Dị Thế Tà Quân

Chương 25: Sắp xếp


Dịch Giả: Huyết hận

Huyền thú từ cấp ba trở lên trong thân thể sẽ tự động hình thành một loại tinh thể, tên là “Huyền đan”, mà huyền thú từ cấp bảy trở lên có một loại năng lực đặc thù, đó là có thể hấp thụ năng lượng huyền đan trong cơ thể động vật khác, từ đó làm cho mình lớn nhanh hơn.

Nhưng cũng vì vậy mà huyền thú cấp bảy cực kì khó kiếm, chỉ cần có một con, giá cả là trên trời. Còn huyền thú cấp tám? Nó là vô giá! Chỉ có trong truyền thuyết….

Ít nhất là vài chục năm nay, chưa hề nghe nói đến một người nào bắt được huyền thú cấp tám.

Huyền thú cấp cao tập trung chủ yếu ở sâu bên trong Thiên Phạt sâm lâm, ngay cả cao thủ cấp chí tôn thần huyền cũng không dám xâm nhập. Thiên Phạt sâm lâm diện tích rộng lớn, rộng đến vô cùng vô tận, chí ít cũng phải chiếm đến một phần tư diện tích của đại lục. Ở bên ngoài chỉ có một ít tiểu huyền thú yếu ớt và vài con dã thú, nhưng càng vào sâu thì càng nguy hiểm, hơn nữa, một khi không đánh lại nó thì chỉ còn cách bỏ chạy, bởi vậy Thiên Phạt sâm lâm còn được gọi là thiên đường của huyền thú cấp cao, không thể nào truy tìm nó được. Nếu thực lực không đủ, thậm chí còn không có hy vọng sống sót trở về.

Nếu muốn có ấu thú của huyền thú cấp tám, cần ít nhất ba vị cao thủ thiên huyền, đánh bại ít nhất hai huyền thú cấp tám đã trưởng thành mới được, điều này chắc chỉ dễ trong lời nói. Hơn nữa, phòng ngự của huyền thú so với thiên huyền cao thủ còn mạnh hơn nhiều. Nếu hôm đó Nữ thần may mắn không ban phúc cho ngươi, không chỉ gặp hai mà gặp cả một đàn thì … có đến cấp cao thủ chí tôn thần huyền thì cũng chỉ biết ngửa mặt lên trời khóc hận rồi nhắm mắt xuôi tay mà đi luôn.

Cao thủ trên đời chỉ cần lên đến cấp thiên huyền, ai chả là anh hùng một cõi, hay một đại nhân vật có thân có phận? Vinh hoa phú quý cái gì cũng có, việc gì phải theo cái việc này để kiếm miếng ăn?

Vậy nên Quân lão gia tử nghe được đề nghị này chỉ biết dở khóc dở cười.

– Đến Tàng thư các, xem thử cái tên tiểu qủy này rốt cuộc đang làm gì!

Quân lão gia tử vẫn cảm thấy tôn tử mấy ngày nay có chút quái dị. Hai người một trước một sau, lững thững đi đến Tàng thư các. Nhưng tới Tàng thư các, lại chả có gì để mà xem.

– Bẩm, một canh giờ trước thiếu gia đã ra khỏi Tàng thư các, không biết đi đâu.

Thị vệ trông coi Tàng thư các vội bẩm báo.

Hai người ngớ mặt nhìn nhau.

– Về thư phòng đi.

Quân lão gia tử đi đã mệt, có chút rệu rã, tiện thể phân phó:

– Những quyển sách mà hắn xem lúc nãy, đều đưa đây cho ta.

Trong khi Đường Vạn Lý lão gia mang theo đại đội nhân mã hùng hùng hổ hổ tiến đến Lý gia và Mạnh gia để đòi lại công đạo cho tôn tử, cũng là lúc Quân Chiến Thiên lão gia tử cảm thấy hết sức phiền lòng vì cháu của mình.

