Chương 131: Cứu hai mạng người!
“Tôi thật sự không biết.” Tam vương tử thở dài khẽ nói.
“Ông Lục, không phải là tôi không chịu giúp ông, mà là ba năm trước, ngoại trừ bố tôi ra, không ai nhìn thấy được khuôn mặt thật của Vô Danh, khi đó cô ấy đến vương cung có đeo mặt nạ, rõ ràng là cô ấy không muốn để người khác nhìn thấy mặt mình, tôi chỉ biết cô ấy là một cô gái mà thôi.”
Khóe miệng Lục diêm vương co rút, giật giật máy lần.
Chẳng lẽ anh lại không biết người đó là nữ chắc? Còn cần anh ta phải nhắc nhở hay sao?
“Vậy anh nghĩ cách, moi thông tin từ miệng của bố anh, là một bệnh nhân, ông ta hẳn là phải biết những người đã thực hiện ca phẫu thuật cho mình hồi đó.”
Tam vương tử lộ ra vẻ mặt khổ sở, bắt lực nói: “Ông còn không cạy được miệng ông áy, tôi là con trai ông áy thì cạy kiểu gì? Tôi nói này, ông Lục, hay là tôi cho ông thêm hai phần trăm, để ông kiếm thêm được máy nghìn tỉ, ông đừng giày vò tôi nữa, chuyện này tôi thật sự không thể giúp gì được cho ông cả.”
Hả?
Lục Gia Bách nhíu mày cười, cũng không có chấp, nhẹ nhàng nói: “Vậy được rồi, tôi không ép anh nữa, nhưng mà sáu tháng cuối năm, tôi sẽ đổi một công ty nhập khẩu dầu thô khác, sau này chúng ta có cơ hội sẽ lại hợp tác.”
“Đừng đừng đừng.” Tam vương tử vội vàng ngồi ngay ngắn, vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt chân thành nói: “Tôi lập tức đi tìm bó, nói với ông ấy nếu như ông ấy không nói ra tung tích của Vô Danh, tập đoàn Lục thị sẽ rút toàn bộ dây chuyền sản nghiệp khỏi Ai Cập, dưới áp lực lớn như thế, bố tôi chắc chắn sẽ phải suy tính cần thận.”
Lục Gia Bách nhếch đôi môi mỏng, lộ ra một nụ cười như hồ ly đắc thắng, ẩn hiện tính toán mưu mô.
“Tam vương tử là một người biết xem xét thời thé, sau này nhất định có thể kế thừa vương vị, tôi mong chúng ta sau này sẽ hợp tác lâu dài.”
Tam vương tử nhịn không được, khóe miệng giật giật.
Lão này không danh là cáo già được toàn cầu công nhận, xảo trá đa đoan, một bụng tâm ké, bẫy người khác mà còn không thèm chớp mắt lấy một cái.
Anh ta mới sơ sẩy một chút đã rơi vào cái bẫy mà con hồ ly này đào sẵn rồi.
“Vậy được, tôi mượn lời tốt lành của ông Lục, hy vọng sau khi làm tốt chuyện này, ông Lục có thể tuân thủ lời hứa, giúp tôi kế vị.
Lục Gia Bách cười nhạt: “Đương nhiên rồi, vậy điều kiện hai phần trăm Tam vương tử vừa đưa ra, giờ có còn tính không?”
Tam vương tử trán nỗi đầy gân xanh, suýt chút nữa cắn nát hai hàm răng.
Con cáo già này, thật đúng là nửa điểm thiệt thòi cũng không chịu ăn, không đúng, phải nói là nửa điểm lợi ích cũng sẽ không bỏ qua.
Anh ta giật giật khóe miệng cứng ngắc, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Tính, đương nhiên là tính rồi, việc nào ra việc đấy, tôi lập tức ra lệnh bảo người sửa đổi lại hợp đồng, chia cho tập đoàn Lục thị thêm hai phần trăm lợi nhuận.”
“Cảm ơn sự hào phóng của Tam vương tử.”
Biệt thự nhà họ Trần.
Lúc Trần Tuần dẫn Dương Tâm đến, bên trong nhà đang vang lên tiếng hoan hô, cười đùa vui vẻ.
Ông cụ Trần đang ngồi dựa vào ghế sô pha truyền nước, ba vật nhỏ đang ngồi ở một bên chơi bài, thỉnh thoảng còn làm quân sư, chỉ điểm một chút.
Nhưng, ông cụ cứ chỉ điểm thì đều sẽ bị thua.
Cô nhóc đập lá bài chưa đánh ra xuống bàn trà, quay đầu nhìn về ông cụ Trần phía sau.
Sau đó, ngón tay chỉ lên máy chục tờ giấy có viết hai chữ ‘khốn nạn dán trên mặt, lên án nói: Cụ ngoại, e rằng cả đời này cụ chưa chơi cái này đúng không.
Chơi bài đó, lần nào cũng tha. Cụ xem, mặt của cháu này, dán bao nhiêu chữ ‘khốn nạn’ rồi?”
