Vết thương ở chân anh ta đã tháo bột rồi, nhưng lúc đi nhìn vẫn rõ ràng là chưa hồi phục hẳn, Tống Gia Tuệ nhìn động tác anh ta lúc đứng dậy kéo ghế giúp cô có phần khó khăn, cô vẫn cảm thấy rất áy náy “Thôi, anh để tôi tự làm được rồi, vết thương của anh chưa hồi phục hẳn, ăn hải sản sẽ không sao chứ?”
“Ánh Nguyệt thích ăn hải sản, anh thì chọn một hai món là được rồi, cô ấy thích mới là điều quan trọng”.
“Anh đối với bạn gái tốt thật đấy!”
Cô chỉ nói một câu xã giao không ngờ giọng Dương Hoàng An lại trùng xuống như thể cô vừa nhắc đến nỗi đau của anh ta.
“Em là vợ của người khác rồi, anh cưới ai cũng như không. Hơn nữa, đây lại là chồng ý tốt của chồng em, anh sao có thể lãng phí chứ?”
“Hoàng Minh Huân?” cô tròn mắt “Ý của anh là… việc anh và Phương tiểu thư sắp kết hôn có liên quan tới chồng tôi?”
“Coi như vậy, ban đầu anh chỉ đồng ý tìm hiểu cô ấy nhưng chẳng biết vì sao sau vài lần bố anh gặp gỡ chồng em liền nhất quyết muốn cô ấy trở thành con dâu trong nhà. Bằng không, em thấy anh còn nằm trên giường bệnh, có tâm tư mà tìm bạn gái rồi kết hôn sao?”
Tống Gia Tuệ im lặng vài giây, đang định nói gì đó, thì cửa phòng liền bị ai đó từ phía ngoài đẩy vào.
Hoàng Minh Huân với nụ cười trên môi từ từ đẩy cửa bước vào “Anh Dương mời cơm vợ tôi, sao không mời luôn tôi cùng đến vậy?”
Ánh mắt Dương Hoàng An đột nhiên tối sầm lại, trong nháy mắt lườm Hoàng Minh Huân một cái sau đó lại khẽ cười nói “Đâu có, Hoàng thiếu gia bận trăm công nghìn việc, tôi chỉ sợ anh không nể mặt không đến thôi”.
“Tôi đúng là bận thật nhưng cùng vợ ăn bữa cơm thì vẫn sắp xếp được, đúng vậy không vợ yêu? Em cũng thật là đi ăn với một cặp đôi sắp cưới, tình cảm mặn nồng, không thấy tủi thân sao?”
Tống Gia Tuệ nhìn thấy trong ánh mắt anh còn có cả sự giễu cợt, cô gật gật đầu “Anh ngồi đi, em đi gọi món”.
Cô vừa dứt lời, còn chưa kịp bước đi đã bị Hoàng Minh Huân tiến lại gần, kéo cô ngã vào lòng mình, hai người có những cử chỉ thân mật với nhau tự nhiên như kiểu không có sự tồn tại của Dương Hoàng An, Hoàng Minh Huân còn đỡ cằm cô lên như muốn hôn cô nhằm chọc tức người đàn ông trước mặt.
“Ngoan, vợ yêu, những việc như thế này không cần em đích thân đi làm! Không phải có người nói Phương tiểu thư thích ăn hải sản à? Cô ấy tự đi chọn là được rồi”.
“Phương tiểu thư vẫn chưa tới mà” Tống Gia Tuệ mặt vẫn còn đỏ muốn thoát ra khỏi vòng tay anh, thế nhưng Hoàng Minh Huân còn ôm cô chặt hơn, ánh mắt thách thức nhìn người đàn ông đối diện, anh nói “Phương tiểu thư đang ở ngoài đợi cái gì đấy, ai nói cô ấy chưa tới?”
Ánh mắt Dương Hoàng An trong phút chốc cũng lặng cả đi “Hoàng thiếu gia đúng là lúc nào cũng biết rõ nhất cử nhất động của Gia Tuệ, có điều vị hôn thê của tôi đang ở đâu thì thật sự không cần anh phí công phí sức quan tâm làm gì”.
“Gọi tôi là Hoàng thiếu gia mà gọi tên vợ tôi như vậy không hợp lý lắm đâu! Nên gọi là Hoàng thiếu phu nhân sẽ tôn trọng hơn đấy”.
Ánh mắt Dương Hoàng An như đao kiếm nhằm vào Hoàng Minh Huân.
Đúng lúc đó, cửa phòng lại một lần nữa bị đẩy từ phía ngoài vào, Phương Ánh Nguyệt hôm nay thay đổi phong cách, mặc một chiếc váy liền thân màu hồng với dáng điệu của một tiểu thư đài cát bước vào, nói với giọng hết sức cảm động “Hoàng An, cảm ơn anh đã vì em mà chuẩn bị tất cả những thứ này…”
Phương Ánh Nguyệt cười tươi như hoa ngồi xuống bên cạnh anh ta, lại nhìn Hoàng Minh Huân, không nghe rõ thái độ trong lời nói “Từ khi nào mà anh với Hoàng thiếu gia lại thân với nhau thế? Nếu không phải là Hoàng thiếu gia nói với em rằng anh ở đây chuẩn bị dành cho em sự bất ngờ thì em còn tưởng anh không nhớ sinh nhật của em đấy”.