Đại viện của Lý gia, Lý Du Nhiên đang tiêu sái đứng dưới một gốc hoa mẫu đơn, bộ áo bào trắng không nhiễm một hạt bụi. Khuôn mặt anh tuấn gần như hoàn mỹ mang theo một ý cười nhàn nhạt, ánh mắt sâu lắng nhìn bầu trời phương xa bắt đầu đổi mây đen, thật lâu không nói gì. Một trận gió nhẹ ấm áp thổi qua, thổi bay tay áo của Lý Du Nhiên, thế lại càng khiến cho hắn trông như quỳnh lâm ngọc thụ, thiên cung tiên ba (lấy từ câu quỳnh lâm ngọc thụ, huệ chất lan tư, ý khen tặng vẻ hào hoa phong nhã), làm cho người khác thấy không khỏi tán thưởng, thanh tao như thế, có thể so sánh với phượng mao lân giác, hiếm thấy trên đời.

Trước mặt hắn, ba huynh đệ Lý Phong, Lý Chấn đang đứng thẳng người, lúc này gió thu thổi làm dịu lòng người, chỉ có trên mặt ba người này lại đổ mồ hôi, lại cũng không dám lau, để kệ cho mồ hôi cứ thế rơi, rơi xuống chóp mũi, rơi vào đuôi lông mày,… Mồ hôi rơi vào trong mắt, cực kì khó chịu, thế nhưng lại cũng không dám chớp mắt dù chỉ một cái.

– Việc đã đến nước này, nói gì cũng đã muộn, bỏ đi, coi như là Quân Mạc Tà tốt số. Còn các ngươi….

Lý Du Nhiên nói tới đây, thân thể ba người đồng thời run rẩy. Là thế hệ tiếp theo của Lý gia, nhưng những người này lại có vẻ sợ hãi người thiếu niên tao nhã trước mặt tới tận xương tủy. Chưa từng có ai thấy người thiếu niên này tức giận, nhưng ba người mỗi lần thấy hắn, đều có cảm giác mùa đông không mặc áo nhảy vào hố băng

– Các ngươi mỗi người chịu bốn mươi trượng, trừ lương nửa năm.

Lý Du Nhiên cười cười, ánh mắt nhìn về phương xa, cử chí cực kì tiêu sái, ánh mắt như nước mùa xuân chảy:

– Ngày mai bắt đầu, nên làm cái gì, phải làm cái gì, đã biết chưa?

Chịu bốn mươi trượng, gậy không gãy thì cũng phải trầy da rách thịt, mà ngày mai lại còn có việc phải làm,… trừng phạt này có thể nói cực kì khắc nghiệt, không hề có chút nhân tính nào, hơn nữa ba người này với Lý Du Nhiên lại còn là huynh đệ cận huyết. Nhưng Lý Du Nhiên cứ bình thản nói ra, ngữ khí nhẹ, mắt bình thản, tựa như không phải hắn xử anh em của mình, thậm chí không phải ba con người, mà là xử ba con chó vô tri.

Nhưng ba người Lý Phong lại như nghe được lệnh đại xá, liên tục cảm ơn, giống như trừng phạt này là được “Pháp luật khoan hồng”, nhỏ bé không đáng kể.

– Được, Quân Mạc Tà. …. Ha Ha Ha.

Lý Du Nhiên nhẹ cười, thản nhiên nói:

– Đi đi.

Nghe được hai chữ này, ba người mới dám động đậy thân mình, cực kì ngoan ngoãn đi ra, trên mặt lộ vẻ may mắn dị thường.

– Người đâu!

Lý Du Nhiên vỗ nhẹ hai tay, tức thì có hai gã Hắc Y nhân vô thanh vô tức xuất hiện bên cạnh hắn, cúi người chờ lệnh.

– Được, điều tra cho tử tế một chút, xem Quân Mạc Tà lần này thắng tiền bằng cách nào? Vì sao mê huyễn tề không có tác dụng? Còn nữa, tìm hiểu xem việc Độc Cô Tiểu Nghệ xuất hiên có phải là vô tình hay không… Ngay cả có Độc Cô Tiểu Nghệ thì Quân Mạc Tà cũng không nên có cơ hội thắng…, có vài điều đấy, đi điều tra cho rõ rồi về báo cho ta.