Đáy mắt của ông cụ xẹt qua một tia giảo hoạt, đưa tay nhéo khuôn mặt của cô bé, cười to: “Hai thằng nhóc này quá gian xảo rồi, cụ không lừa được chúng nó, khiến con phải chịu thiệt rồi.”
Bà Trần bê đĩa hoa quả từ hành lang đi đến, nhìn tháy Trần Tuấn và Dương Tâm đứng ở trước cửa, cười nói: “Nhìn hai đứa nhỏ này, đứng ở cửa làm gì? Còn không mau vào nhà ngồi đi.”
Bà Trần vừa mở miệng, lập tức hấp dẫn sự chú ý của máy cụ cháu ngồi ở ghế sô pha.
Trần Tuần một tay cầm giỏ trái cay, một tay dắt Dương Tâm đi vào trong nhà, đi đến ghế sô pha, nói với ông cụ Trần: “Ông nội, cô ấy chính là Dương Tân.”
Nói xong, anh thả tay của Dương Tâm ra, lại nói: “Tâm Tâm, đây là ông nội của anh.”
Dương Tâm cúi đầu chào ông cụ, gật đầu với ông cụ một cái: “Đã nghe nhiều về uy danh hiển hách của ông, hôm nay có thể được gặp mặt một lần, là vinh hạnh của vãn bối.”
Ông cụ khoát tay, ngẩng đầu đánh giá cô một lát, lúc này mới vuốt râu một cái, gật đầu nói: “Không kiêu ngạo cũng không nóng nảy, bình tĩnh kiên định. Được, ừm, con mắt của thằng nhóc này không tệ, ngồi đi, cứ tự nhiên như ở nhà là được.”
Bà Trần vội vàng phụ họa nói: “Đúng vậy đúng vậy, Tâm Tâm, cháu cứ coi như đây là nhà của mình, tuyệt đối đừng khách sáo câu nệ, nhà họ Tần không có máy cái lễ nghi quy củ gì đâu.”
Dương Tâm nhẹ cười một tiếng, tủy ý để Trần Tuần kéo cô đến ngồi ở ghế sô pha đối diện.
Mới vừa ngồi vững, ông cụ đã lại mở miệng: “Cô bé, mẹ cháu có phải tên là Trần Thục Nghi, bà ngoại tên là Trần Tuệ đúng không?”
Cơ thể của Dương Tâm cứng đờ, nụ cười trên môi cũng khựng lại.
Ông cụ biết mẹ và bà ngoại của mình sao?
Chuyện này hình như rất không có khả năng.
Lúc trước, bà ngoại chưa kết hôn đã có con, sinh ra một đứa không rõ bố đẻ là ai, sau đó bị người trong nhà đuổi ra khỏi nhà.
Bà tự mình ôm con đến Hải Thành, cuộc sống vất vả, ngậm đắng nuốt cay mới nuôi được con gái khôn lớn.
Theo lý mà nói, bà ngoại quanh năm sống dưới đáy xã hội, làm sao có thể quen ông cụ Trần được?
“Ông Trần, ông biết rõ về bà ngoại của cháu sao?”
“Haizz.” Ông cụ thở dài một tiếng, chằm chậm nói: “Trần Tuệ cũng là một người phụ nữ số khổ, cuộc sống vất vả bấp bênh nay đây mai đó, hồi bà ấy còn trẻ, lúc ôm tã lót thai nhi ngất trước cổng biệt thự nhà họ Trần, đúng lúc ông gặp được, sau khi biết bà ấy say rượu, ông đã để bà ấy ở tạm nhà họ Trần.”
Dương Tâm hơi sững sờ.
Không ngờ, bà ngoại và nhà họ Trần còn có một mối liên hệ như vậy.
“Cảm ơn ông Trần ngày trước đã ra tay cứu giúp, nếu không bà ngoại và mẹ của cháu đã chết ở trên đường lớn rồi, cũng sẽ không có sự: tồn tại của cháu ở trên cõi đời này.”
Ông cụ xua tay, lại nói: “Lời đàm tiếu đáng sợ, ông thu nhận, giúp đỡ hai mẹ con bà ấy, lại bị người ngoài lên án, nói cuộc sống riêng của ông không đứng đắn, có con riêng ở bên ngoài, khoảng thời gian đáy, khắp Hải Thành nồi lên sóng to gió lớn, bố của ông vì không chịu nổi áp lực, bắt ông đi làm xét nghiệm DNA, khi đó, chuyện này mới được làm sáng tỏ.”
Hai tay Dương Tâm từ từ xiết chặt lại thành nắm đấm, do dự một chút, ngập ngừng hỏi: “Sau đó thì sao ạ? Bà ngoại của cháu rời khỏi nhà họ Trần sao ạ?”
“Đúng vậy.” Ông cụ gật đầu: “Bà ấy nói ông là người tốt, cứu hai mạng của hai mẹ con bọn họ, đáng lẽ phải ở lại báo đáp, nhưng bà ấy lo lắng nếu cứ tiếp tục ở lại nhà họ Trần thì cho gây rắc rối cho cuộc sống của ông, cho nên cuối cùng bà ấy vẫn mang theo đứa con nhỏ rời đi.”