Độc Sủng - Bé Con, Anh Hai Thương Em

Chương 61: Tiệc Độc Thân


Bọn họ ăn uống vui chơi đến hơn bảy giờ tối vừa nói lời chia tay với những người khác thì Châu Chấn Khiêm nhận được điện thoại phải đến công ty sau vài phút nghe lời nài nỉ của Châu Giản Dao anh mới bất đắc dĩ để Quân Quân đưa về.

Nhưng những người phụ nữ này thật ra là đang bàn tính một kế hoạch bí mất khác.

Bọn họ đã lên kế hoạch tổ chức tiệc độc thân cho Châu Giản Dao.

Quân Quân chở thẳng Châu Giản Dao đến quán bar ngay sau đó cũng gọi điện Hiểu Khê cùng đến, ba người phụ nữ đặt một bàn lớn được bày trí đầy đủ rượu và trái cây.

 Lần đầu được bước chân vào nơi này Châu Giản Dao liền thấy vô cùng hứng thú, quán bar khác với club nơi này không gian có phần nhẹ nhàng hơn, âm nhạc cũng không quá mạnh, nói ra nơi này rất thích hợp với cô.

“ Quân Quân, nơi này thú vị thật nhưng em không thể uống rượu đâu, Khiêm mà biết anh ấy sẽ mắng em “

Quân Quân cười khẽ bóp nhẹ bả vai cô.

“ Không phải lo, đây là nước trái cây có độ cồn nhẹ không say được đâu, mùi trái cây rất dễ uống không có đắng như thứ rượu kia đâu “

Hiểu Khê cũng gật gật tỏ sự đồng hiểu. Ba người phụ nữ bắt đầu nhập tiệc trên sân khấu nam ca sĩ nhạc rock cũng bắt đầu lên cất tiếng hát, mọi người đều thả hồn vào lời ca bay bổng không khí trong chốc lát trở nên hăng hái, nhốn nháo. Châu Giản Dao càng lúc càng thấy vui, cô cảm thấy thích nơi này rồi không ngờ còn có một chỗ chơi vui đến vậy, Châu Giản Dao mạnh dạn uống thử nước trái cây có cồn vừa nhấp vào miệng cô nhấm nhấm vài lần rồi nuốt mạnh, dơ ly rượu lên.

“ Ngon thật, rất dễ uống “

Quân Quân nhìn Hiểu Khê cùng cười, cả ba cùng nhau nâng ly, uống xong lại lắc lư theo nhạc, ôm lấy nhau hát theo lời của ca sĩ, Châu Giản Dao dường như càng uống càng thích thứ rượu trái cây này cô mỗi lần uống liền là một ngụm lớn còn nuốt cái ực trong rất sảng khoái. Cô thử hết vị cam, đào, dâu,…và rất nhiều vị trái cây khác vì tin lời của Quân Quân rằng uống vào sẽ không say nên cô cứ thảnh thơi mà uống đến khi thấy đầu mình có chút không đúng mới chịu buông ly rượu, cảm giác đầu óc nặng nề cứ quay nghiêng quay ngả cùng với tiếng nhạc lớn Châu Giản Dao ôm đầu mình lắc lắc hai mắt mơ màng, cả gương mặt đỏ ửng lên.

“ Quân Quân, em khó chịu quá “

Hai người phụ nữ vừa nhìn đã biết Châu Giản Dao đã uống say cả hai nhanh chóng tiến sát đến chỗ cô dẹp ly rượu qua một bên, chính hai người cũng không ngờ Châu Giản Dao đã uống nhiều đến mức này, quan trọng hơn tửu lượng của cô trong mắt Quân Quân thật sự là yếu.

“ Giản Dao, em say rồi, đi chúng ta về nhà thôi “.

Truyện đề cử: Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc

Châu Giản Dao đẩy hai người phụ nữ ra lắc đầu, bỗng dưng cô đứng bật dậy tay cũng nhanh chóng chụp lấy ly rượu giơ cao, cười khúc khích chẳng khác nào dáng vẻ của một đứa con nít.

