Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 17


Chương 17: Khiến cô ngồi tù mọt gông!

“Đồ tư bản ghê gớm!” Cô nhóc khẽ nghiến răng.

Dương Tùy Ý cong môi, cười như không cười, nói: “Không sao cả, anh tin vào sức hút của em. Chẳng phải lần này em được đề cử giải Oscar diễn viên nhí sao? Thông thường, BOSS của em sẽ đích thân đi gặp em, nắm bắt chắc cơ hội, thu phục anh ta, anh trông đợi cả vào em đấy” .

“.” Khóe môi cô nhóc giật giật, lão hồ ly Lục Gia Bách ấy mà… cô nhóc không có bản lĩnh thu phục được anh.

“Bổ Diễn, anh trai con lại bắt đầu chọc con rồi.” Trần Tuấn cười nhạt: “Con về xử lý nó đi, bố bảo vệ con” “Hê hê, chỉ có bố là đáng tin nhất”

Cửa phòng bếp mở ra, Dương Tâm bưng hai đĩa thức ăn ra ngoài, thấy “hai bố con” đang gọi video call, cô cười, hỏi: “Nhóc con ở ngoài kia điên đủ chưa? Bảo con bé về sớm đi, đừng lỡ mất ngày giỗ của bà ngoại”

CÀ đấy, con có thể lấy cớ là giỗ bà ngoại để về nhà, cảm ơn mami nhá, con đi điền giấy xin nghỉ đây”

Dương Tâm giật giật khóe miệng, đáy lòng không ngừng khuyên nhủ bản thân không được để nụ cười như thiên sứ của cô nhóc mê hoặc, trên thực tế con bé là một ác ma.

“Cơm canh xong hết rồi, hai người còn không mau ngồi vào bàn đi?”

Trần Tuấn gập máy tính lại, đứng dậy ôm Dương Tùy Ý vào lòng: “Chỉ đợi mỗi câu này của em thôi đấy, ngửi mùi thôi cũng là một sự giày vò rồi, khó chịu chết đi được, hận không thể đổ cả đĩa vào miệng” “Biệt thự nhà họ Dương, trong phòng khách, một loạt tiếng khóc nấc vang vọng trong không gian rộng lớn.

“Thôi, được rồi, không khóc nữa, chỉ là mất chút lợi ích nhất thời thôi mà, me khi ả tiện nhân Dương Tâm lần nào cũng có thể ăn may hóa nguy thành an, ngày tháng còn dài, chúng ta vẫn tìm được cơ hội khiến nó trở mình không kịp”

Người mở lời là mẹ của Dương Nhã – Tôn Bích Như, trên người mặc bộ sườn sám bó sát, trang điểm theo phong cách tiêu chuẩn của một quý phu, tuổi tác ngoài năm mươi. Vì. được chăm sóc tốt, nên không có nếp nhăn giữa hàng lông mày phượng, nhìn bề ngoài chỉ như bốn mươi thôi.

Dương Nhã đang rúc vào lòng bà ta khóc nấc không thành tiếng, nói chuyện cứ tiếng. được tiếng không: “Con… con không đợi được nữa rồi.

Mami, con không còn nhiều thời gian. nữa rồi, thằng nghiệt chủng Lục Minh rất ỷ lại Dương Tâm, con có dự cảm, ngày sự thật bị vạch trần không còn xa nữa rồi mẹ ơi. Nếu để con tiện nhân Dương Tâm thuận lợi gả vào nhà họ Trần, thì lật đổ cô ta khó như lên trời vậy. Một khi chuyện bảy năm trước bị vỡ lở, kết cục của con sẽ rất thê thảm, cực kỳ thảm”

Ôn Bích Nhu vừa vỗ lưng cô ta vừa an ủi: “Mẹ biết tình thế khó khăn, nhưng bây giờ chúng ta vẫn chưa hiểu được tình hình, trước mắt vẫn chưa biết rốt cuộc đứa bé cô ta nuôi là con của ai, nếu hành động bất cẩn thì sẽ bị chơi ngược lại đấy”

“Con không quan tâm! Mami, mẹ nghĩ cách cho con đi, đuổi cô ta ra khỏi Hải Thành đã rồi tính tiếp”.

Ôn Bích Nhu cau mày trầm ngâm suy nghĩ hồi lâu, không biết nghĩ đến chuyện gì, hai mắt bà ta đột nhiên sáng trưng như đèn pha: “Có cách rồi.

