Đế Quân

Chương 41-42: Nhị Hoàng Tử


Thần Dạ có thể một chưởng gây tổn thương Trường Tôn Phi, là đã đủ sức làm cho người ta kinh ngạc. Vốn cũng không có người chịu tin tưởng, Thần Dạ có thể là đối thủ của Trường Tôn Phi , hiện nay. . . .
Thần Nguyên vốn đang ngồi tĩnh tọa như người nhàn nhã, không nhịn được đã đứng lên nhìn Thần Dạ. Trong hai tròng mắt sáng như sao băng của hắn chớp động vẻ kinh hãi không gì sánh kịp . . . .
Tu vi của Thần Nguyên hắn cũng đồng dạng là cảnh giới Hậu Thiên Bát Trọng. Tất nhiên so với Trường Tôn Uy thì hắn ít tuổi hơn, cũng so sánh Trường Tôn Uy lại có thêm thiên phú tu luyện bẩm sinh. Nhưng vào lúc này, Thần Dạ đánh bại Trường Tôn Uy thì đương nhiên cũng có thể đủ sức đánh bại hắn.
Nhớ lại trước đó không lâu, chính mình vẫn còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ rằng Thần Dạ là nỗi sỉ nhục của Thần gia . . . . Hiện tại hồi tưởng lại, điều đó châm chọc như thế nào!
Nếu Thần Dạ là nỗi sỉ nhục của Thần gia, như vậy, bản thân mình có thể bị hắn dễ dàng đánh bại thì sẽ được tính là cái gì?
– Đã sớm nói, người Trường Tôn gia ngươi chỉ đến như vậy, vậy mà còn muốn thêm một … mà… Lại thành ba lần đến gây chuyện ta. Đã như vậy, liền cho các ngươi lưu lại một bóng ma cả đời đều không xóa đi nổi. Tránh để các ngươi suốt ngày giống như đám ruồi nhặng vo ve đến làm phiền lòng ta!
Giờ khắc này, Thần Dạ hết sức kiêu ngạo cùng cuồng vọng. Hắn dậm chân một cái, đi tới trước người Trường Tôn Uy. Sau khi liếc nhìn sương phòng kia liền không nói hai lời, bàn chân vừa nhấc liền muốn hung hăng đạp xuống.
– Thần Dạ, ngươi dám?
Trường Tôn Uy gan mật muốn rớt ra ngoài, kinh hoàng quát:
– Nếu như ngươi dám giết ta, Trường Tôn gia ta nhất định sẽ không bỏ qua ngươi.
– Hắc! Hắc! Hắc!
Thần Dạ tàn nhẫn cười một tràng:
– Trường Tôn gia ngươi không có tư cách gọi tên người trong Trấn Quốc Vương phủ chúng ta. Mà Trường Tôn Uy ngươi lại càng không có tư cách!
Trong lúc đang nói, Trường Tôn Uy tức thì cảm giác được một khí tức tử vong đang ập đến dữ dội . . . .
– Triều đình có lệnh, dưới chân Thiên Tử, nghiêm cấm bất luận kẻ nào tư đấu. Thần Dạ, ngươi không chỉ có đả thương người, mà vẫn còn muốn giết người. Thế nào, chẳng lẽ ỷ vào uy danh Trấn Quốc Vương lão Vương Gia , ngươi liền có khả năng không thèm nhìn đến vương pháp sao?
Nhưng vào lúc này, từ trong sương phòng, một đạo âm thanh uy nghiêm thản nhiên truyền ra.
Nghe vậy, Thần Dạ khóe miệng hơi hiện ra một nét cong lạnh nhạt châm biếm, ta chờ đợi chính là ngươi!
Tức thì , cửa sương phòng mở ra, một đạo bóng dáng tuấn tú chậm rãi đi ra từ bên trong. Cùng với người này xuất hiện, ở trong tửu lâu liền có một khí tức vô cùng tôn quý lan tràn ra.
– Ra mắt Nhị hoàng tử!