Hắn nói chuyện vẫn cực kì mềm mỏng nhẹ nhàng, làm như không muốn tốn sức để nói.

– Vâng!

Hai gã Hắc Y nhân cung kính hành lễ, còn chưa xoay người, đã thấy một người áo xanh thở hổn hển chạy tới, tới cách Lý Du Nhiên mười bước thì chạy chậm lại, cố gắng điều chỉnh hơi thở, khiến cho mặt đỏ bừng, lúc này mới thở được bình thường, đi tới trước mặt Lý Du Nhiên:

– Bẩm công tử, lão Hầu gia của Đường gia mang theo Đường Đại công tử cùng với hơn trăm người, đi ngàn dặm đường, đang hùng hổ tiến tới nhà chúng ta.

– Ồ, thật vậy sao?

Lý Du Nhiên nhẹ nhíu mày, nhẹ giọng nói:

– Không ngờ ngay cả Đường Nguyên cũng tính được đến thế này, xem ra kế hoạch trước đây của mỗ phải điều chỉnh rồi…. Ha ha… được, đi nói cho bọn Lý Chấn, nếu Lão Đường có hỏi thì trả lời … như thế như thế…mà trả lời. Còn nữa: thi hành gia pháp ngay. Chờ đánh được một nữa thì mang đến cho Đường lão gia xét hỏi.

Một gã hắc y nhân nhận lệnh nhanh chóng chạy đi.

Lý Du Nhiên nhếch mép cười, đột nhiên xoay người hỏi:

– Đường lão gia lần này mang người theo, có người nào mà chúng ta vẫn để ý không?

– Có!

Người áo xanh nói không do dự

– Có ba người.

– Ba người… thế là đủ rồi.

Lý Du Nhiên mỉm cười thần bí, ngửa đầu nhìn trời mây đen cuồn cuồn, có cảm giác mát nhè nhẹ, lẩm bẩm nhỏ đến nỗi không ai nghe thấy: “Trời sắp mưa, mà bây giờ tinh nhuệ của Đường gia đã đi hết, đúng… đây là một cơ hội tốt a”.

Ngẩng đầu, ánh mắt lần đầu tiên có vẻ thận trọng, giọng dồn dập nói:

– Lập tức báo cho Tần Hổ, thừa dịp này, lấy cái vật mà ta đã nói cho hắn. Chỉ được phép thành công, không được phép thất bại, cơ hội này chỉ có một!

Nói xong ngẩng đầu nhìn trời, nói tiếp:

– Nói cho hắn, hắn có thời gian hành động là một buổi chiều!

– Nói cho hắn, những người mà hắn dùng không được phép xuất hiện, dù thành công hay không, không được lưu lại dấu vết!

– Vâng!

Một Hắc Y nhân khác tiến đến.

Dị Thế Tà Quân

Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 1: Tà Quân Vấn Thế

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.
Toàn Cầu Cao Võ

Chương 25: Sắp xếp


Cứ việc Phương Bình nghĩ dựa vào người không bằng dựa vào mình.

Thật là đến bước ngoặt này, Phương Bình cảm thấy vẫn phải là nhiều suy nghĩ suy nghĩ mới được.

Cân nhắc một trận, Phương Bình cho rằng vẫn là trước tiên báo nguy thử một chút xem, thật muốn không dùng, vậy mình lại nghĩ cách.

Buổi tối, Phương Bình tìm cái cớ, ra tiểu khu, dùng điện thoại công cộng báo một lần cảnh.

Kết quả không ngoài dự đoán, ở Phương Bình không muốn nói ra thân phận mình tình huống, chỉ nói là hoài nghi trên lầu khách trọ là người xấu.

Lần này, tiếp cảnh nữ nhân cũng không nói gì, tuy rằng không miệng ra ác nói, cũng chỉ là an ủi: “Nhất định sẽ bảo vệ mọi người sinh mệnh tài sản an toàn, chúng ta sẽ phái người tuần tra. . .”

