Tờ mờ sáng, vì đã quen với việc thức dậy trước khi bình mình lên nên hôm nay dù cơ thể rất đau chỉ muốn được ngủ để bù lại nhưng cuối cùng vẫn là không thể nào ngủ tiếp được, Châu Giản Dao tỉnh dậy liền đảo mắt tìm Châu Chấn Khiêm nhưng lại không thấy anh đâu. Cô khó khăn từ từ ngồi dậy, chỉ một cú va chạm nhẹ cũng khiến cơn đau cùng nhau kéo đến nhói đến thế nào, Châu Giản Dao đi lại trong phòng vài vòng cuối cùng cũng tìm có thể thuận lợi vào được phòng vệ sinh, trước khi nhìn thấy được phòng vệ sinh cô phải đi qua một không gian khác nơi này chứa đựng một cái tủ quần áo bằng kính rất to, tủ đồng hồ, còn có giày dép mọi thứ rất nhiều đều là đồ dùng của Châu Chấn Khiêm, phải nói thế nào đây vào chính lúc này cô mới cảm thấy nhà to quá cũng không phải lúc nào cũng sướng.
Đi rất mệt.
Châu Giản Dao đứng trước gương nhìn qua cơ thể mình rồi xoay người mở nước nhưng rồi lại nhớ ra bản thân đang như vậy không thể nào ngâm nước được, xoay người liền thấy một cái khăn tắm lớn cô cẩn thận nhúng khăn vào nước vắt khô rồi từ từ lâu qua từng nơi trên cơ thể mình, mới có một đêm không tắm cơ thể đã khó chịu như thế, cô bây giờ rất muốn được tắm bằng sữa tắm nhưng nếu dùng khăn lau thôi thì làm sao có thể làm sạch được hoàn toàn bột xà phòng.
Phải gần hai tiếng sau, Châu Giản Dao mới cảm thấy hài lòng cô vốn là người mắc bệnh sạch sẽ nên nếu là tắm thì cũng phải mất gần một tiếng huống hồ gì hôm nay cô phải dùng khăn để lau, lúc lau xong cũng mệt bở hơi tai.
Đến khi quay người lại nhớ đến bản thân không có quần áo để mặc, đêm qua Châu Chấn Khiêm bất ngờ xuất hiện rồi bế cô về đây quần áo cùng mọi thứ của cô vẫn còn ở Châu gia, bây giờ cũng không thể mặc lại bộ quần áo cũ này, Châu Giản Dao tự trách bản thân không suy nghĩ cẩn thận rồi lại thở dài, bây giờ cô làm sao bước ra ngoài được đây.
Đứng trầm ngâm thêm mười lăm phút trong phòng vệ sinh, cuối cùng vẫn quyết định dùng cái khăn tắm đang ẩm ướt che thân đỡ, cố gắng lau sạch người như thế bây giờ trùm cái khăn này lên mọi công sức đều đổ sông đổ biển.
Đi đến tủ quần áo của Châu Chấn Khiêm nhìn thấy một loạt những kiểu áo sơ mi của anh, cô cũng có thể thở phào, độ dài của những cái áo này cũng đủ để cô che đi những thứ cần che nhưng bên trong không có đồ lót như vậy cũng không thể nếu để Châu Chấn Khiêm nhìn thấy không phải là rất kỳ cục sao.
Châu Giản Dao lại vò đầu bức tóc, cô đã mất quá nhiều thời gian cho chuyện này nếu ban đầu cứ nằm im trên giường là được rồi. Châu Giản Dao chọn đại một chiếc áo vest màu xanh đen khoác ở bên ngoài bây giờ cô có thể thoải mái đối mặt với anh rồi.
Mở cửa phòng bước ra bên ngoài lại là một thế giới khác trong mắt cô quá đổi mới lạ, con đường hành lang này cũng dài quá rồi cũng không tài nào đếm rõ được là có bao nhiêu căn phòng nữa, Châu Giản Dao vừa đi vừa ngước cao đầu nhìn khắp mọi nơi, căn nhà này của Châu Chấn Khiêm đúng là quá sang trọng, thiết kế hệt như những căn biệt thự của hoàng gia, quý tộc, đến cái lọ hoa cũng phải hơn cả trăm triệu, mọi thứ ở đầy đều toát lên nồng nặc mùi tiền, Châu Giản Dao cô thật sự không dám chạm tay vào, cô chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày chính mình được bước chân trần trong một căn nhà như thế này.
Đi lâu như thế cuối cùng cũng thấy được cái cầu thang, Châu Giản Dao một lần nữa thở dài, cầu thang này cũng dài quá, rộng quá. Không hiểu mỗi ngày Châu Chấn Khiêm đi lên đi xuống có thấy mỏi chân không nữa cô chỉ mới đi hết cái hành lang đó đã thấy chân có dấu hiệu nhưn nhức rồi.
