Dịch Giả: Út Khờ
Quân Chiến Thiên đanh mặt, cả người đằng đằng sát khí bước ra đài Điểm Tướng xoay người ngồi lên ngựa. Giục ngựa đi đến những gia tộc đối địch với Quân Mạc Tà, hắn muốn cho bọn chúng phải hóa thành tro bụi mới có thể xem như là an ủi của cháu mình.
Đột nhiên trong bóng tối xuất hiện tầng tầng khí gợn, một người bận đồ đen còn muốn tối hơn cả bóng đêm xuất hiện như một u linh. Mặc dù ở gần ngay trước mắt nhưng mọi người lại không thể thấy rõ gương mặt thật của hắn.
– Ảnh tử? Sao ngươi lại đến đây? Là bệ hạ phái tới sao?
Quân Chiến Thiên ngẩng đầu hỏi.
– Đây là ý chỉ của bệ hạ!
Ảnh Tử phất tay đưa một tờ giấy trắng nhẹ nhàng bay vào trong tay Quân Chiến Thiên, gương mặt được làn sương che phủ như đang mỉm cười một chút nhưng lại có vẻ quỷ dị khiến người khác sợ hãi vô cùng. Âm thanh hóa thành một tuyến vô hình tiến vào trong tay Quân Chiến Thiên:
– Bệ hạ nói cháu ngươi vẫn chưa chết! Cũng lệnh cho ta nói cho ngươi hai từ: Cân bằng!
Khi hắn nói hai chữ 'Cân bằng' này âm thanh có chút khô khốc nhưng lại có vẻ không tình nguyện như mở miệng nói nhiều như vậy không phải là thói quen.
– Mạc Tà còn sống?
Quân Chiến Thiên mừng rỡ vô cùng. Nhất thời nhớ đến nhân vật thần bí kia:
– Chẳng lẽ là hắn đã cứu cháu ta?
Nghĩ vậy nên vội vàng hỏi:
– Ảnh Tử. Vậy thương thế của cháu ta có nghiêm trọng không?
Ảnh Tử đang muốn xoay người đi như không hề muốn phải ở lại đây một phút nào cả, cho dù người đối diện chính là người đứng đầu quân đội đế quốc cũng không hề có chút hứng thú gì. Đột nhiên nghe được câu hỏi của Quân Chiến Thiên vẫn xoay người lại nói vài chữ có chút không tình nguyện:
– Không chết. Chỉ bị thương nặng!
Nói xoay liền quay đầu nhìn Quân Vô Ý bên cạnh hắn rồi hừ một tiếng biến mất bóng dáng.
Niềm hi vọng của Quân Chiến Thiên vừa dấy lên đột nhiên bị một đoàn nước lạnh dập tắc hoàn toàn. Hắn cảm thấy cả người lạnh lẽo. Ánh mắt của Ảnh Tử khi nhìn về Quân Vô Ý một cái chẳng khác nào đang nhắc hắn với thương thế của Quân Mạc Tà cho dù không chết cũng không hơn Quân Vô Ý được bao nhiêu.
Trái tim của Quân Chiến Thiên trở nên lạnh lùng như bị đóng băng! Chẳng lẽ hậu nhân duy nhất của Quân Gia lại trở thành một người tàn phế sao? Nghĩ như vậy nên trong đáy lòng Quân lão gia tử nỗi giận, ngọn lửa cuồng nộ bốc cháy thật cao.
Trước đây hay đối nghịch với cháu ta hình như là Mạnh gia và Lý gia.
– Con mẹ tụi nó. Vô luận hôm nay có chuyện gì xảy ra đi nữa cũng phải bắt các ngươi khai đao. Coi như là các ngươi xui xẻo đi.
Trong lòng Quân Chiến Thiên mắng to một tiếng, xoay người ngồi lên ngựa nghiến răng nghiến lợi nói:
– Đại quân theo lão tử đi xét nhà nào!
Trời còn thương. Ảnh Tử nhìn Quân Vô Ý một cái đối với Quân Lão gia tử căn bản không phải là là 'nhắc nhở'. Thật sự còn có một nguyên nhân khác…
Một đêm này nhất định là đêm sát phạt.