Tống Gia Tuệ nghe được câu nói của Phương Ánh Nguyệt liền hiểu ra tất cả, quay ra nhìn Hoàng Minh Huân, hóa ra anh biết hết mọi chuyện. Dương Hoàng không hề nói với Phương Ánh Nguyệt rằng anh ta mời bản thân cô ăn cơm, càng không có chuyện Phương Ánh Nguyệt muốn gặp cô. Cô nhìn Dương Hoàng An với những suy nghĩ về sự phức tạp của con người anh ta.
“Phương tiểu thư, chúc cô sinh nhật vui vẻ! Tôi đến hơi vội nên quên mất chuẩn bị quà sinh nhật, thực sự rất xin lỗi…”
Phương Ánh Nguyệt cười cười lắc đầu “Hoàng thiếu gia đã tặng quà cho tôi rồi, cô đừng nói với tôi là vợ chồng hai người nhiều tiền quá, muốn tặng tôi hai phần quà sinh nhật nhé”.
Lời của Phương Ánh Nguyệt đã phần nào hóa giải được không khí căng thẳng trong căn phòng, Hoàng Minh Huân và Tống Gia Tuệ cùng ăn cơm với hai người họ, thái độ của cô với Dương Hoàng An cũng lạnh nhạt đi rất nhiều. Người đàn ông này thực chất không giống với con người hiền hòa, nhẹ nhàng, và vô hại trước kia, càng không giống những gì bây giờ anh ta thể hiện cho cô xem.
Lúc rời khỏi nhà hàng, Hoàng Minh Huân thêm một lần nữa khẳng định chủ quyền bằng cách kéo cô giữ chặt vào lòng.
Vừa mới lên xe, anh nhếch môi như thể mọi chuyện đều nằm trong tầm tay anh “Nhìn xem, anh sớm đã nói Dương Hoàng An chính là một con hồ ly gian xảo đội lốt anh hùng, hôm nay trước mặt em, anh ta bị lộ cái đuôi ra rồi đấy!”
Tống Gia Tuệ quay ra lườm anh một cái, trách anh không cho cô biết trước sự xuất hiện của anh “Hôm nay em cảm thấy Phương tiểu thư đó có gì đó không đúng! Rõ ràng hôm gặp sau buổi đấu giá phong cách cô ấy không phải như vậy, còn cử chỉ với hành động hôm nay nữa… như là một con người khác vậy. Hôm đó em còn nghe anh Lâm kể chuyện trước kia cô ấy còn suýt chút ăn mất anh Nhân…”
Nghe cô nhắc đến chuyện này, Hoàng Minh Huân cười lớn, đúng là không có bạn ở đây cũng không bỏ lỡ cơ hội trêu bạn, đến tận bây giờ Lý Thiên Nhân nghe đến tên Phương Ánh Nguyệt còn cảm thấy sợ hãi.
“Cô ta diễn đấy, là cố tình cho em xem” Hoàng Minh Huân phân tích cho cô hiểu “Vì muốn giữ thể diện cho Dương Hoàng An và cả cô ta nữa! Nếu Phương Ánh Nguyệt nổi giận đùng đùng lên chẳng khác nào khẳng định cho người ngoài thấy vị hôn phu của cô ta hẹn người phụ nữ khác ăn cơm ngay ngày sinh nhật của mình trong khi cô ta chẳng hề biết à?”
Tống Gia Tuệ gật gù, không biết có phải tại cô bị Hoàng Minh Huân thao túng tâm lý không mà lúc nào cô cũng thấy anh rất đáng tin, lời nói lúc nào cũng rất thuyết phục. Cô chăm chú nhìn anh, đột nhiên lại nhớ đến lời Dương Hoàng An nói lúc anh chưa đến, cô hỏi “Việc anh ta và Phương Ánh Nguyệt kết hôn là do anh sắp đặt đúng không?”
“Anh ta nói với em như vậy à?” Ánh mắt Hoàng Minh Huân hướng thẳng vào Tống Gia Tuệ làm cô có chút chột dạ, khẽ gật gật đầu “Đúng là anh ta nói vậy.”
Hoàng Minh Huân thở hắt ra một tiếng coi thường, chuyện ông bà hai nhà Dương, Phương chuẩn bị làm thông gia anh còn được Diệp Hàn Lâm nói cho biết.
“Ý anh là việc đó không hề có liên quan gì tới anh?”
“Thế em nghĩ có liên quan hay không có liên quan?” Hoàng Minh Huân khởi động xe, lái thẳng về Tập đoàn, nói tiếp “Em biết bố của Dương Hoàng An là ai không?”
“Là ai?”
“Chủ tịch thành phố H – Dương Hoàng Long. Thế nên em nghĩ xem, anh có thể uy hiếp được Chủ tịch thành phố ép con trai ông ta kết hôn không?”.