Chương 99: Cô ấy chính là Huyền Sương!
Khốn khiếp!
Từ khi nào cô ấy trở thành sư muội của con người giả tạo này vậy?
Không phải là sư phụ muốn thoát khỏi tình thế khó khăn này, rồi sau đó hồ đồ nhận cô ta làm đồ đệ đấy chứ, phải không vậy?
Nếu vậy, cô ấy muốn khóc cũng không có nơi để khóc.
Đỗ Như Linh thấy cô ấy miệng run run, vội vàng với một giọng chăm sóc han hỏi: “Huyền Cẩn sư muội à, có chuyện gì xảy ra với cô ư?”
Trong tình thế khốn đối như thế này, cô gái này không thể làm sai bất kì một chuyện nào cả.
Huyền Cẩn đảo mắt rộng như chim, cô nhìn xung quanh một vòng tròn, cuối cùng dừng mắt ở Dương Tâm, giả vờ ngạc nhiên, nói thật to: ” Cô giáo yêu quý của em ơi, người về nước từ khi nào vậy?”
“…”
Ngay lập tức, toàn bộ tòa án chìm trong im lặng mang đầy mùi chết chóc.
Mọi người đều thể hiện sự cứng đơ trên mặt.
Tất cả những người đang ở đó để xem kịch hay,những người đang chỉ trích, đang nhạo báng Dương Tâm đều đang mở miệng ngạc nhiên và nhìn vào Huyền Cẩn một cách không thể tin được.
Sau khi nhìn 3 giây ở trên mặt cô ấy, mọi người cuối cùng cũng nhìn về hướng mà cô ấy đang nhìn.
Lúc nãy có vẻ như họ nghe thấy Huyền Cẩn gọi … “Sư phụ”.
Ai cơ?
Ai là sư phụ?
Bị cáo có hai người, một là người đang bị buộc tội sao chép, còn lại cô chủ nhà họ Thời.
Không phải chứ.
“Cô chủ nhà họ Thời có phải là Huyền Sương không?” Có người đến hỏi.
“Có lẽ, có lẽ, là cô ấy rồi. Không có ai ở khu bị cáo ngoài cô ấy có thể là Huyền Sương đâu. Chắc chắn không thể nào là con người đã ăn cắp ý tưởng đó được.”
“Điều này cũng có thể giải thích được rằng cô ta là bạn thân của ả tiện nhân bắt chước và cô ấy bảo vệ ả ta là điều bình thường. Thảo nào nhìn cô ta không chút lo sợ kìa”
“Không đúng, không đúng rồi, ả tiện nhân đi ăn cắp tác phẩm đó nói rằng bản quyền nằm trong tay cô ấy, theo phân tích logic mà nói, cô ta chính là Huyền Sương rồi, tôi, tôi hình như cảm nhận cảm thấy có ai đó đang tát vào mặt tôi?”
“cô, có lẽ cô đã nghĩ đúng rồi.”
“Cạch, cạch” vang lên.
Một cái gì đó đã nổ tung trong tòa nhà trống trải và không khí im lặng ấy. Như tạo ra một cơn gió mạnh và một cơn mưa lớn. Mọi người lúc này mới hỏang hồn nhận ra.
“Mẹ kiếp, ả tiện nhân bị cho là đi ăn cắp tác phẩm cả người khác giờ đây trở thành người nguyên tác.”
“Đúng thật là đau khổ, tôi không còn mặt mũi để ở lại nữa, và giờ tôi thấy chúng ta đã làm ra một trò cười lớn.”
“Cô ấy, cô ấy thực sự là sư phụ ? Một Huyền Sương trong ngành thiết kế đã giành được danh hiệu “nhà thiết kế số một” trong một bộ trang phục tuyệt vời cách đây 4 năm ư?”
“…”
Đỗ Như Linh nhìn vào cô gái trước mặt, run rẩy và nói: “Huyền, Huyền Cẩn sư muội, cô không đùa đâu đâu đúng không? Chúng ta đừng đùa như thế nữa,vẫn chưa phán cho Dương Tâm tội gì mà.”
“Dương Tâm?” Huyền Cẩn ngượng ngùng, trỏ tay ra chỉ vào cô gái đó, hỏi: “người đàn bà đó là Dương Tâm ư ?”
Ặc, ặc … Đỗ Như Linh đã cố gắng hết sức để giữ lại sự bình tĩnh cuối cùng,, cô lắc đầu nói: “không, không, bên cạnh mới là Dương Tâm”.
“Vớ vẩn.” Huyền Cẩn nhìn chằm chằm vào cô ấy, nụ cười trên khuôn mặt của cô đột nhiên biến mất, còn áng mây đen: “đứng bên cạnh cô ta chính là sư phụ của tôi tên Huyền Sương, làm thế nào có thể là Dương Tâm cơ chứ?”
“…”
Tôi là ai?
Tôi đang ở đâu.
Tôi đang làm gì bây giờ?
“…”
Tôi là ai?
Tôi đang ở đâu.
Tôi đang làm gì bây giờ?
Sau khi linh hồn cô ta bị tra tấn, cả cơ thể Đỗ Như Linh ngồi lạnh trên đất miệng thì thầm, “không, không thể nào, làm thế nào có thể cô ấy là một nhà thiết kế nổi tiếng Huyền Sương, điều này là không thể, không thể nào.”