Cho tới có phải là thật hay không lần theo tuần tra, Phương Bình không cần đầu óc đều biết thật giả.

Điều này cũng rất bình thường, cảnh lực có hạn, không có chứng cớ xác thực, bởi vì hoài nghi, liền phái ra rất nhiều cảnh lực xử lý.

Thật muốn như vậy, bọn cảnh sát cũng đừng làm việc, mỗi ngày sẽ chờ mọi nơi lý những việc này được rồi.

Mỗi ngày báo giả cảnh một đám lớn, trừ phi Phương Bình nói hắn hiện tại liền sắp chết rồi, bằng không người đến độ khả thi rất thấp.

Thêm vào Phương Bình lại không nói mình là ai, đối phương càng sẽ không đến rồi.

. . .

Phương Bình kỳ thực cũng không phải không muốn thực tên báo nguy, chủ yếu vẫn là lo lắng trên lầu gia hỏa có vây cánh gì biết tin tức.

Nếu là thực tên, đối phương nếu là đối với mình có ác ý, e sợ lập tức liền đến động thủ.

Hiện tại lấy người A qua đường thân phận báo nguy, liền là bị biết rồi, tiểu khu nhiều người như vậy, hắn lén lén lút lút, có người hoài nghi hắn bình thường, cũng chưa chắc liền đoán được là Phương Bình.

Làm một lần Triều Dương bác gái, kết quả không đưa đến hiệu quả, Phương Bình cũng có chút bất đắc dĩ.

Dương Thành rốt cuộc không phải đại đô thị, cảnh lực có hạn, hơn nữa quản giáo cũng có hạn, rất nhiều lúc đều là có thể thiếu một chuyện liền thiếu một chuyện.

Loại này không thiết thực phạm tội, chỉ là có người dùng điện thoại công cộng báo nguy, rất ít sẽ bị xử lý.

Lần này, Phương Bình cũng chỉ đành bỏ đi tìm cảnh sát thúc thúc ý nghĩ.

Vẫn là chỉ có thể dựa vào chính mình, chờ mình đẩy ngã đối phương, trước tiên tìm xem nhìn có chứng cớ hay không, tìm tới, lại báo nguy cũng không muộn.

Không tìm được. . .

Phương Bình vò vò cái trán, thật muốn không tìm được, vậy cũng đến làm ầm ĩ một hồi.

Nếu không tìm được trên lầu chứng cớ phạm tội, vậy thì tìm chính mình.

Chính mình một cái thanh niên nhiệt huyết, vì trợ giúp cảnh sát trảo người xấu, làm chút khác người sự, sau đó hướng cảnh sát thúc thúc thừa nhận sai lầm. . .

Cứ như vậy, cảnh sát cũng sẽ quan tâm.

Mặc kệ đối phương là người xấu vẫn là người tốt, đều sẽ bị cảnh sát chú ý.

Người tốt, cái kia tốt nhất, chính mình sau đó thành thật thừa nhận sai lầm, tích cực bồi thường.

Người xấu, cái kia càng tốt hơn, nhất lao vĩnh dật, tự mình nói bất định còn có thể cầm cái giấy khen.

Tính toán được rồi lợi và hại, Phương Bình cảm thấy mặc kệ kết quả làm sao, chính mình nhiều nhất cũng là bị phê bình giáo dục một trận, tổn thất không lớn.

So với mạng nhỏ chịu đến uy hiếp, kết quả như thế này còn ở trong phạm vi có thể chịu đựng.

Nghĩ thông suốt những này, Phương Bình an tâm rất nhiều, yên tâm thoải mái mưu tính lên làm sao đẩy ngã cái tên này mới tốt.

. . .

Buổi tối đó, Phương Bình tiếp tục ở phía sau viện rèn luyện thân thể.

Có thể rèn luyện thời điểm, nhìn lầu hai cửa sổ, Phương Bình tổng cảm thấy có người đang nhòm ngó chính mình.

“Hắn đang quan sát ta!”