Ngoại trừ hai huynh đệ Trường Tôn gia đang nằm trên mặt đất không thể tự mình đứng lên kia, những người còn lại đều cung kính thi lễ.
– Thần Dạ!
– Có tiểu dân!
Thần Dạ ngẩng đầu, nhìn Nhị hoàng tử!
Trên gương mặt Nhị hoàng tử như có một nụ cười ấm áp tựa gió xuân, thế nhưng trong âm thanh lại ẩn chứa khẩu khí không cho tranh luận:
– Triều đình sớm có chỉ dụ, ở trong Hoàng Thành không được tư đấu. Khinh thường vương pháp, Thần Dạ, ngươi phải bị tội gì?
– Phải không?
Trong rất nhiều hoàng tử, Nhị hoàng tử là người cạnh tranh có thực lực nhất để tranh đoạt ngôi vị Thái Tử. Hôm nay, hắn tự mình xuất hiện ở nơi này, chính mình quả nhiên là có vinh hạnh rất lớn được cùng đối đáp!
Khóe miệng khẽ nhếch, Thần Dạ lạnh lùng chất vấn:
– Lén đánh nhau, tất nhiên là vương pháp không cho. Vậy thì xin hỏi Nhị hoàng tử, ở giữa mọi người trêu chọc thiếu nữ, có phải là điều mà vương pháp cho phép?
– Ngươi thân là hoàng tử đương triều, người rõ ràng ở chỗ này mà lại coi thường tất cả. Nhị hoàng tử, đây chính là phong thái hoàng gia của ngươi?
– Thần Dạ, câm mồm!
Thần Nguyên tức giận trách mắng.
Nhị hoàng tử mặc dù không phải thái tử, nhưng vẫn có thân phận tôn quý, lời này xem như cực kỳ đại nghịch bất đạo. Nhưng mà, Thần Dạ thì làm sao có thể dễ dàng tha thứ? Nếu như tiếp tục bỏ mặc không để ý tới, hôm nay là Tiểu Nha, ngày mai sẽ là một người khác bên cạnh Thần Dạ . . . .
Cho dù ngươi là Thái Tử cao cao tại thượng , thậm chí cửu ngũ Chí Tôn. Nhưng vẫn có điểm mấu chốt mà ngươi vẫn không thể va chạm vào.
– Thế nào, ta nói sai rồi sao?
Giờ phút này, Thần Dạ làm ra một dáng vẻ vô tội.
Nhìn Thần Dạ, trong mắt Nhị hoàng tử lộ ra những tia sáng. Nhưng hắn lại không nói gì thêm, cứ như vậy nhìn thẳng vào hắn.
Thần Dạ không thẹn với lương tâm, tự nhiên không sợ bị hắn nhìn chăm chú như vậy. Tuy nhiên, đại khái sau hơn mười giây trôi qua thì hắn bỗng cảm thấy thân thể của mình hình như không khống chế nổi nữa. Cả người có loại cảm giác suy kiệt.
Hơn nữa, loại suy kiệt này phảng phất sinh ra từ linh hồn. Có một loại kính ngưỡng hâm mộ mà người khác không sao diễn tả nổi, tựa hồ đây chính là lối thoát duy nhất lúc này . Chỉ có làm như thế, mới có thể nhận được một thứ dường như bất tử.
Hai mắt Thần Dạ dần dần bắt đầu mờ đục, để lộ ra mấy phần mờ mịt và không biết. Thậm chí, tại thời khắc này, tràn ngập ở trong đầu Thần Dạ lại chỉ còn lại có duy nhất một ý niệm trong đầu. Đó chính là thần phục dưới trướng Nhị hoàng tử trước mắt !
– Xoẹt!
Đang lúc suy nghĩ này sắp sửa chiếm lấy tất cả thần trí của Thần Dạ thì đột nhiên một đạo bạch quang xuất hiện, sau đó trong khoảnh khắc liền xuất hiện ở trong mắt hắn. Nó phảng phất như một lớp màng bảo vệ , nên đã chặn lại được ánh mắt quỷ dị mà Nhị hoàng tử tiếp tục phóng tới .