Theo sự giận dữ của Quân Chiến Thiên, một màn máu tanh bao phủ khắp đế đô.
Chiến mã chạy qua lại khắp kinh thành, từng ngôi nhà của các đại thành viên trong triều dần dần bốc hỏa, âm thanh binh khí va chạm lẫn nhau vang lên không ngừng kèm theo tiếng kêu la thảm thiết.
Trước khi Ảnh Tử xuất hiện thì vô số người bận đồ đen từ trong bóng đêm xuất hiện như một u linh nhảy vào phủ đệ của các quan viên.
Một ít quan viên còn chưa kịp phản kháng đã bị chém giết, máu tươi khắp nơi.
Hình bộ thị lang Mạnh Chí Vũ, Lý Kiều đều là phe cánh với Lý Gia cùng Mạnh Gia, cũng là một nhân vật thuộc dưới trướng của Đại hoàng tử, bình thường ở trong triều rất hay phản đối Quân gia nên hôm nay hai nhà này đứng mũi chịu sào.
Trống trận còn đang đánh thì trong gia viên của hai nhà này đã xuất hiện mấy người bận đồ đen bịt mặt giết từ thị vệ gác cổng vào. Xác người chất thành đống từ cổng vào đại sảnh. Hai vị quan viên đáng thương còn chưa kịp nói gì đã bị chém rớt đầu. Sau đó cả nhà không một ai thoát khỏi cả, khắp nơi đều bị hỏa thiêu.
Đương triều Ngự Sử Thiết Nhan khi nghe được tiếng trống liền nhớ lại con mình vì hộ tống Quân Chiến Thiên tác chiến lại kháng cự quân pháp bị chém đầu từ lâu nên luôn luôn đối địch với Quân Chiến Thiên. Khi nghe được tiếng trống này thì lão cho rằng cơ hội đánh ngã Quân Chiến Thiên đã đến liền vội vàng rời giường viết tấu chương buộc tội Quân Chiến Thiên. Nhưng chỉ viết được một nửa thì cửa sổ bỗng nhiên ầm một tiếng vỡ nát. Mấy người bận đồ đen bịt mặt tiến vào chụp lấy tấu chương hắn còn chưa viết xong nhìn một chút rồi bỗng nhiên cười lạnh. Vò tấu chương lại nhét vào trong miệng lão thật dã man rồi một tia sáng lóe lên khiến cho đầu lão với tấu chương vỡ thành hai phần.
Một vị khác là Ngự Sử Chu Mộng Thành. Vị này khi Quân Vô Ý bị bại trận tàn phế liền tấu chương nói Quân Vô Ý không còn khả năng tác chiến nữa khiến cho Quân Vô Ý bị miễn chức Ngự Sử. Hiện hắn đang say rượu nằm trên người tiểu thiếp gáy khò khò nhưng bỗng nhiên một đao lóe lên chặt rớt hai chân rồi một kiếm đâm xuyên tim hắn. Đưa cả thân thể hắn cắm vào một cây to trong sân. Trừng đôi mắt to nhìn nhà mình bốc cháy khắp nơi.
Hai gia tộc dưới trướng Nhị hoàng tử là Lễ Bộ Tiễn Vạn Quán và Ngô Vân có nơi ở gần cửa thành. Khi nghe được tiếng trống trận của Quân Chiến Thiên liền cảm giác không ổn. Là người hiểu rõ Quân lão gia tử nên đã đưa ra quyết định thật sáng suốt: Lập tức thu thập một chút liền vội vàng bỏ chạy khỏi thành. Nhưng khi ra khỏi cửa thành đã bị đại quân vây quanh.
Thủ lĩnh đại đội vừa hô lớn bắt thích khách thì một trận mưa tên rơi xuống không để cho bọn chúng bất kỳ một cơ hội nào cả. Hơn một trăm người bị biến thành con nhím, ngay cả gương mặt cũng không nguyên vẹn.
