Đoạt Vợ

Chương 133: Đại kết cục hạ thập lý hồng trang


Mặt trời sắp lặn, trêи cổng thành âm thanh đánh trống buồn bực vang lên xa xăm, quanh quẩn toàn bộ thành Trường An

Các phường thắp sáng ngàn ngọn đèn, không giống như ngày xưa người ta đi đường trở về nhà, rất nhiều bách tính hô gọi bằng hữu, đồng loạt ra ngoài quan sát trận hôn lễ thịnh đại.

Tam khắc, hoàng thành lồng lộng, cửa Chu Tước to lớn nặng nề chậm rãi mở ra

“Ây!”

Âm thanh quân lính hùng hồn chấn thiên động địa, mấy ngàn binh sĩ mặc minh quan giáp sắt nối đuôi nhau đi ra, từ đường Chu Tước đến cổng Thừa Đức, trấn giữ hai bên.

“Đát đát đát”

Chúng quân xếp xong, trưởng công chúa ngọc quan buộc tóc, mặc áo mỏng hồng sa, bên trong váy trắng, mang giày đen leo lên ngựa, cưỡi một con hãn huyết bảo mã, từ bên trong chậm rãi đi ra.

Sau lưng tả hữu theo thứ tự là Thái Bình công chúa mặc hồ phục màu đỏ tía cùng hữu tướng Tô Dật, sau đó là mười người trong cung nội, Võ Lâm Vệ cùng đội nghi trượng hơn hai ngàn người, khí thế bàng bạc, trùng trùng điệp điệp.

Lý Khâm cầm đầu tay cầm dây cương, phía sau lưng thẳng tắp, vai hẹp eo gầy, mặc trang phục tân lang dáng người dị thường tiêu sái. Nàng nhếch môi, bởi vì da trắng nõn, mày ngài tiểu Võ hậu cao ngất, thế là nhìn thấy một vị lang quân xinh đẹp mười phần mặt lạnh

Long phượng chi tư, hoàng gia thiên tung, dẫn tới tiểu nương tử vây xem náo nhiệt phải chậc chậc miệng tán thưởng.

Lý Khâm không đếm xỉa tới các nàng, con mắt nhìn chằm chằm về phía trước, đi qua một trận, mắt thấy cổng Thẩm Gia, kiềm chế không ngừng, không kịp chờ đợi thúc vào bụng ngựa, giục ngựa chậm tiến về phía trước.

Đại môn Thẩm phủ đóng chặt, Lý Khâm tâm lập tức định, có cỗ ấm áp nhiệt lưu, giống như nhìn thấy Thẩm Tỷ tỷ ở bên trong đợi nàng.

Xuống ngựa đi đến trước cửa, hắng giọng kϊƈɦ động hô lớn ” Tặc đến cần đánh, khách đến cần nhìn.báo đạo cô tử, ra nhìn nhau”

“Nơi này là nhà Thẩm gia, ban đêm đến trước cửa gọi ? Là lang quân nhà nào ? Anh tài nơi nào? Tinh thần lỗi lạc vì sao mà tới?”

“Vốn là họ Lý ở Trường An, quan nội danh gia, cho nên đến yết kiến, trò chuyện làm vinh hoa, cô tẩu vừa xuống, thể nội thế nào?”

Vài câu chuyện phiếm, cửa trong cửa ngoài vẫn đóng, Lý Lệnh Nguyệt nhìn trưởng tỷ thực tế gọi không mở cửa, không khỏi nâng trán, âm thầm thở dài

Thôi, để nàng ra tay, Thái Bình công chúa hít một hơi sâu, dồn khí đan điền, bày ra thái độ ngang ngược, ở trước cửa hô:

“hạ tẩu vô tài, đắc chí cao môn. Đã được yêu cầu, không cần nói nhiều. Đêm khuya không dài, cho nên tướng tới, có việc nói nhanh, xin hãy mở cửa!”

Lúc này mới có dáng vẻ hoàng gia cướp người, Lý Lệnh Nguyệt đắc ý nhìn nghiêng Lý Khâm một chút, nghe bà cô bên trong cười từ chối vài câu, rốt cuộc cũng dịu miệng.

Lý Khâm vui vẻ phi thường, bên trong ồn ào muốn ngâm thơ, nàng mau lấy tài liệu trong túi áo, nhìn một chút ” bách thị nam sơn bách, tương lai tác môn ngạch. Môn ngạch trường thì tại, nữ thị tạm lai khách

Lúc này mới rốt cuộc mở cửa, bên trong bốn nương tử cầm côn bổng nhìn như mười phần bưu hãn, từng cái tiểu yếp như hoa, hô ” Vọng cưới tài nữ, đánh giết không hỏi !”

