Đế Quân

Chương 23-24: Người ngồi trong kiệu


Nhìn bóng lưng Thần Dạ thong dong rời đi, thanh kiếm trong tay Tiêu Một cảm ứng được ý định giết người trong lòng chủ nhân . Đột nhiên trường kiếm không ngừng lay động trong vỏ kiếm, từng đạo kiếm ý sắc bén như những cơncuồng phong ra sức phát tán ra ngoài.
Hắn rất muốn ngay hôm nay giết chết Thần Dạ . Chính là, hắn không dám!
– Thần Dạ!
Tiêu Một hít một hơi thật sâu, ánh mắt từ từ lạnh lẽo đi:
– Hảo, sau ba tháng, trong dịp thịnh hội săn thú Đông Giao, ta sẽ chờ ngươi. Đến lúc đó, ngay trước mặt tất cả những người quyền quý trong đế đô Hoàng Thành ta sẽ để cho Thần Dạ ngươi và Thần gia, suốt cuộc đời này đều phải đeo trên lưng một sự sỉ nhục không xóa đi được.
Thần Dạ đã đại biểu Thần gia nói rõ, muốn cho Tiêu gia một người cũng không lưu. Vậy thì Tiêu Một cũng không cần phải … Kiêng nể thân phận cùng địa vị cao cao tại thượng của Thần gia kia .
Chuyện làm càng đến tận cùng, tất nhiên đắc tội Thần gia càng sâu. Nhưng đồng thời, thu được độ bảo vệ mạnh yếu cũng lại càng lớn. Đây mới là một lối thoát duy nhất cho Tiêu gia và Tiêu Một!
Đang đi ở trên phố lớn, bước chân Thần Dạ bộ đột nhiên ngừng lại một chút. Hắn quay đầu nhìn về phía cỗ kiệu ở bên phải được đám người im lặng đang khiêng.
Cỗ kiệu rất xa hoa, tám người khiêng kiệu đã thể hiện ra thân phận phi phàm của chủ nhân cỗ kiệu. Nhưng với xuất thân của Thần Dạ thì cảnh tượng này trong hoàng cung cũng dẫn không khơi gợi nổi cảm giác của hắn . . . .
Nguyên nhân chủ yếu khiến cho Thần Dạ dậm chân mà nhìn theo liền ở chỗ, tám người kiệu phu trung niên đang khiêng kiệu kia, lại đều là cao thủ cảnh giới Sơ Huyền !
Huyền Khí Chi Lộ, quá khó khăn đi. Đừng nói tới cảnh giới Sơ Huyền, chỉ là sơ nhập Huyền Cảnh cũng đã vô cùng thần kì rồi. Những người này đặt ở trong phủ Trấn Quốc Vương, cũng là thượng khách ngồi mâm trên.
Chủ nhân cỗ kiệu kia lại khiến cho tám người cao thủ như thế trở thành kiệu phu. . . .
Đang lúc Thần Dạ đánh giá cỗ kiệu này, đột nhiên từ trong giống như có một đạo ánh mắt, từ trong cỗ kiệu bắn lại đây. . . .
Thần Dạ ngước mắt nhìn lại, hai đạo ánh mắt rất không có thực, liền tùy tiện như vậy mà tự nhiên cùng hướng về phía này. Chỉ chốc lát, thân thể Thần Dạ hơi bị run lên.
Ánh mắt của đối phương, trong suốt, kín đáo, hơn nữa nhằm thẳng vào chỗ sâu trong lòng người. Mới chỉ nhìn một cái như vậy , Thần Dạ phảng phất cảm giác được, chính mình giống như là một người bị cướp đoạt cởi hết quần áo. Ở dưới ánh mắt này không hề còn chút xíu bí mật đáng nói. Ngay cả bí mật trong lòng, cũng là bị chủ nhân ánh mắt nhìn thấu.
Giữa không trung , ánh mắt Thần Dạ có loại kiếm ý sắc bén lóe ra. . . . Hắn cảm giác được nguy hiểm rất lớn!
