Bốn ngày trước hôn lễ
Từ đêm đó, Hiểu Khê đã đồng ý gả cho Châu Thăng qua sáng hôm sau cả hai đã tìm đến cục dân chính để làm thủ tục đăng ký kết hôn, khoảnh khắc cầm giấy chứng nhận kết hôn trên tay cô vô cùng hạnh phúc đến mức khóc như một đứa con nít trong vòng tay anh.
Hiểu Khê không mong gì cao xa cô chỉ cần như vậy là đủ, không cần phải có một hôn lễ cầu kỳ vì cô nghĩ đó cũng chỉ là hình thức bên ngoài, quan trọng là cô và anh đã thật sự trở thành vợ chồng của nhau là đủ. Hiểu Khê là một cô gái đơn giản cô không thích những gì rườm rà hay long trọng dù bây giờ có tổ chức hôn lễ cô cũng chỉ muốn có cha sứ đọc lời tuyên thệ cùng một vài người bạn là đủ, dù sao cô cũng không còn người thân nào, từ lúc dì cả cô vì cái tiền mà bán cô đi thì bà ta trong mắt Hiểu Khê đã là người lạ.
Cứ ngỡ như một giấc mơ.
Hạnh phúc hơn là khi cô nhận ra sự lựa chọn của mình đã đúng, Châu Thăng trong lời đồn như thế nào thì đối với cô anh đều như một người khác, anh sủng cô không khác gì xem là một bảo bối quý giá trong tay, từng miếng ăn giấc ngủ đều đích thân anh lo, từ ngày Hiểu Khê cùng anh về chung một nhà toàn bộ đều đã thay đổi, anh tự tay chọn từng miếng chăn từng miếng lớp gối còn chọn giường ngủ cho cả hai tuy là anh chọn nhưng đều là theo màu mà cô thích, Hiểu Khê chỉ cần chỉ vào thứ gì anh đều sẽ mua ngay thứ đó, mọi thứ từ nhỏ nhất cho tổ ấm của hai người anh đều rất chu đáo mà chọn lựa, cũng rất nghiêm túc sắp xếp mọi thứ.
Hiểu Khê từ lúc sống cùng anh chưa phải đụng tay vào bất cứ việc gì, nấu ăn thì được Châu Thăng đích thân nấu, việc nhà thì có người giúp việc lo, việc của cô chỉ là sống thật tốt, mỗi ngày mở mắt ra đều phải vui vẻ là được.
Hôm nay Hiểu Khê được Châu Thăng đưa đi chọn lễ phục để tham gia hôn lễ sắp đến của Châu Giản Dao, Hiểu Khê cũng là một trong những phù dâu được Châu Giản Dao đích thân chọn, lúc đầu vì chưa quen với mọi người cô đã từ chối đề nghị này nhưng đối mặt với sự nài nỉ đáng yêu của Châu Giản Dao, Hiểu Khê không tài nào không đồng ý.
Tại một cửa hàng thời trang
Châu Thăng nắm tay Hiểu Khê tình cảm đi vào, nơi này thật quá rộng lớn bao nhiêu năm cuộc đời đây là lần đầu tiên cô được bước chân vào một nơi xa hoa thế này, trước đây cô làm gì dám hy vọng vào những thứ đắt đỏ này, năm xưa vì anh mà theo đuổi nghiên cứu khoa học cô đã phải vay một số tiền lớn mới có thể học thành tài như bây giờ sau khi hoàn thành xong việc học mỗi ngày không ăn không uống được bao nhiêu toàn bộ thời gian đều đâm đầu làm hết công việc này đến công việc khác để trả nợ cộng thêm dì cả của cô bài bạc nợ lại chồng nợ, cô lo cho chính mình còn không xong còn phải trả nợ cho bà ta đã có lúc Hiểu Khê đã nghĩ đến cái chết nhưng rồi lại vì Châu Thăng mà cố gắng nhẫn nhịn đến bây giờ, anh chính là nguồn động lực duy nhất của cô.
“ Xin chào, Châu tổng và phu nhân đúng không? lễ phục của hai người ở bên này, mời “
Hiểu Khê còn ngơ ngác đã bị anh kéo tay đi lên tầng bước vào một căn phòng lớn những ánh đèn chiếu rọi xuống hai bộ lễ phục được đặt ngay giữa căn phòng xung quanh là năm nhân viên đang tươi cười chào đón bọn họ.