“ Không muốn về, muốn nhảy, đi…chúng ta nhảy thôi “

Châu Giản Dao kéo lấy Hiểu Khê đi về phía sân khấu nơi đây đầy ắp người đang bu lấy nhau nhảy nhót theo điệu nhạc ở trên, Châu Giản Dao hoàn toàn biến thành một người khác, cô hấc rượu văng tung tóe đầu lắc theo điệu nhạc, cả cơ thể cũng bắt đầu uốn éo tạo ra những dáng nhảy không thua gì vũ công chuyên nghiệp. Quân Quân đã bắt đầu thấy Châu Giản Dao dần đi quá giới hạn nếu còn không nhanh chóng ngăn cô em gái nhỏ này lại để Châu Chấn Khiêm tìm đến đây cô và Hiểu Khê sẽ bị người đàn ông đó phanh thây.

Cô gái nhỏ lại không hay không biết cũng chẳng lo sợ gì, cô cứ bám lấy những người xung quanh nhảy nhót cùng với họ, từ lạ cũng thành quen xung quanh cũng có mấy tên đàn ông đã để mắt đến cô, cứ vo ve quanh chỗ Châu Giản Dao tìm cách gây chú ý, Hiểu Khê chen chúc vào đám người muốn kéo Châu Giản Dao ra nhưng toàn là bị cô gái chống cự đẩy ra.

“ Quân Quân nếu còn để con bé như vậy có chuyện gì thì làm sao, Châu Chấn Khiêm mà biết chúng ta sẽ chết chắc “

“ Vui quá, cùng nhảy thôi “

Châu Giản Dao liền trở thành trung tâm, cô ở giữa bao vây là hơn mấy chục người bọn họ cùng nhau hú hét đảo đưa theo nhạc, Châu Giản Dao cười không thấy mắt cô hết ôm tay người này lại bu eo người kia muốn bọn họ nhảy theo điệu của mình, Châu Giản Dao dần đắm chìm vào đó nhạc càng to càng khiến cơ thể cô phấn khích không muốn ngừng.

Quân Quân cùng Hiểu Khê cũng lắc đầu bất lực nếu bước trước như vậy bọn họ sẽ không đưa cô đến những nơi thế này.

Hai người không bỏ cuộc vẫn một mực kéo cô rời khỏi nơi này cho bằng được khi nhìn thấy nhiều tên đàn ông đang vây quanh Châu Giản Dao liền run lên khó hiểu cảnh này mà Châu Chấn Khiêm nhìn thấy không biết những tên đàn ông đó sẽ xảy ra chuyện gì nữa cả hai người cũng không trốn thoát.

“ Không xong rồi, mấy tên đàn ông đó có âm mưu chúng ta mau đưa con bé về thôi “

Hiểu Khê lo sợ kéo lấy tay Quân Quân hối hả.

Hai người phụ nữ vừa bước được vài bước tiếng nhạc bỗng tắt lặng, ánh sáng cũng không còn chớp chớp nháy nháy nữa mà là một màu sáng trắng rực trông mọi thứ đều có thể nhìn được rõ mồn một.Tất cả liền quay đầu khó chịu vì bất ngờ mất hứng nhưng khi nhìn đến lại khiến ai cũng phải sợ hãi lùi lại.

Châu Chấn Khiêm đi cùng A Từ và mười tên vệ sĩ, ánh mắt anh dữ tợn như thú khiến bọn người kia ai cùng phải cúi đầu né đi không dám nhìn thẳng.

Chỉ có Châu Giản Dao là không ý thức được chuyện nhạc đã tắt cô vẫn còn tự mình hát tự mình lắc lư vài phút sau mới nhíu mày nhìn xung quanh, nhìn một vòng lại hai vòng, Châu Giản Dao chớp mắt vài cái ngay trước mắt người đàn ông sừng sững xung quanh toát mùi sát khí đằng sau lưng còn rực lên ánh sáng chói mắt như ngọn lửa đang cháy bùng lên vì tức giận.

Châu Giản Dao nghiêng đầu vài giây cô mới nhận ra là anh hai của mình,…không đúng…là chồng của cô.

Châu Giản Dao dang rộng tay hai mắt nhắm nghiên miệng nhếch lên tạo nụ cười cùng tiếng gọi đầy yêu thương đến anh.

“ Chồng ơi, em ở đây “

Châu Chấn Khiêm nhéo híp mắt anh siết chặt tay mình trông vô cùng giận dữ âm thầm ra lệnh cho đám vệ sĩ xử lí bọn người đang đứng vây lấy cô chừa đường đi cho mình tiến về phía người phụ nữ nay.

***

Vote! Vote! Vote

Cho Ly một bình luận và một like để tiếp thêm động lực ra chap mới nhé ạ.

Cảm ơn mọi người ạ.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.