Phương Bình có kết luận, càng thêm xác định trên lầu gia hỏa đánh chính mình chủ ý.

Trên thực tế, vậy cũng là chó ngáp phải ruồi.

Hoàng Bân xác thực ở trên lầu nhìn chốc lát, có thể chính hắn cũng có sự, vẫn đúng là không thấy thời gian bao lâu.

. . .

Ngày thứ hai.

Sáng sớm Phương Bình đi ra cửa trường học, kết quả lần thứ hai đụng tới mua về sớm một chút Hoàng Bân.



— QUẢNG CÁO —

Sáng sớm hôm qua Hoàng Bân làm không nhận thức Phương Bình, tự nhiên không cần chào hỏi.

Có thể buổi tối cùng Phương Bình gặp mặt, cũng coi như là nhận thức, sở dĩ lần thứ hai gặp phải, Hoàng Bân vì duy trì người đàng hoàng hình tượng, cười ngây ngô trước tiên cùng Phương Bình chào hỏi.

Hắn không chào hỏi cũng còn tốt, vừa nhìn hắn cười không có ý tốt, Phương Bình lần thứ hai nghĩ “Vô sự lấy lòng, không gian tức đạo!”

Nếu là ý tưởng này bị Hoàng Bân biết rồi, nhất định có thể uất ức phát rồ.

Chào hỏi, đó chính là vô sự lấy lòng.

Không chào hỏi, e sợ Phương Bình cũng phải nghĩ, cái tên này cố ý trang không nhận thức ta!

Nghi hàng xóm trộm rìu chính là cái đạo lý này, làm ngươi hoài nghi một người thời điểm, đối phương mặc kệ làm cái gì, ngươi đều cảm thấy cùng ngươi đoán đồng dạng.

Hiện tại Phương Bình hoài nghi Hoàng Bân gây bất lợi cho chính mình, thấy thế nào đều cảm thấy cái tên này không phải người tốt.

Phương Bình xác định cái tên này không có lòng tốt, cũng càng thêm kiên định trước tiên thu thập đối phương lại nói.

Có tâm toán vô tâm, đẩy ngã đối phương vẫn có biện pháp.

. . .

Buổi sáng ở trường học, Phương Bình nhìn như nghiêm túc đọc sách, trên thực tế nhưng là ở tính toán sau này thế nào hành động.

Chờ buổi sáng chương trình học vừa kết thúc, Phương Bình liền chớp mắt chạy không còn bóng rồi.

Trần Phàm thấy hắn chạy nhanh chóng, trừ bỏ cảm khái một câu “Thân thể thật tốt”, cũng chỉ có thể ước ao.

Chờ đến buổi trưa đi học, Phương Bình đạp điểm mới đến trường học.

Không ai phát hiện, Phương Bình trong túi nhiều mấy túi nhỏ đồ vật.

Nghĩ đẩy ngã một người, thuốc ngủ, thuốc an thần những thuốc này hữu hiệu nhất, đương nhiên, những thứ này đều là thuốc kê đơn, rất khó mua được.

Phương Bình cũng không chuẩn bị mua những này, những thuốc này hiệu quả bình thường, thấy hiệu quả cũng chậm.

Huống hồ đối phương khả năng là võ giả, thân thể kháng tính so với người bình thường mạnh, bình thường thuốc ngủ cũng vô dụng.

Trừ phi dùng đại lượng dược phẩm, có thể trên lầu lại không phải người ngu, một đống trắng toát thuốc viên cho hắn ăn, hắn choáng váng mới sẽ ăn.

Đổi thành học sinh bình thường, lúc này e sợ bế tắc rồi.

Đáng tiếc, Phương Bình không phải.

Buổi trưa, Phương Bình đi rồi một chuyến người lớn đồ dùng điếm.

Kiếp trước, Phương Bình một người bạn làm phóng viên, từng làm một lần ngầm hỏi, chính là tra lúc đó lưu truyền sôi sùng sục mê hồn dược.

Kết quả chứng minh, để một người trong vài giây hôn mê đánh mất ký ức, chỉ do vô nghĩa.

