Độc Tôn Tam Giới

Chương 2213: Lão tổ Yến gia (2)


̃o tổ Yến gia. (2)

– Chỉ sợ rất khó.

– Bệ hạ, người nhất định phải nghĩ biện pháp a. Nếu không thì mời lão tổ Yến gia chúng ta rời núi?

– Bệ hạ, Lưu Ly vương thành xâm lấn quy mô lớn, chỉ có lão tổ mới có thể cứu vãn Xích Đỉnh trung vực a.

Xích Đỉnh hoàng đế hừ lạnh một tiếng:

– Lão tổ đã bế tử quan, mấy trăm năm rồi không ra. Các ngươi nói muốn mời lão tổ rời nói là có thể rời núi hay sao?

Xích Đỉnh trung vực quả thực có một lão tổ, khoảng chừng bốn năm ngàn tuổi, là lão tổ hoàng tộc già nhất còn lại của hoàng thất Xích Đỉnh trung vực.

Một thân tu vi năm đó đã tiến vào bán bộ Đế cảnh, hiện tại bế quan mấy trăm năm, nói không chừng đã tiến vào Đế cảnh.

Quách lão cũng góp lời:

– Bệ hạ, lúc này là lúc nguy nan, chỉ sợ cũng chỉ có mời lão tổ hoàng thất rời núi mới có hy vọng cứu vãn tai họa ngập đầu lần nyaf.

– Hơn nữa lão tổ rời núi, hiệu lệnh ba đại tông môn kia, còn có hơn mười tông môn tứ phẩm, mọi người đồng tâm hiệp lực mới có hy vọng bảo vệ cơ nghiệp của Xích Đỉnh trung vực.

Hiện tại đại quân đã tới gần, vô luận thế nào cũng phải thử một chút.

Xích Đỉnh hoàng đế trầm ngâm một lát, cũng gật đầu nói:

– Quách lão, ngươi chuẩn bị một chút, trẫm tự mình đi cấm địa hoàng thất. Không thể nói trước, chỉ có thể quấy rầy lão tổ thanh tu. Hy vọng sẽ không quấy nhiễu tới lão nhân gia.

Loại thế lực cấp bậc như Xích Đỉnh trung vực này nhất định sẽ có một tiền bối lánh đời như vậy. Xích Đỉnh trung vực cũng không phải là ngoại lệ.

Trước một bí cảnh xinh đẹp và tịch mịch, XÍch Đỉnh hoàng đế thi triển bí pháp hoàng thất, truyền thần thức vào bên trong, ý đồ bái kiến lão tổ hoàng thất.

Một lát sau trong bí cảnh bắn ra một đạo truyền thức phù.

– Tiểu tử hoàng đế, ngươi đăng cơ mấy trăm năm, chưa bao giờ quấy nhiễu bản lão tổ thanh tu. Hôm nay sao lại mạo muội tới đây như vậy/

Thanh âm của lão tổ làm cho Xích Đỉnh hoàng đế vui mừng quá đỗi.

Ít nhất lão tổ vẫn còn, hơn nữa nghe thế nào cũng thấy tâm tình cũng không tính quá khó chịu. Chuyện này khiến cho trong lòng Xích Đỉnh hoàng đế bình tĩnh lại.

– Vãn bối bái kiến lão tổ.

Cả Xích Đỉnh trung vực, người duy nhất Xích Đỉnh hoàng đế cần quỳ lạy chính là lão tổ hoàng thất này.

– Không cần đa lễ, đứng lên đi.

Trong rừng cây tĩnh mịch phía xa truyền tới một đạo thanh âm mờ ảo, nói:

– Hoàng thất có quy củ của hoàng thất, bản lão tổ đã thoát ly chuyện thế tục, nếu không phải trời sập xuống, các ngươi cũng không tới tìm ta. Nói đi, phải chăng Xích Đỉnh trung vực gặp nguy cơ gì?

Thanh âm của lão tổ này mặc dù có chút già nua, thế nhưng lại có một loại uy nghiêm lạnh thấu xương, khiến cho Xích Đỉnh hoàng đế cũng không dám làm càn.

– Lão tổ, là vãn bối vô năng. Hôm nay Xích đỉnh trung vực ta quả thực đã gặp phải một đại kiếp nạn sinh tử.

Xích Đỉnh hoàng đế nói.

Hắn biết rõ chuyện cho tới nước này nhất định phải thành thành thật thật, nếu không mà nói, ở trước mặt lão tổ, tất cả những trò thông minh nhỏ của hắn đều bị lão tổ vạch trần./

– Tình huống thế nào? ngươi đắc tội với ai? Là một tông môn nhất phẩm sao?

Lão tổ Yến gia lại nói tiếp:

– Ấp a ấp úng làm gì? Coi như là tông môn nhất phẩm cũng không dám nói động thủ là động thủ với Xích Đỉnh trung vực chúng ta. Coi như là những tông chủ của tông môn nhất phẩm cũng phải bán ba phần mặt mũi cho lão phu a.

Ngữ khí của lão tổ Yến gia lạnh nhạt, nhưng lại có một cỗ khí thế tự tin không thôi.