Một tuần nữa là sinh nhật của bố con, đến lúc ấy giới thượng lưu của cả Hải Thành này đều tham gia, chúng ta gửi thiệp mời cho Dương Tâm, bảo cô ta tới chúc phúc cho bố con, sau đó.”

Đáy mắt Dương Nhã vượt qua một tia thâm độc, tiếp lời bà ta: “Sau đó nghĩ cách khiến cô ta thân bại danh liệt, chịu bị sỉ nhục của tất cả mọi người, con không tin sau khi cô ta thành con chuột cống qua đường bị người người đòi đánh, vẫn còn mặt mũi để ở lại Hải Thành”

“Tốt nhất là chụp được ảnh khỏa thân của cô ta, công bố ra bên ngoài. Xảy ra tin xấu như vậy, con không tin Tần Thị vẫn còn nhẫn nhịn đồng ý để con trai cưới cô ta về nhà” Dương Nhã cười nham hiểu, sắc mặt lộ rõ vẻ ác độc: “Ánh khỏa thân không đủ kích thích, đến lúc ấy chúng ta sẽ livestream, để tất cả khách mời đều nhìn thấy bộ dạng phóng đãng trên giường của cô ta, lần này con phải khiến cô ta ngồi tù mọt gông thật sự, để cả đời này cô ta không thể nào trở mình được. Chỉ có điều… liệu cô ta có đồng ý tới nhà họ Dương không ạ?”.

Ôn Bích Nhu cười lạnh: “Yên tâm, mẹ có cách để cô ta ngoan ngoãn trở về”

Văn phòng trên tầng cao nhất của tập đoàn tài chính Lục Thị.

Lục Gia Bách đang lười nhác ngồi dựa trên chiếc ghế trước cửa sổ sát đất, tay cầm một tách rượu lạnh, chất lỏng màu đỏ sẫm khẽ đung đưa trong chiếc ly, tạo nên một lớp song sánh, ánh nắng từ ngoài cửa sổ chiếu rọi vào, hắt lên người anh, vẽ nên một vầng sáng mờ ảo.

Tòa nhà tổng bộ Lục Thị cao vút tận tầng mây, là tòa kiến trúc đặc biệt của Hải Thành, từ nơi anh nhìn xuống, có thể thu gọn một nửa thành phố phồn hoa vào trong đáy mắt.

Cao, nhưng không lạnh. Năm hai mươi tuổi, anh nắm trong tay Lục Thi, tám năm tối luyện và rèn giũa, bây giờ anh đã thành bá chủ một phương.

Khối tài sản không đếm được kia đối với anh mà nói chẳng qua chỉ là một con số lạnh lùng, ngay cả bản thân anh cũng không biết trong tài khoản cá nhân của mình rốt cuộc có bao nhiêu tiền nữa là.

Đôi khi đứng ở đây, anh sẽ cảm thấy hơi mơ hồ, không tìm được ý nghĩa của cuộc sống, anh luôn cảm thấy trong lòng có một lỗ hổng, dù nhiều tiền đến đâu, quyền thế lớn đến đâu cũng không thể bù lấp được.

Cánh cửa phòng làm việc vang lên tiếng gõ cốc cốc, anh chậm rãi thu lại dòng suy nghĩ bộn bề của mình, ngẩng đầu lên, uống một hơi hết cạn rượu trong ly, đôi môi mỏng khẽ nhếch: “Mời vào”.

Cánh cửa mở ra, trợ lý Đoàn Ninh cầm một tập tài liệu bước vào. “Tổng giám đốc Lục, tôi có vài tài liệu cần anh đích thân ký gấp”

Lục Gia Bách chậm rãi quay người lại, ánh mắt đổ dồn vào sấp tài liệu trên tay, thờ ơ nói: “Cứ đặt trên bàn đi, chuyện hai đứa trẻ bị hạ độc điều tra rõ ràng chưa?”.

Đoàn Ninh gật đầu, nói: “Cậu Dương đặt một suất gà rán trên Now, hai đứa trẻ ăn thịt gà ở quán đó nên bị trúng độc, tôi đã mời các bên liên quan tới giám định phần thịt gà thừa rồi, kết quả đó là thực phẩm đã bị biến chất, vả lại trong đó còn chứa thành phần có thể khiến tim ngừng đập nhanh chóng, độc tính vô cùng mạnh”

“Nói trọng tâm”. Đoàn Ninh mím môi, thôi được rồi, đúng là anh hơi dông dài một chút.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.