Tỉnh táo lại, Thần Dạ thầm giận, đồng thời trong lòng càng cảnh giác hơn. Nhị hoàng tử này, quả thật là rất không đơn giản .
Ánh mắt của Nhị hoàng tử ở phía đối diện cũng có hơi biến hóa một cái. Hiển nhiên là không ngờ rằng, người thiếu niên nho nhỏ này lại có khả năng phá được công phu hiếm thấy của hắn!
– Thần Dạ, ngươi là một kẻ hậu sinh nho nhỏ , nhưng lá gan không nhỏ a!
Thu hồi ánh mắt, Nhị hoàng tử thản nhiên nói, liền có một vẻ uy nghiêm đang tràn ngập tới.
Thần Dạ lửa giận còn chưa tiêu tan. Mà giờ này khắc này, hắn cũng sẽ không chịu thua, lập tức kiêu ngạo bước ra một bước mà nói:
– Nếu như cảm giác được ta sai, Nhị hoàng tử có khả năng đến trước mặt hoàng thượng dâng biểu hặc tội ta. Nói ta ở dưới phạm thượng cũng được, lấy nhỏ bắt nạt lớn cũng được, thậm chí ỷ thế hiếp người cũng có thể, còn về phần khác. . . .
Âm thanh của Thần Dạ chợt trở nên lạnh lùng:
– Nhị hoàng tử nhân phẩm quý trọng, hẳn là sẽ không tiếp tục làm ra loại chuyện tự hạ thân phận của mình.
Mọi người toàn thân chấn động, ngoài ra Thần Nguyên ra cũng chưa từng nhìn thấy một đệ đệ của mình từ lúc nào lại nói năng sắc bén như thế, hơn nữa lớn mật như vậy ?
Mà trong đó có câu ỷ thế hiếp người, càng làm cho mọi người thêm kinh hãi!
Thế, cái gì gọi là thế, làm sao có thế? Cả Đại Hoa hoàng triều, trừ hoàng gia ra thì người có thế nhất cũng không hơn được Trấn Quốc Vương Gia. Mà mặc dù là hoàng thất, cũng chỉ có một mình hoàng đế mới có thể đủ khiến cho Thần Trung không đến mức càn rỡ cùng vô lễ quá đáng. Với Nhị hoàng tử hắn, tư cách còn kém xa ni!
– Nói rất hay !
Nhị hoàng tử không giận, ngược lại cười:
– Hoàng triều ta mới lập trong thời gian ngắn ngủi mấy chục năm. Cho nên còn có rất nhiều chế độ cần thiết phải hoàn thiện. Hôm nay ngươi nói những lời thế này, đã nhắc nhở ta rất nhiều. . . .
– Thần Dạ, việc hôm nay , huynh đệ Trường Tôn có sai ở phía trước, không trách được ngươi. Nhưng mà ngươi cũng đả thương huynh đệ bọn họ, vậy coi như đã xong?
Liếc mắt nhìn huynh đệ Trường Tôn Uy, Thần Dạ thản nhiên nói:
– Thôi, tự nhiên là có thể coi như vậy, ta cũng không thể giết bọn họ chứ? Tuy nói hai gia hỏa này, cũng là chết không đáng tiếc. Hôm nay, liền nể mặt Nhị hoàng tử, bỏ qua cho một lần.
– Nhị hoàng tử, tiểu dân cáo từ!
– Thần Dạ!
Nhị hoàng tử nói:
– Sau khi trở về, làm phiền vấn an lão Vương Gia thay ta. Về chuyện đã phát sinh, cũng xin nói đầu đuôi gốc ngọn cho lão Vương Gia. Tiểu vương không muốn lão Vương Gia có chỗ phát sinh hiểu lầm.
Nghe vậy, Thần Dạ hai mắt có hơi căng thẳng, một lát sau, mang theo Tiểu Nha xoay người bước nhanh rời đi.