Kiếp trước kiếp nầy, hai kiếp làm người. Cho dù là năm đó ở trên Bắc Vọng Sơn đối diện với mấy người cao thủ không thể địch nổi, đã bắt đi mẫu thân kia. Hay là tại Thần gia trong thời gian sinh tử tồn vong, đối mặt vô số người vây công. . . .
Nhưng ở trên những người đó, Thần Dạ chưa bao giờ cảm giác được loại cực độ nguy hiểm như một đạo ánh mắt trước mặt này mang đến cho hắn . . . . Chủ nhân cỗ kiệu, rốt cuộc là ai? Thần Dạ khẽ nhướn mày kiếm một cái, ở chỗ sâu trong con ngươi, suy tính sắc bén không ngừng bắt đầu khởi động!
Trong khi Thần Dạ muốn từ trong ánh mắt vô hình này tìm kiếm một chút thông tin về chủ nhân cỗ kiệu thì đạo ánh mắt như ẩn như hiện kia, căn bản vẫn còn bị màn kiệu ngăn cản trong phút chốc thu trở về, chỉ để lại một đạo tàn dư nhàn nhạt rồi lặng lẽ biến mất ở trong thiên địa.
Đứng yên chỉ chốc lát, Thần Dạ lần thứ hai lại bước đi tiếp. Một lát sau hắn rẽ ngoặt ở cuối phố dài rồi bóng người đã không thấy đâu nữa!
– Thần Dạ, lúc đầu tất cả mọi người đã xem nhẹ ngươi!
Sau khi Thần Dạ rời đi, từ bên trong kiệu có một đạo âm thanh trong trẻo dứt khoát từ từ truyền ra.
– Tiêu Một, ra mắt công tử!
Tiêu Một lại có vẻ quen biết. Mà với thiên phú bẩm sinh xuất sắc của Tiêu Một , lại cũng vô cùng cung kính đối với người trong kiệu, thì hiển nhiên người đó phải có xuất thân phi phàm. Nói không chừng, chính là người đứng đằng sau Tiêu Một !
– Tiêu đại ca, ngươi quá khách khí.
Người trong kiệu nhẹ nhàng cười một tiếng, ngược lại trong âm thanh lộ ra một vẻ cực kì lạnh lùng:
– Tiêu đại ca là có hơi hối hận ?
Tiêu Một thần sắc có hơi hơi khựng lại, màn kiệu không vén ra, nên người trong kiệu không thấy mình, nhưng lại có thể biết suy nghĩ ở trong lòng mình. . . . Tiêu Một không tự chủ được thở phào nhẹ nhõm, cũng không phủ nhận, đáp:
– Với biểu hiện hôm nay của Thần Dạ, đích xác khiến cho ta nhìn với cặp mắt khác xưa. Nếu như ta nói không có nửa phần ý nghĩ đó, căn bản không có khả năng!
– Nhưng xin công tử chớ lo, Tiêu Một không phải loại người không có tính nguyên tắc. Hơn nữa có công tử ở đây, thì một Thần Dạ không đủ phải lo lắng. Cho dù đối mặt cả Thần gia, Tiêu Một cũng sẽ không có chút xíu ý định lui về phía sau .
Ở trong ngôn ngữ, Tiêu Một không ngờ sùng bái như thế đối với người trong kiệu!
Nghe vậy, người trong kiệu khẽ cười một tiếng mà nói:
– Ta cũng không cam đoan quá nhiều với Tiêu đại ca . Nhưng riêng một chuyện Thần gia mà nói, Tiêu đại ca yên tâm, sự lựa chọn của ca là chính xác.
– Có những lời này của công tử là đã đủ rồi. Tiêu Một cáo từ, sau ba tháng, ta sẽ khiến cho công tử biết, ngươi hứa cấp cho Tiêu gia lợi ích đến như vậy, nhất định cũng không có sai lầm!
Nói xong, Tiêu Một liền đi!
