“Anh có quan hệ gì với nó chứ?” Tống Gia Linh tức giận vì nói nhiều như vậy anh chỉ
trả lời lại một câu.
Hoàng Minh Huân không nói không rằng kéo Tống Gia Tuệ vào ngực mình, cúi
xuống dùng một tay đỡ gáy đặt lên đôi môi hồng của cô một nụ hôn. Động tác của anh
quá nhanh, cô không kịp trở tay dường như tất cả tinh thần cô đều bị anh kiểm soát.
Trong sự ngạc nhiên của Tống Gia Linh, anh bỏ cô ra, tay vẫn nắm chặt tay cô “Giờ
đã biết quan hệ của tôi và cô ấy rồi chứ?
Tống Gia Tuệ cứng đờ người, vô thức lấy tay che môi, mặt đỏ bừng lên. Anh ta sao có thể diễn cảnh này tự nhiên, mặt mày không biến sắc như vậy hẳn anh ta đã quen với
việc này.
Cô thật không thể tưởng tượng được mình đã có gia đình rồi mà còn bị anh ta làm
chuyện như vậy. Nếu bị Hoàng lão gia biết được chắc cô có trăm cái miệng cũng
không thể giải thích.
Tống Gia Linh nhanh chóng quay về vẻ mặt chán ghét nhìn cô “Hóa ra anh được nó
bao nuôi à? Đúng rồi ông già kia làm sao thỏa mãn được con đàn bà lẳng lơ không chịu nổi cô đơn như cô. Không chừng cô còn cắm sừng Trần Nam lúc anh ấy đi du
học nữa”, sau đó quay sang bỡn cợt Hoàng Minh Huân “Anh cũng chỉ là người thứ ba
bị cô ta chơi đùa rồi sẽ bị đá qua một bên nhanh thôi. Đừng thấy bề ngoài có vẻ ngây
thơ, thánh thiện mà nhìn lầm cô ta”.
Tống Gia Tuệ nghe những lời này chịu hết nổi, kéo Hoàng Minh Huân ra sau lưng
mình ánh mắt đầy sát khí “Trước khi nói người khác chị cũng nên xem lại mình đi.
Chị cũng là kẻ thứ ba đấy thôi”.
Tống Gia Linh cứng họng lúc này không còn vẻ dương dương tự đắc như lúc nãy. Khi muốn mắng lại cô thì cô đã bị Hoàng Minh Huân kéo đi xa. Cô ta tức giận giậm chân
mấy cái liền lấy điện thoại ra chụp mấy tấm ảnh bọn họ nắm tay trong bệnh viện.
Tống Gia Tuệ cùng Hoàng Minh Huân rời khỏi bệnh viện cũng đã hơn 12 giờ trưa.
“Anh có thể cho tôi xuống phía trước không?”
Hoàng Minh Huân không nhìn cô lạnh nhạt nói không biết cho ai nghe “Về chung
cư”.
Cô muốn phản bác lại nhưng anh lại làm ra dáng vẻ mệt mỏi nhắm mặt tựa đầu vào
ghế thế là cô im lặng để anh nghỉ ngơi.
Chiếc xe được lái đến trước toà chung cư rộng lớn, tài xế dừng xe ở thang máy để hai người xuống mới đỗ xe vào gara.
“Phiền cô đỡ thiếu gia nhà tôi lên lầu”. Tài xế nói với Tống Gia Tuệ.
“Nhưng mà…”
Cô chưa kịp nói thì tài xế lại nhăn mặt tiếp tục “Thiếu gia nhà tôi vì cứu cô nên mới bị
thương lại không yêu cầu cô thanh toán viện phí. Công việc hẹn trước cũng đã hủy
hết, cô chăm sóc thiếu gia một tí là yêu cầu vô lý hay sao?”
Xong rồi! Thiếu gia như vậy, tài xế nói năng cũng không thể tìm được chỗ phản bác.
Tống Gia Tuệ chạy theo Hoàng Minh Huân lúc này đã đến cửa thang máy đỡ cánh tay
anh “Để tôi dìu anh lên”.