Nhìn theo bóng lưng Thần Dạ rời đi, trên Thiên Sương Lâu liền im lặng một hồi. Sau một lát, Nhị hoàng tử nhẹ nhàng thở dài mà nói:
– Thần Nguyên, đệ đệ này của ngươi , chúng ta đều nhìn lầm rồi.
– Có lẽ vậy!
Thần Nguyên đáp như thế . Ở chỗ sâu trong con ngươi, có một vẻ kiêng kỵ sâu sắc không tiêu tan.
– Nhị hoàng tử, là huynh đệ chúng ta vô năng!
Ở bên cạnh, Trường Tôn Uy vội vàng cáo lỗi.
– Cũng không trách các ngươi. Kỳ thật như vậy cũng rất tốt, nói cách khác, nếu Thần Dạ tiếp tục che giấu thì chỉ biết sẽ mang đến cho chúng ta những biến số lớn hơn .
Che giấu tâm thần, Nhị hoàng tử lạnh nhạt cười, phảng phất như chưa từng phát sinh bất cứ chuyện gì. Thân là kẻ ngồi trên cao, quả nhiên phong độ bất phàm!
Lời tuy như thế, nhưng không người phủ nhận. Để lỡ dịp hôm nay, sau này tính cảnh giác của Thần Dạ sẽ tăng cường vô hạn. Nếu muốn lại ngầm mưu tính toán hắn, có thể sẽ không hề đơn giản như vậy.
– Thần Nguyên, theo như ngươi nhìn, có biện pháp nào kéo người này vào trong trận doanh của ta hay không?
– Rất khó, nhưng mà có khả năng thử một lần!
Thần Nguyên đáp.
Nhị hoàng tử cười gật đầu:
– Xác thật có khả năng thử một lần. Có điều thời gian cách dịp săn thú Đông Giao đã không nhiều lắm . Trong khoảng thời gian này , nếu như hắn vẫn không thần phục, thì cũng làm cho người ta có hơi không hài lòng a!
Thần Nguyên vội nói:
– Đến hết thời gian tới săn thú Đông Giao, nếu như hắn còn không đáp ứng thì chỉ có một con đường chết. Nhị hoàng tử cũng không cần đau đầu vì hắn. Thanh kiếm này của Tiêu Một sẽ làm Nhị hoàng tử vừa lòng.
– Chưa chắc!
Nhị hoàng tử trầm lặng một hồi lâu, lập tức nhìn thẳng vào Thần Nguyên mà nhắc:
– Thần Nguyên, Thần Dạ dù sao cũng là em họ của ngươi.
– Đối với ta trước sau vẫn là thần tử của điện hạ thần!
Thần Nguyên cười một tiếng thắm thiết. Ở chỗ sâu trong con ngươi, một tia sắc bén thản nhiên xẹt qua.
– Nhưng còn chỗ lão Vương Gia ?
Thần Nguyên im lặng, sau một hồi mới nghiêm nét mặt nói:
– Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, Hơn nữa, lão gia tử sớm muộn cũng là thần tử của điện hạ!
Nghe nói như thế, nụ cười ấm áp như gió xuân của Nhị hoàng tử lần thứ hai hiện lên trên gương mặt.
Hai đầu con phố dài vẫn có đông đảo quân sĩ canh gác nghiêm mật. Dáng vẻ mỗi một vị quân sĩ đều là vô cùng lạnh lùng, phảng phất như Hàn Băng ngàn năm không tan. Thế nhưng sau khi bọn hắn nhìn thấy Thần Dạ bình an vô sự đi xuống thì sắc mặt mỗi người, đều là hơi đổi.
Thần Dạ vốn muốn trực tiếp đi thẳng. Nhưng rồi vừa nghĩ lại liền bước thong thả đi tới trước mặt một vị ra vẻ là đầu mục trong quân sĩ mà lạnh nhạt hỏi:
– Ngươi tên là gì?
– Tại hạ Tần Sơn, ra mắt Thần tiểu thiếu gia.