– Tiêu đại ca.v..v….
Người trong kiệu hình như thấp thoáng có một sự lo âu, bèn nói:
– Tiêu đại ca, Thần Dạ người này, đại ca quả quyết không thể khinh thường hắn.
– Ta biết! Nhưng, dẫu vậy thì đã sao?
Tiêu Một gật đầu, nhớ lại tất cả mọi thứ phát sinh lúc nãy, thần sắc của hắn nghiêm túc hơn rất nhiều, mà những thứ gần như không có khả năng lại đã phát sanh ở trên người Thần Dạ càng khiến cho sắc mặt hắn không ngừng biến ảo. Nhưng mà cuối cùng, nó cũng hóa thành nụ cười lạnh không tiếng động.
Không thể phủ nhận, Thần Dạ hiện tại biểu hiện ra ngoài như vậy, đã không hề quan hệ gì cùng hai chữ phế vật . Có điều cho dù Thần Dạ biểu hiện làm cho người khác không ngờ được như thế nào, thì tu vi của bản thân hắn vẫn thật sự quá yếu.
Đừng nói Thần Dạ đã mất thiên phú bẩm sinh, cho dù là hắn vẫn còn yêu nghiệt như năm đó thì thời gian ba tháng cũng không cách nào để theo kịp bản thân.
Tiêu Một lấy cả Tiêu gia làm vốn liếng, đem ra đánh cuộc lần này đây. Hắn sẽ không cho phép chính mình có chút xíu cuồng vọng và thất bại, nhưng đồng thời đối với chính mình thì hắn cũng có đủ tự tin!
Người trong kiệu, hình như vẻ mặt hơi lưu ý hơn một chút, nặng nề nói:
– Tiêu đại ca, ngươi tốt nhất nhớ kỹ, không nên xem thường bất cứ người Thần gia nào , nhất là Thần Dạ kia. Sau ba tháng các ngươi đại chiến, không có người nào bên ngoài có khả năng giúp đỡ. Nếu như ngươi thua, ngay cả hoàng đế bệ hạ cũng không thể nào cứu được Tiêu gia ngươi .
Tiêu Một đuôi lông mày nhướn lên một cái, ngạo nghễ đáp:
– Giọng điệu của Công tử, tựa hồ rất là coi trọng đối với Thần Dạ kia. Với thiên phú tu luyện bẩm sinh của hắn, đáng giá sao?
– Nhưng không biết Tiêu đại ca lại đối đãi như thế nào với ta đây?
Người trong kiệu nhàn nhạt hỏi.
– Cái này. . . .
Tiêu Một vẻ mặt biến đổi, sau khi trầm lặng một hồi hắn mới ôm quyền cung kính nói:
– Đa tạ công tử chỉ điểm, Tiêu Một biết sẽ phải làm như thế nào. Nếu có cơ hội, ta sẽ không hơi đâu để ý trước khi thịnh hội săn thú Đông Giao bắt đầu. Để cho công tử hoàn toàn khỏi phải nghĩ tới thận trọng đối đãi đối với Thần Dạ.
– Cái này cũng không cần, nếu Thần Dạ đã đưa ra việc tái chiến ở dịp săn thú Đông Giao, vậy thì nhất định phải phải chờ tới ngày hôm đó. Ta chỉ là hy vọng Tiêu đại ca không nên bởi vì bất cứ ngoại lực gì mà khinh địch, mọi việc cũng có ngoại lệ, càng không có chuyện nói đến tuyệt đối.
– Vâng, công tử, ta đi về trước .
Sau khi Tiêu Một đi xa, tấm màn trên cỗ kiệu kia mới bị nhẹ nhàng vén lên, một làn gió thơm thoang thoảng lập tức hơi phát tán ra khắp một chốn quanh đó . . . .
– Thần Dạ!
Người trong kiệu thì thầm nói nhỏ một câu, chợt từ từ hạ màn kiệu xuống, cả người hắn lâm vào trong một loại trầm lặng khi vắt óc suy nghĩ .
