Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 410


Chương 410

Sau đó, đặt ra từng câu hỏi sắc bén cho cô ta trả lời.

Bây giờ Phó Linh Ngọc cô ta thấy ánh mắt ai cũng như đang cười nhạo cô ta, sao chịu được sự đả kích này, khí huyết quay cuồng, trực tiếp ngất đi.

Biệt thự tư nhân.

Dương Tâm nhìn Lê Vãn Trinh trên màn hình tràn đầy tự tin, khóe môi gợi lên một nụ cười nhàn nhạt.

Đây mới là Lê Vãn Trinh mà cô quen biết, Phó Linh Ngọc muốn cùng cô ấy đấu, đẳng cấp còn không đủ.

Phụ nữ mà, cuối cùng khi làm mẹ thì sẽ trở nên mạnh mẽ.

Nếu không phải Tiểu Tân ép cô ấy, cô ấy cũng sẽ không làm được đến bước này.

“Haiz, kế tiếp sợ là phải đối phó với cơn giận dữ ngắt trời của nhà họ Phó, không biết Lê thị và Triệu thị có ngăn cản lại được hay không.”

Nói xong, cô nhìn người đàn ông đang nhắm mắt dưỡng thần bên cạnh một cái, lại nói: “Em vẫn là hẹn Phó Đức Chính ra để nói chuyện một chút, đề…”

Cô còn chưa nói xong, người đàn ông bên cạnh đột nhiên xoay người, trực tiếp đè cô ở trên sô pha.

“Ở trước mặt anh nhắc đến tên kia, em cho là anh đã chết sao?”

Dương Tâm nén cười: “Vậy nên làm sao bây giờ? Em không thể trơ mắt nhìn nhà họ Lê bị bắt nạt mà.”

Lục Gia Bách duỗi tay cởi quần áo của cô: “Lấy lòng anh đi, nếu làm anh vừa lòng, anh sẽ đồng ý giúp em.

Dương Tâm không chỉ bật cười, duỗi tay ôm lấy cổ anh: “Đi vào trong phòng.”

Lục Gia Bách ngược lại bất động, nhìn khuôn mặt tinh tế của cô, đầu ngón tay thon dài xẹt qua khuôn mặt đẹp như tranh vẽ của cô, nhẹ giọng hỏi: “Thật sự quyết định từ bỏ tình thân sao?”

Dương Tâm ôm chặt cổ anh, nhướng mày nói: “Em đã có người nhà mới, là ba đứa con, là…người nhà của anh.”

Lục Gia Bách cười, bế ngang cô lên, đi về phía của cầu thang.

Cơ sở y tế.

Bên trong thư phòng.

Bà Triệu ném cả xấp báo trên bàn làm việc của con trai, cả giận nói: “Là ai con tiện nhân nhà họ Lê đó có can đảm lớn như vậy, để cô ta thừa nhận tên nghiệp chướng là con cháu nhà họ Triệu.”

“Tiện nhân”

“Nghiệp chướng”

Sau khi nghe thấy những chữ này, trên khuôn mặt Triệu An hiện lên một tia lạnh lẽo.

“Đó là con dâu và cháu trai của mẹ, xin mẹ hãy tôn trọng mẹ con họ.”

Rầm một tiếng.

Bà Triệu đập một cái lên bàn làm việc.

“Không có khả năng đó, Triệu An, mẹ nói cho con biết, mẹ sẽ không thừa nhận tên nghiệp chướng đó là con của con, càng sẽ không thừa nhận con tiện nhân kia là vợ của con.”

Triệu An không muốn nói nhiều lắm, chỉ nói một câu: “Mẹ có thể đi được rồi.”

Bà Triệu giận không thể chịu nỗi, di chuyển ánh mắt, thấy Tiểu Tân đứng ở cửa, lập tức đi sang đó.

Bà ta nhanh chóng xông lên, bóp chặt cỗ của cậu bé, trong mắt tràn ngập sát ý.

Nhà mẹ đẻ của bà còn phải dựa vào thế lực của Phó thị để có chỗ đứng vững chắc trên chốn quan trường, bà tuyệt không cho phép Lê Vấn Trinh mang theo đứa con phá hư chuyện liên hôn giữa hai nhà Triệu Phó.

Lê Vãn Trinh đi lên cầu thang, nhìn thấy Bà Triệu bóp cổ một con của mình.

Sự sợ hãi bao trùm cả con người cô ấy, cô ấy không hề nghĩ ngợi gì mà trực tiếp xông lên.

“Buông tay ra, Tiểu Tân không chịu nỗi sự hành hạ này của bà, bà nhanh buông tay ra cho tôi.”

Bà Triệu tức giận, buông tay ra đột nhiên đẩy Lê Vãn Trinh một cái.

Lê Vãn Trinh mới từ chỗ cuộc họp báo với các phóng viên trở về, trên chân còn đang đi giày cao gót, bị bà ta đẩy như vậy, trọng tâm đứng không vững, liền ngã về đằng sau.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.