Cười toe toét thật sự vung mạnh bổng mà loạn đả, công công cung nội vội vàng nghênh tiếp ngăn cản, bọn nương tử càng cười thêm vui vẻ, nhưng bao nhiêu đều đánh vào nước, dù sao người đến không phú thì quý, nào dám hạ thủ thật

Cho dù đùa giả thành thật, cũng là trong trong ngoài ngoài loạn một đoàn, người rảnh rỗi vây xem không chê chuyện lớn, một mặt vỗ tay bảo hay, một mặt la lên : ” Đánh giết không hỏi!”

Huyên náo long trời lở đất, nữ kiều nga đối diện tới ngăn cản, cười hì hì muốn rót rượu, Lý Khâm vội vàng kéo Tô Dật bên người, đẩy về phía trước thay mình cản trở.

Tô Dật ngược lại muốn tránh thoát, làm sao không có nửa điểm công phu trong người, quả thực là…

Bị Lý Khâm một mực giữ lấy, lại lớn lên tuấn tiếu, tuy là khoa chân múa tay hết sức chống cự, vẫn không thể không uống một chén nửa chén

Trêи mặt không biết bị tiểu nương tử nào háo sắc sờ loạn, tạo thành mấy đường dấu đỏ không hiểu thấu, Tô Dật tức giận vô cùng, trong lòng gầm thét : Ta hận ngươi Lý Khâm !”

Đám người cười vang làm thành một đoàn, lúc này một nương tử hơi lớn tuổi, bước lên hai bước, có chút uốn gối, doanh doanh cúi đầu.

“Đã muốn cưới tài nữ, điện hạ ngâm mấy câu hay nghe một chút?”

Sau lưng nữ quyến liên thanh phụ họa, đây chính là muốn Lý Khâm làm thúc trang thơ, không hài lòng liền không thả tân nương ra.

Lý Khâm cười một tiếng, nàng sớm ở trong đầu mô tả hai tam thủ, muốn Thẩm tỷ tỷ của nàng ở trong nghe thấy liền bận bịu ngâm lên:

” Thẩm môn tài nữ quý, xuất giá đế vương gia.

Công chúa thân tương nghênh, nghi trượng thiên dư nhân.”

“Thôi phô bách tử trướng, đãi chướng thất hương xa.

Tá vấn trang thành vị? Đông phương ɖu͙ƈ hiểu hà”

Niệm như thật, một đám nữ nga đều che miệng bật cười, bên trong Thẩm Tịnh Xu cũng buồn cười, nghĩ thầm Khâm Nhi của nàng, làm thơ thực tế không quá thành thục

Bình thường như vậy, tự nhiên không thể thả tân nương ra.

Lý Khâm văn chương thường giỏi chính luận, cái này học đòi văn vở ngâm thi tác đối cơ hồ muốn mạng của nàng, vắt hết óc nghĩ không ra.

Chỉ có thể mong đợi phò mã trước của nàng, phong lưu phóng khoáng thừa tướng Tô Dật, điên cuồng nháy mắt với nàng, muốn nàng cứu cấp

“…”

Tô Dật bị làm cho chật vật thực tế muốn phẩy tay áo bỏ đi, nhưng mà Lý Khâm cứ gấp gáp như thế, cũng chỉ có thể miễn cưỡng giúp một tay

Về sau còn rất nhiều cơ hội đòi lại phần nhân tình này.

Thế là suy nghĩ một hồi, hắng giọng một cái đọc:

” bắc phủ nghênh trần nam quận lai, mạc tương phương ý canh trì hồi.

Tuy ngôn thiên thượng quang âm biệt, thả bị nhân gian canh lậu thôi.”

“Yên sổ huýnh thùy liên đế hạnh, thải đồng giao phủng hợp hoan bôi.

Xuy tiêu bất thị thần tiên khúc, tranh dẫn tần nga hạ phượng đài”

Thám hoa lang quả thật văn chương nổi bật, ngọc thụ lâm phong như vậy, khiến cho đám tiểu nương tử đến xem tranh nhau nhìn lén, nhướn chân muốn thấy phong thái của nàng.

Cứ như vậy miễn cưỡng lọt qua cửa, đem tân nương đưa ra, Lý Khâm trong mong mòn mỏi, chỉ thấy Thẩm Tịnh Xu tay cầm quạt che mặt, thẹn thùng muôn dạng bị vây quanh ngồi vào cỗ kiệu.

Người đã nhập kiệu, cũng đã là nửa bước vào cánh cửa Lý gia nàng, Lý Khâm trở mình lên ngựa, đội nghi trượng tùy hành lập tức thổi kéo đàn hát, một đường gõ gõ đập đập, hộ tống tân lang cùng tân nương hồi cung

Dọc đường có cung nữ cầm lẳng hoa, vừa đi vừa tung cánh hoa trêи không trung, vạn ngọn Khổng Minh đăng đồng loạt từ bốn phương tám hướng cháy lên, dần dần tụ thành một vầng sáng, chiếu lên bầu trời đêm giống như ban ngày.