Hoàng Minh Huân nhìn dáng người nhỏ nhắn của cô cũng không khách khí, anh chủ
động đặt tay lên vai cô người hơi dựa vào. Cô cảm thấy bối rối nhưng lúc nãy thấy
anh đi đứng khó khăn, chắc vết thương đau lắm nên cô chỉ có thể phối hợp cùng anh
từng bước đi vào thang máy.
Tài xế ở phía sau nhìn hai người cười nghĩ thiếu gia và thiếu phu nhân có cơ hội tiến
triển tốt rồi chắc không bao lâu lão gia sẽ có cháu bế.
Căn hộ của Hoàng Minh Huân ở tầng cao nhất – tầng 41. Tất cả nhà trong chung cư này đều sử dụng mật khẩu mở cửa.
Cô quay gương mặt ướt đẫm mồ hôi nhìn anh “Anh chỉ cần nhập mật khẩu là vào nhà
được. Tôi đi trước đây.
“Khoan đã. Cô có việc gấp lắm sao?”
“Không có”. Cô quay người bước đi.
Hoàng Minh Huân đứng đó lên tiếng “Tay tôi đau. Tôi đọc mật khẩu cho cô bấm”.
“Anh bị thương có một tay và đùi thôi mà” cô dừng bước quay đầu nhìn anh.
“Giờ đau toàn thân” anh cất giọng đầy sự trêu ghẹo đến cô cũng có thể nhìn ra được
anh đang cố tình.
Đúng là được nước làm tới mà! Nhưng anh vừa cứu cô bỏ đi cũng không phải là
người có trách nhiệm huống hồ hôm nay cô cũng không làm việc gì.
Cô ấn mật khẩu, đỡ anh ngồi lên sofa rồi lấy nước và thuốc cho anh.
Cái mật khẩu gì đâu á… thật sự không biết nói sao thảo nào anh lại dễ dàng đọc mật
khẩu cho người khác như vậy.
“Bây giờ tôi đi được rồi chứ?”
“Chưa được” Hoàng Minh Huân chỉ tay vào nhà bếp “Tôi đói rồi. Cô nấu ít gì đó cho
tôi ăn”.
Nói rồi anh vắt chân lên sofa nằm xuống nhắm mắt lại hoàn toàn không cho cô cơ hội
cự tuyệt.
Nốt lần này thôi! Cô tự nhủ với bản thân.
Cô hít một hơi đi vào nhà bếp xem thử có vật dụng, nguyên liệu để nấu hay không.
Tất cả các đồ dùng cơ bản dùng để nấu đều có đủ. Cô lại mở tủ lạnh ra, bên trong
cũng đã có sẵn những loại rau củ và mấy loại thịt. Lấy ra xem thử ngày tháng, mới chỉ
được để vào sáng nay.
Cô nấu một nồi cháo nhỏ, băm một ít thịt để vào. Mấy món cầu kỳ thì cô không biết
nhưng những cháo, mì hay những món đơn giản thì không thành vấn đề.
Cháo nấu xong cô định gọi anh đến ăn nhưng ra đến phòng khách lại thấy anh ngủ say,
hơi thở đều đặn, hai hàng lông mi dài không chớp. Nhìn anh như vậy cô phát hiện
người đàn ông này rất đẹp trai nha! Tất cả những chi tiết trên khuôn mặt anh rất hài
hoà, khi ngủ anh không còn dáng vẻ của một người lạnh lùng như anh thể hiện.
A! Cô như vậy mà lại đi nhìn trộm đàn ông khác. Thật quá xấu hổ mà.
Cô quay người đi tìm chiếc chăn mỏng đắp lên người anh rồi lại đi vào nhà bếp viết
một tờ giấy đặt trên bàn “Cảm ơn anh hôm nay đã cứu tôi. Cháo tôi đã nấu xong để
trên bàn, khi anh dậy chỉ cần đun lại là ăn được”.