Thật muốn có loại này dược, gây tê khoa sớm đã bị đào thải rồi.

Bất quá tương tự với thuốc tê, hiệu quả so với thuốc tê hiệu quả muốn tốt mê dược còn thật sự có.

Những này mê dược, gia tăng gây tê trấn định thành phần, chỉ cầu dược hiệu, mặc kệ hậu quả, tác dụng phụ rất lớn.

Buồn nôn choáng váng đầu rất nhiều ngày, đó là bình thường sự.

Bạn của Phương Bình, chính mình tự mình thí nghiệm một hồi, uống một chút “Mất trí nhớ nước”, kết quả tuy rằng không hôn mê, nhưng cũng ý thức ảm đạm, cả người vô lực.

Lúc đó Phương Bình cũng ở đây, làm bằng hữu mặt lấy đi ví tiền của hắn.

Sau đó cư bằng hữu nói, lúc đó hắn là biết tình huống này, có thể hữu tâm vô lực, muốn ngăn trở đều vô dụng, tay chân vô lực, nói chuyện đều không nói ra được.

Bất quá dược hiệu cũng không truyền thuyết kinh người, hắn rơi vào ảm đạm trạng thái, tiếp cận 20 phút.

Có thể là uống thiếu duyên cớ, bất quá uống nhiều sợ thương thân, bằng hữu không dám tiếp tục thí nghiệm xuống.

Chính là bởi vì có lần này kinh nghiệm, Phương Bình mới biết có thể ở đâu mua được đồ chơi này.

Kỳ thực lúc này, một ít người lớn đồ dùng điếm, hầu như công khai ở bán ra, giá cả còn không quý.

Buổi trưa, Phương Bình chạy mấy nhà, hoa 400 đồng tiền, một lần mua ba túi nhỏ.

Cư cái kia có chút hèn mọn lão bản giới thiệu, hiệu quả tốt kinh người, mặt khác còn đề cử Phương Bình mua chút thúc tình hiệu quả.

Phương Bình mua loại này, nữ nhân uống cùng thi thể giống như, không đề nghị Phương Bình sử dụng.

Đối lão bản ác tha tâm tư, Phương Bình khịt mũi coi thường, ta là loại người như vậy sao?



— QUẢNG CÁO —

Nhưng hắn một cái thanh niên, chạy đến tiệm người lớn mua những thứ đồ này, trên thực tế dù là ai xem ra, hắn chính là loại người này!

. . .

Mua xong dược, kế tiếp tự nhiên là nghĩ làm sao làm cho đối phương ăn đi.

Phương Bình lo lắng võ giả kháng tính mạnh, lão bản nói người bình thường 5 ml liền được rồi, Phương Bình lần này mua ba bình nhỏ, tổng cộng 50 ml.

Gấp mười lần liều dùng, liền là võ giả, cũng phải cả người mất cảm giác, ý thức hỗn loạn chứ?

Bất quá nghĩ đến ăn nhiều có thể sẽ ăn chết người, Phương Bình cuối cùng vẫn là quyết định dùng ít một điểm, dù cho tác dụng phụ đại điểm, cũng so với người chết rồi cường.

Trên lầu tên kia, chính mình không khai hỏa, đều ở bên ngoài ăn.

Lúc này có thể không cái gì Meituan, Đói Bụng Sao đưa tới cửa, đều là chính mình mua thức ăn ngoài.

Bất quá tối hôm qua Phương Bình cũng lưu tâm một hồi, trên lầu tên kia xuống lầu vứt rác rưởi thời điểm, là có hộp cơm.

Nói rõ đối phương không ở bên ngoài ăn, mà là mua mang về ăn, đại khái là lo lắng người khác nhìn hắn ăn quá nhiều hoài nghi cái gì.

Không có thức ăn ngoài tiểu ca, nghĩ ra tay liền phiền phức không thiếu.

Phương Bình tiếp tục bàn tính ra, làm sao mới có thể làm cho đối phương ăn đi?