Sau một hồi, hắn giống như đang tự nói một mình mà hỏi:
– Thần Dạ thông minh tài trí, thì cho tới bây giờ ta cũng không từng hoài nghi. Hôm nay Tiêu Một tìm hắn, tin tưởng trong lòng hắn nhất định đã hiểu rõ là xảy ra chuyện gì. Cho nên, hắn chưa từng tránh lui. Bởi vì hắn biết, sau khi tránh né sẽ có đả kích như thế nào đối với danh dự của Thần gia.
– Nhưng không nghĩ tới, Thần Dạ hắn lại biểu hiện quyết đoán như thế. Cái này rõ ràng đã là mượn một hành động này để nói cho mọi người, Thần gia không phục!
Người trong kiệu tiếp tục nói:
– Chẳng lẽ, tất cả mũi nhọn nhằm vào những năm gần đây đã khiến cho lão Vương Gia mất đi sự nhẫn nại sao?
– Nếu nói như vậy?
Âm thanh người trong kiệu đột biến:
– Lão Vương Gia đã không nhẫn chịu nổi. Đối với chúng ta mà nói, tất nhiên là cơ hội tuyệt hảo. Tuy nhiên, một khi đại chiến bắt đầu thì trăm họ sẽ lầm than!
– Lão Vương Gia, tại sao ngài không tiếp tục ẩn nhẫn nữa chứ? Nói vậy, Thần gia mặc dù phải chịu rất nhiều ủy khuất, rồi đến cuối cùng hoàng đế bệ hạ cũng sẽ không bỏ qua bất cứ người nào của Thần gia. Chính là, lấy tính mạng những người trên dưới này của Thần gia , đánh đổi lấy hoàng quyền Đại Hoa hoàng triều vững chắc, trên dưới một lòng, làm cho dân chúng có khả năng an cư lạc nghiệp. Như vậy thật tốt, đó không phải chính là nguyện vọng năm đó của ngài và Thánh Chủ Gia sao?
Người trong kiệu nhẹ nhàng thở dài:
– Vì sao trước khi mất, ngài lại phạm vào hồ đồ, muốn vì Thần gia mà giành cho một tương lai, rồi bỏ mặc Đại Hoa hoàng triều không để ý? Bên trọng bên khinh, lão Vương Gia, ngài hẳn là sẽ phân biệt được rõ ràng a!
– Thôi vậy, không đi suy đoán tâm tư của lão Vương Gia nữa. Ông ấy là nhân vật như thế, lại há là ta hiện tại có khả năng đủ để đo lường được sao?
Người trong kiệu lắc đầu khẽ cười, lông mày phút chốc nhíu chặt:
– Biểu hiện hôm nay của Thần Dạ, cực kì đặc sắc. Nếu đổi lại là ta, không nghi ngờ đây sẽ là cách thức giải quyết tốt nhất. Chỉ có điều là, với thực lực của Tiêu Một mà lại không thể khiến cho hắn trọng thương. Hơn bốn năm trước, những chuyện đã phát sanh ở Bắc Vọng Sơn, đều là giả sao?
– Ngươi vừa rồi có nói với Tiêu Một, mọi việc cũng có ngoại lệ, càng không có gì tuyệt đối mà nói đến. Làm thế nào đảo mắt mà lại lật nhào lời của mình vậy?
Ở trong cỗ kiệu , đột nhiên xuất hiện một đạo âm thanh già nua. Thì ra là bên trong còn có một người khác.
– Nói là như thế. . . .
Người trong kiệu có hơi cười khổ nói tiếp:
Nhưng mà Thần Dạ đã bị hủy căn cơ, đan điền bị tổn thương. Tình huống như thế, trong thế gian hẳn là không có bất cứ thần đan thần dược nào có khả năng chữa trị hoàn hảo.
Âm thanh già nua thản nhiên nói:
– Ngươi nói không sai, loại vết thương thế này, giống như là một người đã chết, hồn phách tản mát, không biện pháp có khả năng lại khởi tử hồi sanh, có thể làm cho căn cơ khôi phục như cũ.