Bên cạnh đường có hai mươi ba mươi hài đồng, hoặc là bị nhũ mẫu ôm, hoặc là chen đứng trước, hoặc ngồi trêи vai trưởng bối, vỗ tay vui cười, trăm miệng một lời.

Đào chi yêu yêu, chước chước kỳ hoa. Chi tử vu quy, nghi kỳ thất gia

Đào chi yêu yêu, chước chước kỳ hoa. Chi tử vu quy, nghi kỳ thất gia

Đào chi yêu yêu, chước chước kỳ hoa. Chi tử vu quy, nghi kỳ thất gia

Trẻ con ngâm tụng, cùng với tiếng cười liên tiếp, thế là đám người đồng loạt vỗ tay thì thầm:

“Đào chi yêu yêu, chước chước kỳ hoa…”

Toàn thành chúc mừng, phi thường náo nhiệt, Thẩm Tịnh Xu ngồi ở trong kiệu cũng không nhịn được phiêu động màn kiệu mở ra một góc nhìn lén

Bỗng nhiên một trận gió lớn thổi rèm kiểu mở ra phân nửa, Thẩm Tịnh Xu kinh ngạc, đột nhiên nhìn thấy Lý Khâm ngồi trêи lưng ngựa ngoái nhìn cười một cái với nàng.

Dường như là tâm linh tương thông, ánh mắt hai người trống rỗng chạm nhau, nhịp tim cũng như lôi, vui vẻ như con hươu xông loạn, nhưng đều vô cùng an bình

Chỉ vì đối phương là thượng nhân trong lòng của mình.

Đội ngũ đón dâu vô cùng náo nhiệt, dần dần đi vào hoàng thành, đi vào thành cung.

Lý Khâm ra lệnh ngừng kiệu, tung mình xuống ngựa, bước nhanh đi đến trước kiệu, vươn tay với giai nhân bên trong.

“Khanh Khanh tới~”

Nhu nhu một tiếng gọi khẽ thâm tình vạn phần, Thẩm Tịnh Xu nghe vào trong tay, rơi vào trong lòng, không khỏi hai gò má ửng hồng, toàn thân mềm nhũn xốp giòn, muốn nóng lên.

Khâm Nhi của nàng.

Chậm rãi đưa tay đặt vào lòng bàn tay đối phương, Lý Khâm nắm lấy, đỡ Thẩm Tịnh Xu ra khỏi kiệu hoa, ánh mắt nhu tình không dừng

Giờ khắc này, tâm tràn đầy thỏa mãn đầy đủ.

Tả hữu lui ra, Lý Khâm nâng tay Thẩm Tịnh Xu, nhẹ nhàng hôn một cái, cười nói “Đoạn đường còn lại, nàng nằm ở sau lưng ta”

Quãng đời còn lại, ta cũng sẽ cõng nàng đi.

Quay qua cúi người, để Thẩm Tịnh Xu ghé vào lưng của mình, sau đó nâng gối nàng, vững vàng đem người nâng lên

Cung thành lớn như vậy, dưới chân chiên tịch mười trượng, Lý Khâm từng bước một, sau lưng là Thẩm Tỷ tỷ nàng nhớ rất nhiều năm, chậm rãi đi về phía trước.

Tựa như đi qua tháng năm dài đằng đẵng.

Thẩm Tịnh Xu ôm cổ Lý Khâm, cảm thấy hơi ấm của nàng xuyên y phục truyền tới, đem trái tim nóng bỏng của mình làm cho dễ chịu

Yêu thương nhéo nhéo lỗ tai nàng, cười giỡn nói ” Khâm Nhi hôm nay làm thơ phải nhờ hữu tướng hỗ trợ,…không là phò mã trước nhỉ”

Từng chữ nói ra đều rất chanh chua, Lý Khâm lập tức giải thích ” tỷ tỷ biết Khâm Nhi không làm thơ được, Khâm Nhi cùng hữu tướng kia không làm cái gì, gặp dịp thì chơi, thư hưu thê đều viết rồi”

Chân trời đột nhiên xẹt qua một ánh sao bay, Lý Khâm nhìn thấy vội nói:

“Khanh Khanh có muốn ước một điều không?”

“Có”

Thẩm Tịnh Xu cười, ngẩng đầu nhìn trời đêm óng ánh, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, ưng thuận nguyện ước duy nhất của kiếp này:

Trời xanh trêи cao, hậu thổ làm chứng.

Tín nữ Thẩm Tịnh Xu thành tâm thành ý, ngày sau nếu có tai họa nhân quả, tật bệnh khổ cực, xin để cho tín nữ gánh chịu, dù cho bỏ mình luân hồi, cũng không từ nan

Duy nguyện cho Khâm Nhi của tín nữ cả đời bình an vui sướиɠ, trăm tật bất xâm, vạn sự như ý, luôn luôn có tin mừng

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.