Chương 335
Sau trận đấu, Dương Tâm rời khỏi trung tâm hội nghị và triển lãm.
Trong khách sạn.
“Chát”, một tiếng vang giòn vang vọng khắp mọi ngóc ngách của căn hộ.
Phó Linh Ngọc che mặt trái, không dám tin nhìn Phó Đức Chính, run giọng nói: “Anh, anh đánh em, anh thật sự đánh em.”
Dưới cơn tức giận, cơ thể Phó Đức Chính khẽ run rẫy, trên khuôn mặt tuần tú hiện lên sự nghiêm nghị.
Khuôn mặt ấy khiến ai nhìn vào cũng phải khiếp sợ.
“Nếu không phải Dương Tâm thủ hạ lưu tình, em có biết em hiện tại đang ở đâu không? Nhà tù, nghe rõ chưa, đó là nhà tù.”
Phó Linh Ngọc mím chặt môi, rơm rớm nước mắt nhìn anh ta, nghẹn ngào nói: “Anh trai lại bị dọa cho sợ rồi, nhà họ Phó quyền thế ngập trời, ai dám bắt em vào tù?”
Go Nhìn em gái đang khóc trước mắt, Phó Đức Chính nhịn không được cười ra tiếng.
“Nhà họ Phó quyền thế ngập trời, ai dám bắt em vào tù, khẩu khí thật lớn, ngay cả bố cũng không dám nói như vậy. Mẹ kiếp, em có biết kỹ thuật 5G này đối với Hoa Hạ quan trọng đến mức nào không, thiếu chút nữa bởi vì sự ngu dốt của em mà suýt chút nữa phá hủy nó. Nếu Dương Tâm làm tới chuyện này, em cho rằng em trốn thoát sao?”
Có lẽ là cực kỳ tức giận, Phó Đức Chính nhịn không được bạo khẩu.
Nhà họ Phó nuôi ra một cô con gái không biết trời cao đất dày như vậy, một ngày nào đó cả dòng họ đều bị hủy trong tay cô ta.
Phó Linh Ngọc gào khóc: “Anh cũng chỉ là vì bảo vệ Dương Tâm, bằng không vì sao anh lại nói với cô ta là em đã sao chép mã trong máy tính của anh, nếu anh làm ngơ chuyện đó đi, hiện tại chính là Dương Tâm của anh mới đang ở trong tù. Còn anh, vì một người phụ nữ chưa lập gia đình mà sinh ra đứa con hoang, anh thật sự…”
“Chát.”
Lại thêm một cái tát nữa.
Phó Đức Chính lại hung dữ tát cô ta một cái, tức giận nói: “Đã đến nước này, em còn không tỉnh ngộ, xem ra em thật sự đúng là không còn thuốc chữa nữa rồi. Hôm nay em quay trở về cho anh, nhất định phải ở trong nhà, chỗ nào cũng không được đi. Anh sẽ tự mình đi nhà họ Triệu một chuyến, xoá bỏ hôn ước của em và Triệu An, có lẽ chỉ có thể cắt đứt chuyện tình cảm của em, em mới có thể tỉnh táo được.”
“Không, không.” Phó Linh Ngọc vẻ mặt dữ tợn, trừng mắt nhìn Phó Đức Chính, giọng nói kiệt sức gào thét nói: “Triệu An đã đồng ý cưới em, anh ấy nhát định phải cưới em, bởi vì chỉ có tủy xương của em mới có thể cứu đứa con hoang kia, em có thể gả vào nhà họ Triệu, em nhát định có thể.”
Gân xanh trên trán Phó Đức Chính đột nhiên nổi lên vài cái, trầm mặc một lát, lạnh lùng nói: “Em cho rằng Lê Vãn Trinh thật sự không tìm được tủy xương thích hợp khác sao? Không phải, cô ấy lấy tinh trùng của Triệu An, dự tính sẽ thụ tinh nhân tạo nuôi dưỡng thêm một đứa nhỏ, nói cách khác trong tương lai Triệu An sẽ lần thứ hai làm bố, mà mẹ của hai đứa trẻ cũng không phải em.”
Phó Linh Ngọc lảo đảo lui về phía sau vài bước, ngồi trên sô pha, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Phó Đức Chính.
Tin tức này so với chuyện anh ta nói muốn đi đến nhà họ Triệu xoá bỏ hôn ước còn khiến cô ta khó có thể tiếp nhận.
Làm thế nào cô ta có thể chấp nhận nó?
Làm sao có thể tiếp nhận ả tiện nhân nhà họ Lê kia lại sinh cho Triệu An một đứa con trai?
“Anh ơi, anh đang lửa em, phải không? Anh muốn em từ bỏ, cho nên mới tạo ra câu nói dối này để lừa em đúng không?”
Phó Đức Chính lạnh lùng nhìn cô ta, từng câu từng chữ nói: “Lời đề nghị này là anh đưa ra, vì cho rằng đuổi cô Lê đi, để em có thể ở bên Triệu An. Nhưng bây giờ anh phát hiện ra bản thân đã sai rồi, em làm hại Dương Tâm, chính là muốn đối phó Lê Vãn Trinh thôi, xem ra em vẫn muốn diệt cỏ tận gốc.
Đã như vậy, em ngay lập tức quay về Đề Đô đi, hôn sự của em cùng Triệu An lập tức huỷ bỏ, anh không muốn trơ mắt nhìn em gái của mình biến thành người phụ nữ tâm địa tàn độc, cuối cùng rơi vào kết cục thảm hại.”
Phó Linh Ngọc lo lắng.