– Lão tổ, lần này lại không phải là tông môn nhất phẩm.

– Không phải là tông môn nhất phẩm thì còn lo lắng cái gì? Chẳng lẽ là tông môn nhị phẩm mà có thể uy hiếp được Xích đỉnh trung vực chúng ta hay sao?

Lão tổ Yến gia càng khó hiểu nói.

– Lão tổ à, không phải là tông môn nhị phẩm, mà là…. là Lưu Ly vương thành.

Xích Đỉnh hoàng đế cắn răng một cái, nói ra chân tướng.

– Ngươi… Ngươi đi đắc tội với Khổng Tước đại đế?

Lão tổ Yến gia chấn động:

– Nhân vật như Khổng Tước đại đế ngươi cũng dám trêu chọc?

– Không có a. Cho dù vãn bối ngu xuẩn thế nào cũng không dám trêu vào Khổng Tước đại đế. Nhưng mà Khổng Tước đại đế lại có một truyền nhân.

– Truyền nhân của Khổng Tước đại đế? Rốt cuộc có chuyện gì? Ngươi nói rõ ràng cho bản lão tổ nghe một chút.

Lão tổ này có chút đứng ngồi không yên. Loại quái vật khổng lồ như Lưu Ly vương thành, khác vơi tông môn nhất phẩm.

Có một ít tông chủ tông môn nhất phẩm quả thực sẽ bán cho hắn ba phần mặt mũi. Thế nhưng mà Lưu Ly vương thành sẽ coi hắn là gì cơ chứ? Nhất là loại cự đầu như Khổng Tước đại đế, muốn tiêu diệt Xích Đỉnh trung vực hắn quả thực dễ dàng như lật bàn tay. Chỉ bằng lực lượng một người đã đủ quét ngang.

Xích Đỉnh hoàng đế không dám lãnh đạm, đem mọi chuyện từ đầu chí cuối nói ra một lần.

– Hỗn đản, ngu ngốc, ngươi là đầu heo sao?

Lão tổ Yến gia còn chưa nghe xong đã hiểu rõ mọi chuyện, lúc này không nhịn được mà chửi ầm lên.

– Những hổn đản của Bất Diệt Thiên Đô kia đều là một đám phế vật. Gây chuyện thị phi, lúc này lại làm rùa đen rút đầu, đem con bỏ chợ XÍch Đỉnh trung vực chúng ta?

Lão tổ Yến gia ảo não cực kỳ, cảm thấy bó tay, không có kế khả thi:

– Không dễ giải quyết a. Ngươi làm chuyện này quá tuyệt, diệt tông môn người ta, hủy đạo thống của người ta. CHiếm lĩnh địa bàn của người ta. Giết người ta thành núi thây biển máu, đây là tội nghiệt, tội nghiệt a.

– Lão tổ, ta sai rồi.

Xích Đỉnh hoàng đế nói.

– hừ, không cần phải nói nữa.

Lão tổ này cũng là người quyết tuyệt, nói:

– Đã làm thì đừng có đổi ý. Thiếu chủ Lưu Ly vương thành nghe rất là lợi hại. Thế nhưng mà Lưu Ly vương thành đã không còn Khổng Tước đại đế. Tu La đại đế chết, những người khác chưa chắc đã trấn áp được lão tổ các ngươi. Chỉ cần lão phu trốn trong chỗ tối, tìm được cơ hội đánh một kích. Nếu như có thể bắt được kẻ này, buộc hắn lui binh, khi đó lại tính tiếp.

Trong đầu vị lão tổ này không ngừng suy tính những kế sách khác nhau, thế nhưng hắn cũng biết liều mạng nhất định là không được. Vì kế hoạch hôm nay chỉ có thể đi nước cờ hiểm. Thừa dịp Giang Trần kia không có phòng bị đối với hắn mà tập kích bất ngờ.

Sáng sớm, ánh mặt trời vô cùng ôn hòa và mê người. Nhưng đối với Xích Đỉnh trung vực mà nói, ánh mặt trời ôn hòa lại hiện lên màu máu tươi.

Biên cảnh bị phong tỏa, người Xích Đỉnh trung vực như cá nằm trong chậu.

Giang Trần dẫn theo đại quân, rốt cuộc cũng tới bên ngoài XÍch Đỉnh vương đô.

– Lão kim, bổn thiếu chủ nuôi tộc các ngươi lâu như vậy, rốt cuộc cũng tới lúc tộc các ngươi biểu hiện.

Giang Trần triệu hồi ra Phệ Kim thử vương.

Phệ Kim Thử vương vô cùng khát máu, cười một tiếng quái dị, nói:

– Thiếu chủ, ngài cứ nhìn là được rồi. Chờ xem kịch vui đi.

– Đừng nóng vội.

Giang Trần lại nói:

– Ngươi dẫn theo tộc nhân bao vây Xích Đỉnh hoàng thành này. Từ giờ khắc này, Xích Đỉnh hoàng thành này không có phép vào cũng không cho phép ra. Người muốn ra vào, coi như là muốn chết với Xích Đỉnh hoàng thất.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.