Chính mình hiện tại thân phận học sinh, dưới lầu hàng xóm thân phận, đều có không nhỏ mất cảm giác hiệu quả, nói vậy tên kia, cũng sẽ không phòng bị chính mình đem?

. . .

Cả ngày, Phương Bình đều đang mưu đồ đẩy ngã tên kia.

Mãi đến tận tan học, Phương Bình mới lay một thoáng đầu, có chút buồn bực, chính mình thấy thế nào làm sao đều có chút đại phản phái cảm giác.

Đem ý nghĩ thế này đè xuống, Phương Bình tự mình an ủi một câu, quá mức làm cho đối phương choáng váng đầu mấy ngày, sau đó chính mình bồi thường một hồi là tốt rồi.

Lại không phải nữ nhân, chính mình còn có thể chiếm đối phương tiện nghi?

Thật muốn là người xấu, vậy mình cũng coi như vì dân trừ hại rồi.

Chờ đến nhà, Phương Bình trực tiếp đem chính mình nhốt vào gian phòng, đem mấy bình chất lỏng mê dược cũng ở cùng nhau.

Suy nghĩ một chút, lại cho mình đổi kiện áo tay dài, bên ngoài còn mặc lên kiện áo khoác.

Cứ như vậy, cũng tốt che giấu một hồi.

Chờ Phương Bình từ trong phòng đi ra, Phương Viên đầy mặt kinh ngạc, chính mình lão ca lại làm sao?

“Phương Bình, ngươi không nóng sao?”

Tháng 4 khí trời tuy rằng không thể so mùa hạ, nhưng hôm nay nhiệt độ vẫn là rất cao.

Phương Bình về nhà bỗng nhiên cho mình bỏ thêm áo khoác, không sinh bệnh chứ?

Vừa nhìn thấy muội muội, Phương Bình này mới phục hồi tinh thần lại, đối phương nếu là võ giả lời nói, một khi không bị chính mình mê đảo, vậy thì hơi rắc rối rồi. Buổi tối người trong nhà đều ở nhà, không quá an toàn.

Ban ngày cha mẹ đều không ở nhà, Phương Viên cũng phải đến trường.

Xem ra, hãy tìm ban ngày cho thỏa đáng, miễn cho xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Nghĩ tới đây, Phương Bình vội vã cởi áo khoác, cười ha hả nói: “Không có chuyện gì, chính là vừa mới có chút lạnh.”

“Sinh bệnh rồi?” Phương Viên có chút quan tâm nói.

Phương Bình nguyên vốn chuẩn bị phủ nhận, suy nghĩ một chút nhưng là gật đầu nói: “Thật giống có chút không dễ chịu, không được liền ngày mai buổi sáng xin nghỉ, ngủ một giấc hẳn là là không sao rồi.”

Nghe hắn nói như vậy, Phương Viên còn cố ý tiến lên sờ sờ hắn cái trán, cảm giác không phát sốt, hơi giải sầu một ít.

Vào buổi tối, nghe được Phương Bình có chút không dễ chịu, sáng sớm ngày mai xin nghỉ, Phương Danh Vinh cùng Lý Ngọc Anh đều thân thiết hỏi một trận.

Phương Bình nói mình vấn đề không lớn, hai người mặc dù có chút lo lắng, cuối cùng cũng không nói thêm cái gì.

Chỉ là muốn, nếu là ngày mai còn không dễ chịu, vậy thì phải đi bệnh viện nhìn rồi.

Lý Ngọc Anh nguyên bản cũng chuẩn bị ngày mai xin nghỉ chăm sóc nhi tử, có thể Phương Bình từ chối thẳng thắn.

Gặp nhi tử xác thực không giống như là quá nghiêm trọng dáng vẻ, Lý Ngọc Anh không kiên trì nữa, buổi tối nhưng là lại cho Phương Bình 100 đồng tiền, để hắn có việc liền gọi xe đi bệnh viện.

. . .

Đem hết thảy đều an bài xong, Phương Bình an tâm một ít, sẽ chờ ngày mai tìm cơ hội hành động rồi.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.