Châu Giản Dao há hốc miệng ngẩng cao đầu, mắt mở to hết cỡ nhìn sảnh lớn của căn biệt phủ này, nó quá sức tưởng tượng của cô, rốt cuộc anh trai này của cô làm công việc gì lại có thể giàu có đến mức này.
Đang bận nghĩ ngợi, bên ngoài bỗng có tiếng mở cửa một người đàn ông mặc vest đen hai chân vội vã đi nhanh vào khi đối diện với Châu Giản Dao liền khựng lại, khiến cô cũng dần cảm thấy sợ không biết người đàn ông lạ mặt này là ai.
“ Anh…anh là ai thế, anh tìm anh hai tôi sao?, anh là ai, có quan hệ gì với anh hai tôi “
Châu Giản Dao hỏi một tràn dài khiến tên đàn ông ngơ ra nhưng ánh mắt anh ta có chứa sát khí chỉ một cái trừng mắt đã khiến cô sợ hãi lùi về sau, Châu Giản Dao rất sợ ánh mắt đó vì cô mỗi ngày đều đối mặt với nó chính ánh mắt này đã làm nên nỗi ám ảnh ăn sâu trong đầu cô, lúc này Châu Giản Dao trở nên hoảng hốt.
“ Anh hai, anh hai…anh đâu rồi, anh hai “
Châu Chấn Khiêm khẩn trương đi ra từ một căn phòng lớn ở bên trái phòng khách, cánh cửa điện tử phải dùng dấu vân tay mới mở ra được, cũng đúng lúc anh muốn trở ra thì nghe thấy tiếng gọi của cô.
“ Anh hai ở đây, làm sao thế bé con? “
Cô quay đầu chạy thật nhanh về phía anh, tên đàn ông kia thấy anh ánh mắt cũng thay đổi, bây giờ lại có phần nào e sợ, kính cẩn.
“ Chủ tịch “
Thật ra đây là trợ lý của Châu Chấn Khiêm, A Từ cậu ta cũng là thư ký thân cận của anh, giúp anh giải quyết vừa chuyện ở công ty vừa những chuyện vặt vãnh bên ngoài, mỗi buổi sáng đều sẽ tìm đến không phải để Châu Chấn Khiêm giao phó công việc thì cũng là đến để đón anh đến công ty, hôm nay cũng như mọi ngày.
Châu Chấn Khiêm ôm lấy cô em gái mình vào lòng trước, anh trợn mắt nhìn về phía A Từ liền khiến cậu ta cúi gầp đầu không dám hó hé gì, bàn tay người đàn ông vuốt lấy tấm lưng đang thầm run rẩy của cô, nhỏ nhẹ nói bên tai cô.
“ Đừng sợ, cậu ta là trợ lý của anh, sẽ không làm hại em đâu “
Châu Giản Dao được anh an ủi mới lấy lại được sự bình tĩnh, cô khẽ quay đầu liếc mắt thấy A Từ cũng đang có chút sợ hãi mà cúi đầu cô mới chịu thở phào, ngước đầu nhìn anh thật lâu rồi nhớ ra bản thân đang được che chắn kĩ càng, liền né anh thật xa, dùng tay che lấy bả vai mình.
“ Anh hai, em xin lỗi, ở đây không có quần áo của em, em chỉ đành mượn của anh thôi, em sẽ giặt thật sạch sẽ không làm hỏng quần áo của anh đâu “
Châu Chấn Khiêm bật cười, vuốt mặt cô rồi nhìn về hướng A Từ, Châu Giản Dao cũng theo ánh mắt của anh nhìn đến từ ngoài cửa liền có thêm vài ba người vệ sĩ đi vào hai bên tay ai cũng xách đầy những giỏ xách lớn nhỏ, nhìn bên ngoài cũng biết được đều là hành hiệu đắt tiền. Châu Giản Dao còn đang ngây ngốc không hiểu gì thì lại thêm một đám người xuất hiện lần này đều là phụ nữ lớn hơn cô chừng năm sáu tuổi, xếp thành một hàng ngay ngắn.
“ Chủ tịch những thứ anh căn dặn đều chuẩn bị đầy đủ rồi “, A Từ nghiêm giọng báo cáo.
Châu Chấn Khiêm gật đầu, rồi lại nhìn về Châu Giản Dao, ánh mắt anh dịu đi ngàn lần đến cả giọng nói cũng rất êm dịu.
“ Anh đã chuẩn bị tất cả cho em rồi, quần áo, giày, túi xách, hay mỹ phẩm…còn có những đồ dùng cần thiết đều ở đây rồi “
Châu Giản Dao miệng chữ o mắt chữ a không tin nổi, cô không biết anh hai mình cón có thể quyền lực đến vậy trong chớp mắt đã có thể điều động nhiều người như thế còn chuẩn bị tất cả cho cô như thể anh có phép thuật chỉ cần búng tay một cái là liền có vậy.
***
Vote! Vote! Vote
Cho Ly một bình luận và một like để tiếp thêm động lực ra chap mới nhé ạ.
Cảm ơn mọi người ạ.