Cũng phải chấp nhận điều không thể chấp nhận này được còn có Tôn Bích Như và Dương Nhã hai mẹ con họ, cả hai đều nhảy ra khỏi ghế, khuôn mặt không thể tin được, phấn phấn hồng trên khuôn mặt bị biến dạng một cách mờ nhạt.
Đó là một cú sốc quá lớn, quá lớn đối với họ.
Làm thế nào họ có thể chịu đựng được sự thất vọng và căm phẫn khi mà cảm giác rơi từ thiên đường xuống địa ngục? khi họ chuẩn bi ăn mừng và cổ vũ thì một giây sau đó bị thực tế tát vào mặt?
Mặc dù bà Lục đang ngồi trên ghế, dường như không làm gì cả, nhưng toàn bộ cơ thể bà ấy đang run rẩy, và bà ấy cũng bị cảm giác tát vào mặt như bất cứ ai ở đây.
Ả tiện nhân này, cô ta chính là Huyền Sương.
Cô ta là màu Huyền Sương!!
Phải làm gì bây giờ?
Làm sao cô ta có thể đuổi cô ta ra khỏi thành phố, để cô ta không còn quấy rối con trai và cháu trai của bà ta nữa.
Huyền Cẩn lướt qua Đỗ Như Linh, rồi đi đến Dương Tâm, sau khi nhìn chằm chằm vào cô ấy thời gian dài, bĩu môi hỏi: “sư phủ của con ơi, người thực sự là Dương Tâm đấy ư?” Vậy tại sao người không nói trước và làm cho con bí mật đến Hải Thành này với giấy chứng nhận danh dự và chiến lợi phẩm của người để truy tố người chứ?”
Môi Dương Tâm cắn đến co giật hai lần.
Cô bé chết tiệt này tài năng diễn xuất không tồi đó. Đáng nhẽ cái danh vị nữ hoàng giải oscar phải trao cho nó chứ.
Tất nhiên, trước mặt mọi người, cô ấy sẽ không tiết lộ điều đó.
“Ta đã bị đuổi khỏi nhà họ Dương rồi, do đó, không phải là cô chủ lớn nhà họ Dương rồi, một ngày làm thầy cả đời làm thầy, xe tình thầy trò như ân nặng như tình cha con, nếu hôm nay con không đến làm lớn chuyện này lên thì thế giới bên ngoài nói rằng ta sao chép tác phẩm của Huyền Sương mất, nếu con không làm cho nó trở nên nghiêm trọng, làm thế nào để rửa sạch danh tiếng của ta đây?”
Huyền Cẩn lấy lại sóng não, chu môi nói: “vì vậy, sư phụ đã sử dụng con, ngay cả khi sư phụ biết con đã đến Hải Thành, không nói với con rằng bạn là Dương Tâm, nhìn thấy con chạy đến tòa án, ôi sau đó, chuyện hài hước xảy ra rồi, con đã kiện sư phụ của mình, chúa ơi, nếu bị gánh tội danh đã kiện người mang giải cao nhất thế giới, con làm thế nào để đi ra ngoài và gặp gỡ mọi người? Sư phụ, đồ đệ không muốn sống nữa.”
Dương Tâm gần như sợ hãi lời mùi mẫn của cô ta, bị cô ta làm cho suýt nôn.
Sau khi cho cô ấy một cái nhìn cảnh báo xong, cô tử tế nói: “Ngoan nào, con đã giúp sư phụ ta làm sáng tỏ tin đồn, đã thực hiện một chiến công lớn, làm thế nào có thể nói rằng bạn lừa dối sư phụ để tiêu diệt tổ tiên? Sau tất cả những điều này con đâu không biết trước.”
“…”
Ở trong một góc, Lục Gia Tân chép chép miệng,lên tiếng: “liệu người phụ nữ này có thể đạo đức giả hơn không? Rõ ràng là cả hai họ thiết lập kịch bản này, chơi khăm tất cả mọi người một lần nữa, làm lớn rằng hai thầy trò họ thành hai người bất công, ông ngoại à, người phụ nữ này không bao giờ để cho anh trai của con kết hôn cùng được, sẽ nguy hiểm mất.”
Người đàn ông nhẹ nhàng vuốt bộ râu của mình, đôi mắt ánh ra một ánh sáng.
Thông minh như vậy, biết chiều chuộng, chăm lo cho chồng con, không gả cho nhà họ Tần quả thật rất là đáng tiếc.
Nghe nói rằng thằng Trần Tuấn thích cô ta, đúng vậy, xứng đáng là cháu trai của ông đã được huấn luyện, có tầm nhìn tốt.
“Con còn nhỏ thì biết cái gì, cô gái này có thể làm một bà mẹ lớn, chốt cô ta rồi, không được chạy, dù sao, hoặc là anh trai của con hoặc anh em họ của con, phải có một người cưới cô ấy.”
“…”
Khu vực quan tòa,Tôn Bích Như với đôi mắt của một bó hoa sen lạnh lùng, lấy ra điện thoại di động để gửi một tin nhắn văn bản.