– Vậy ý tứ của Càn lão là gì?
Ông lão được gọi là Càn lão đó, âm thanh bỗng đột nhiên trĩu nặng đi rất nhiều:
– Nếu như lão phu không có nhìn lầm , Thần Dạ hiện tại đi là theo đạo tu luyện thân thể. Hơn nữa, ít nhất cũng đã nhập môn .
– Cái gì?
Với phong thái của người trong kiệu, khi nhắc tới Thần lão gia tử cũng không từng có chút xíu để ý mà xét, thì hắn đối với chính mình cũng có đủ tự tin sẽ tuyệt đối nắm chắc tình hình thế cuộc. Từ đó thấy được tính tình hắn nhất định cũng thập phần cứng cỏi. Vậy mà sau khi nghe nói như thế thì vẫn cứ giật mình không nhỏ.
Thần gia tất nhiên quyền thế kinh người, tài nguyên tu luyện trong nhà có được nhất định cực kỳ phong phú. Nhưng mà, tu luyện thân thể lại đòi hỏi cần phải nỗ lực gấp đến mấy lần so với Huyền Khí Chi Lộ.Hơn nữa, còn không nhất thiết có khả năng thành công.
Nếu như không phải vạn bất đắc dĩ, tin tưởng không có người nào lại chọn con đường này để đi!
Thần Dạ lại làm được . . . .
Hao hết khí lực, người trong kiệu mới áp chế sự kinh ngạc trong lòng, lại vẫn cười khổ liên tục:
– Khó trách trong một đêm, phương thức hành động của lão Vương Gia thay đổi rất nhiều. Khó trách lấy lực của Tiêu Một đều không thể chỉ một kích làm trọng thương Thần Dạ. Khó trách Trường Tôn Phi ở trước mặt hắn lại chật vật như vậy . . . .
– Thần Dạ a Thần Dạ!
Người trong kiệu sắc mặt đột nhiên phát lạnh mà nói:
– Càn lão, xem ra, kế hoạch của chúng ta phải điều chỉnh một phen. Nhất định phải phải bao hàm Thần Dạ vào trong đó.
– Lão phu đã hiểu, nếu có cơ hội, lão phu sẽ làm Thần Dạ biến mất.
Người trong kiệu khẽ phẩy tay mà nói:
– Thần Dạ có được thành tựu như thế, lão Vương Gia khẳng định như nhặt được trân bảo, làm sao lại cho lão cơ hội như vậy? Nói cách khác, không cần biến cố bốn năm trước thì Thần Dạ cũng đã chết.
– Không giết được hắn, còn phải nhìn hắn trưởng thành. Loại cảm nhận này rất khó chịu, nhưng mà . . . .
Người trong kiệu lạnh nhạt cười một tiếng, vô cùng tự tin phun ra.
– Liền để ta xem nào. Năm đó, ở trong miệng tất cả đám trẻ tuổi thì hắn được xưng là thần bí khó lường. Từ nay về sau, liệu hắn có khả năng làm được loại tình trạng này hay không? Ta càng muốn biết hơn, đế đô Tuấn Ngạn Bảng có phải thật sự có quyền uy tuyệt đối như vậy hay không!
Không tiếp tục đi loanh tranh trong thành nhiều hơn, Thần Dạ liền quay trở lại trong nhà!
Nhưng trên đường từ bên ngoài trở về, ở trong đầu Thần Dạ đều luôn hồi tưởng việc vừa rồi. Không phải hắn nghĩ tới chuyện Tiêu Một khiêu khích. . . . Tiêu Một tất nhiên là thiên tài, trên dưới hai mươi liền đạt tới cảnh giới Sơ Huyền Tam Trọng. Với thiên phú bẩm sinh và tu vi như thế, nhìn khắp cả Đại Hoa hoàng triều cũng sẽ không có người có khả năng coi thường hắn.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.