Hơn sáu mươi người của Ngô Gia bị cũng bị giết chết tại cửa thành Tây. Thi thể bị chén nát vụn, cuối cùng còn bị đổ dầu lên đốt khiến cho mùi 'thịt nướng' lan tỏa khắp nơi.
Bên cạnh đống thi thể của hai nhà này có hai cái mộc bài thật lớn: “Kết quả của thích khách!”
Còn có một vị Ngự Sử Trầm Trọng Vân nữa đêm thức dậy đi nhà xí, đến sáng hạ nhân phát hiện cái mông chỉ tiên còn đầu cắm vào thật sâu dưới… Không biết đã chết bao lâu rồi.
Những quan viên ngày thường quyền cao chức trọng lúc này giống như một đám dê con bị hãm thân vào bầy sói.
Trong lúc nhất thời cả kinh thành giống như lâm vào ngày tận thế. Lửa giận của Quân lão gia tử hoàn toàn thiêu đốt cả đế đô. Chuyện tối nay vượt qua xa sự suy đoán của Hoàng đế khiến cho hắn khi biết được sự việc tức giận đến nỗi ném vỡ mọi đồ vật có thể cầm vào tay.
Lượng lực bí mật của Quân Gia hiển lộ ra ngoài giống như quỷ như ma giết chóc không ngừng. Dưới một đêm không yên lặng này đã dùng máu tươi chấn động toàn bộ giới cao tầng tại kinh thành, khiến cho nhiều người đau đớn và sợ hãi vô cùng. Mỗi một người đều tự hỏi dưới một lực lượng không thể kháng cự kia thì bản thân phải làm gì? Có nên lựa chọn nơi đặt chân mới không?
Nhất là ba vị hoàng tử, mỗi người đều triệu tập thủ hạ dưới tay mình thượng nghị cả đêm. Thế lực to lớn của Quân Gia khiến cho ba vị hoành tử đỏ mắt vô cùng: Nếu lực lượng này mà mình có thể nắm trong tay…
Nhưng trong quá trình thương nghị thì ba cái vương phủ đều bị bốc hỏa, tiếp theo là vô số đầu người còn phun máu bị ném vào khiến cho ba vị hoàng tử hoảng sợ mất hồn. Thị vệ của vương phủ lục xoát khắp nơi nhưng không thể phát hiện một cọng lông nào cả mà còn bị quân đội tuàn thành đuổi chạy ngược trở về.
Bất quá cũng có một vài gia tộc ngoại lệ như Lý Gia, Mạnh Gia, Tống Gia tam đại gia tộc có thực lực hùng hậu khi bị những người bận đồ đen kia công kích thì các cao thủ của gia tộc đã phản ứng lại, ngăn cản không cho bọn chúng chém giết nữa nhưng vẫn không thể ngăn cản được khói lửa khắp nơi.
Trong mật thất của Lý gia có vài người nghe tiếng hò hét bên ngoài nhịn không được muốn đi ra ngoài. Một người trong đó bận áo bào màu trắng hơn ba mưoi tuổi, gương mặt lạnh lùng. Nhìn thân hình và khí độ của hắn liền biết đây chính là Thiên Huyền cao thủ đã giết chết Tần Hổ diệt khẩu.
Cửa được mở ra, Lý gia đại côgn tử Lý Du Nhiên đi đến.
– Du Nhiên. Để ta ra ngoài đi. Mấy tên kia có tu vi cao nhất cũng chỉ là Ngọc Huyền mà thôi. Vài người trong chúng ta tùy tiện ra một người thôi cũng có thể áp chế bọn chúng. Ta thật không hiểu nỗi nhà mình bị đánh như thế mà ngươi vẫn chậm chạp như vậy? Bọn họ muốn tìm cái chết thì để cho chúng ta toại nguyện cho.
Người áo trắng nhíu nhíu mày, ánh mắt có chút tức giận. Hắn luôn luôn cao ngạo thì sao có thể trốn tránh trong mật thất như một con chuột không dám ló đầu thế này?
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 1: Tà Quân Vấn Thế