cực lớn có thể so với một ngọn núi, trực tiếp đánh về phía tu sĩ có cục bướu thịt trên mặt kia.
Cùng lúc đó khóe miệng Giang Trần nhếch lên, thủ quyết biến đổi, đồng thời mười sáu thanh phi kiếm cũng từ sau lưng Giang Trần bay ra.
Giang Trần tu luyện Kiếm trận này thời gian cũng không nhiều lắm, gần đạt tới cảnh giới tiểu thành.