Hiểu Khê nhìn chiếc váy trước mắt cô xém thì ngất đi, chưa bao giờ thấy chiếc váy nào đẹp đến thế còn được đính hơn hai trăm viên kim cương có giá trị cao ở cổ áo, thiết kế này không khác gì là cho người hoàng gia, thật sự rất đẹp, bàn tay cô khẽ run lên liền được Châu Thăng nắm chặt lại. Cô không ngờ anh lại còn có thể làm đến mức này, vì cô anh đã bỏ ra số tiền lớn thế nào chứ, chiếc váy này không phải ai có tiền cũng sở hữu được đâu, Châu Thăng trước khi đến đây đã có nói sơ qua với cô về bộ lễ phục này, là chiếc váy của một nhà thiết kế người Phap với số lượng có hạn, trên toàn thế giới bán ba bộ, Châu Thăng đã có thể sở hữu một trong ba.
Cô nhìn bộ lễ phục đến đơ người mà không nghe thấy Châu Thăng đang gọi mình đến khi anh lay mạnh cơ thể cô mới tỉnh lại.
“ Thế nào, em có thích không?, đến thử đi anh muốn xem “
Hiểu Khê ậm ừ muốn nói gì đó nhưng lời lại không tài nào thốt ra được thấy cô lớ ngớ anh cũng rất kiên nhẫn trấn an, anh biết biểu cảm này đối với một người phụ nữ có gia cảnh như cô là chuyện rất bình thường, anh không hề xem thường hay khinh miệt mà chỉ cảm thấy đau lòng nếu gặp cô sớm hơn anh đã sớm cho cô nhiều thứ quý giá hơn thế này.
“ Đừng lo lắng, đó là dành cho em, mặc thử đi anh muốn xem “
Hiểu Khê gật gật đầu, lập tứ hai nhân viên đi đến đưa cô vào một căn phòng thay đồ lớn, bọn họ giúp cô mặc lên bộ lễ phục còn đặt biệt chỉnh trang lại ngoại hình của cô, Hiểu Khê ngắm mình trong gương cô không tin nổi bản thân lại có lúc xinh đẹp như thế hay đây vốn không phải là cô.
Hiểu Khê sờ nhẹ lên những viên kim cương được đính trên tay áo và cổ áo, lúc sờ vào cô còn không dám thở sợ không cẩn thận làm rơi mất viên nào thì chắc cô sẽ tắt thở ngay.
Kim cương này được chọn là hàng quý hiếm trong giới đá quý, chỉ một viên cũng bằng hai, ba năm tiền lương của cô rồi vậy mà ở đây lại đến hai trăm viên, không phải là váy cưới mà đã có thể làm đến mức này nếu được mặc váy cưới cô thật sự không tưởng tượng nổi Châu Thăng sẽ đính bao nhiêu viên kim ***** *** đó nữa, mặc chiếc váy này đẹp thì đẹp thật nhưng sao áp lực quá.
“ Phu nhân cô thật sự rất xinh đẹp, chiếc váy này sinh ra chính là giành cho cô “
Hiểu Khê chỉ cười ngượng một cái, đẹp thì đúng là rất đẹp nhưng làm gì đến mức sinh ra là giành cho cô nếu không phải may mắn được Châu Thăng yêu thương thì cả đời này cô cũng không bao giờ được mặc chiếc váy này lên mình, nó không phải sinh ra là giành cho cô mà là may mắn được Châu Thăng chọn trúng thôi.
Những gì của cô hiện tại đều là được anh ban cho, Hiểu Khê cô làm gì có khả năng cao như vậy có thể trực tiếp chạm vào được thứ quý giá này.
“ Phu nhân chúng ta ra ngoài thôi, ngài Châu vẫn đang đợi được nhìn thấy vẻ đẹp của vợ mình “
Hiểu Khê có chút ngại cô nán lại gần một phút mới dám bước ra, thời khắc tấm rèm được kéo ra toàn bộ ánh mắt của những người ở đó đều dồn hết vào cô.
Còn đẹp hơn cả thiên thần hạ giới, Châu Thăng bất giác đứng lên anh như người mất hồn chăm chú nhìn về phía cô.
Hiểu Khê vẫn luôn rất xinh đẹp trong mắt anh nhưng ngay lúc này anh hoàn toàn bị vẻ đẹp của cô làm cho say mê, đã đẹp còn đẹp hơn làm sao có thể có người phụ nữ đẹp tựa điêu khắc như thế này.
Châu Thăng bước lên vài bước một tay đút vào túi quần vừa cười vừa nói.
“ Vợ, em xinh đẹp lắm “
Hiểu Khê cười tươi, khóe mắt cô đỏ lên óng ánh nước.
“ Cảm ơn…chồng “
***
Vote! Vote! Vote
Cho Ly một bình luận và một like để tiếp thêm động lực ra chap mới nhé ạ.
Cảm ơn mọi người ạ.