Đầu mục này không biết Thần Dạ đã gây nên chuyện gì, trong lòng âm thầm phát lạnh!
– Thì ra ngươi cũng biết ta là Thần gia tiểu thiếu gia a!
Thấy dáng vẻ hắn như vậy, Thần Dạ cất tiếng cười, ánh mắt dần dần lạnh lẽo đi:
– Quân sĩ Đế đô, chức trách chủ yếu là bảo vệ bình yên cho đế đô , phòng ngừa bọn đạo chích làm hại dân chúng. Từ lúc nào mà đã thành chó săn cho người khác dùng để làm điều ác? Hả?
Âm thanh này cũng không lớn, nhưng ít ra khiến cho tất cả quân sĩ trên đường cùng với người trong tửu lâu đều nghe được thập phần rõ ràng!
Mà người nghe được, sắc mặt lần thứ hai hơi bị biến đổi. Trên tửu lâu, chính là có Nhị hoàng tử tôn quý đang ở đó a!
Lại không hề ngờ tới, những lời quá nặng vẫn còn ở phía sau.
– Mỗi một vị quân sĩ trong đế đô, đều là thông qua bao tầng chọn lựa mà đến. Mỗi người, thân phận các ngươi dẫu chưa thể hiện, nhưng lại làm cho dân chúng đế đô vạn phần ủng hộ. Chính là bởi vì các ngươi tuân thủ nghiêm ngặt chức trách, không sợ cường quyền!
– Nhưng không nghĩ tới, Đại Hoa hoàng triều ta lập triều mới được bao nhiêu năm mà bản chất các ngươi lại đều thay đổi. Cứ tiếp tục như thế , dân chúng đế đô làm sao được an bình? Nếu như đế đô không yên, thì thiên hạ đại loạn. Vậy mấy người các ngươi rốt cuộc muốn làm gì?
– Thần tiểu thiếu gia!
Một đám quân sĩ, mọi người mồ hôi đầm đìa tuôn như mưa.
– Tần Sơn, mang theo người của ngươi, lập tức trở lại nơi các ngươi nên có mặt. Sau chuyện này, đều tự đến Binh bộ lĩnh phạt đi! Nếu có một người dám không đi, ta tin tưởng sau khi gia gia của ta được biết thì nhất định sẽ không chịu để yên!
– Vâng , vâng!
Nói tới chỗ này, Thần Dạ bình tĩnh nhìn về phía Thiên Sương Lâu. Nơi đó, đang có vài đạo ánh mắt đã nhìn vào hắn. Nhưng mà, khi ánh mắt của hắn nhìn đến thì tâm tình âm u lạnh lẽo trong mấy ánh mắt lập tức tiêu tan bặt vô âm tín.
Thần Dạ lạnh lùng cất tiếng cười, chợt mang theo Tiểu Nha bước nhanh rời đi. . . .
Ở cuối phố dài có một chiếc xe ngựa. Trong xe, Huyền Lăng Công Chúa lẳng lặng ngồi, trước mặt nàng có một ông lão đang cung kính nói lại đầu đuôi gốc ngọn chuyện vừa rồi đã phát sanh cho nàng nghe.
Đợi đến khi ông lão đã nói cho hết lời, Huyền Lăng Công Chúa trầm lặng chỉ chốc lát, lập tức nói:
– Nhị hoàng huynh hơi quá đáng, hắn chẳng lẽ không sợ sau khi chuyện bại lộ, lão Vương Gia sẽ nổi bão? Nhưng mà Thần Dạ này cũng xác thật rất giỏi.
Ông lão gật đầu đáp:
– Thân không chút xíu Huyền Khí, lại có thể một chưởng đả thương Trường Tôn Phi. Thiếu gia Thần gia đích xác cực kỳ dũng mãnh .
Huyền Lăng Công Chúa nói đắn đo:
– Chẳng lẽ Thần Dạ cũng giống như ta, là đang che giấu chính hắn sao?

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.