Mộng Tiểu Phàm nhìn biểu hiện điên cuồng của con rùa đen, sợ hãi nói:
– Rùa nhỏ à, ngươi đừng kích động, nếu không sẽ rơi xuống nồi đó…
– Ngươi dám gọi ta là rùa nhỏ?
Con rùa đen nghe Mộng Tiểu Phàm nói như vậy thì tức muốn phun máu, đầu óc choáng váng, một tay ôm ngực, một tay chỉ thẳng mặt gã:
– Ngươi… ngươi… Nói cho tên tiểu tử nhà ngươi biết ta ở thời thái cổ chính là Vô Thượng Đế Quy, trên trời dưới đất mình ta độc tôn, vẻ tuấn mỹ kim cổ vô song, đệ nhất đào hoa trong lục giới, ngay cả Bá Luân gặp ta cũng phải chạy xa mười thước…
Trong lúc loạng choạng, không ngờ con rùa đen lại trượt chân, rơi thẳng xuống cái nồi chứa đầy nước tiểu của chính mình. Chỉ thấy Man nhân nhanh như cắt lấy một cái khiên to đùng ra đậy cái nồi lại, đưa lưỡi liếm liếm môi, vẻ mặt thèm thuồng vô cùng.
– Cái này…
Độc Cô Minh vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ nghe man nhân Đả Cẩu nói:
– Ngươi không ở Bắc Vực nên không biết, thịt yêu thú luộc lên ăn vào rất bổ, giúp cho da thịt cường đại hơn. Kim Sí điểu ta ăn qua rồi, Chân Long nhất mạch cũng ăn thử một con, nhưng chưa bao giờ ăn thịt rùa. Sẵn tiện ăn luôn con rùa đen này…
– Con mẹ ngươi, ta là vô thượng đế quy…
Cái khiên rung lên dữ dội, hiển nhiên là bị con rùa đen điên cuồng công phá mới gây ra chấn động cỡ này. Man nhân Đả Cẩu cười hắc hắc:
– Cái khiên này là Đế bảo của tộc ta, ngươi có đánh tới chết cũng không phá nổi đâu. Hôm nay ta nhất định phải ăn thịt rùa…
Mộng Tiểu Phàm cười khổ:
– Rùa này là luộc bằng nước tiểu đó, ngươi có chắc là muốn ăn chứ?
Man nhân lại liếm môi:
– Nước tiểu của nó chứa đầy linh khí ngươi không thấy sao? Uổng cho các ngươi sống tới bây giờ mà không biết thứ gì mới là bổ dưỡng. Chút nữa ta ăn sạch sẽ con ô quy này, sau đó sẽ húp cạn luôn nước tiểu trong đó, chắc chắn có thể nhất cử đột phá Hỗn Nguyên cảnh, độ cứng rắn của thân thể lại lên tầm cao mới.
Nhìn man nhân cười lên khằng khặc đầy biến thái, da gà của Độc Cô Minh và Mộng Tiểu Phàm nổi đầy người. Thế gian này không những nhiều thiên kiêu mà mấy tên biến thái cũng nhiều vô số. Hết tên khô lâu què chân suốt ngày vuốt vuốt tiểu huynh đệ, gặp ai là đâm mông người đó. Bây giờ lại thêm một tên ngay cả nước tiểu của yêu thú mà cũng đòi húp cạn, đúng là bệnh hoạn hết chỗ nói.
– A, a, a… Chết ta rồi. Tên man nhân kia, kiếp sau đợi ta trùng sinh trở lại sẽ xé xác ngươi thành trăm mảnh…
Tiếng rùa đen yếu ớt dần, sau đó ngưng bặt.
Độc Cô Minh thở dài nói:
– Đủ rồi Đả Cẩu, con rùa này có ơn với ta, không nên làm như vậy, mau thả nó ra đi.
Đả Cẩu nhất quyết không chịu:
– Dù sao nó cũng chết rồi, ninh nhừ một chút cho dễ ăn.
– Con mẹ ngươi tên tiểu tử này, nếu ngươi có bản lĩnh thì thử ăn ta xem, ta để cho ngươi tùy ý cắn. Ngay cả Đại Đế muốn ăn ta mà cũng gãy mất mấy cái răng cửa huống hồ là ngươi!
Trong nồi lại vọng ra giọng của rùa đen. Độc Cô Minh từng tận mắt thấy con rùa này bơi lội trong hỏa mạch ở Chân Đại Đạo. Ngọn lửa ở đó cực kỳ nóng bức, e là cả tu sĩ Ứng Kiếp cũng chịu không nổi, vậy mà con rùa này lại tung tăng thỏa mái bơi lội hiển nhiên không hề sợ lửa. Chẳng qua là đang trêu đùa man nhân mà thôi.
– Vậy sao, là ngươi thách ta! Ngay cả Kim Sí điểu và Chân Long nhất mạch có da thịt cực kỳ cứng cáp ta còn ăn được huống hồ là tiểu ô quy ngươi.
Man nhân hừ lạnh, lấy cái khiên ra, sau đó xách chân tiểu ô quy vẫn đang còn dính đầy nước tiểu bỏ luôn vào mồm nhai mạnh một cái. Tiếng rôm rốp đáng sợ truyền ra, miệng man nhân trào đầy máu tươi, những tưởng đây là máu của tiểu ô quy nhưng không, man nhân ngay lập tức phun con tiểu ô quy ra, biểu tình hoảng sợ đến cực điểm. Đơn giản vì răng của gã lúc này đã gãy nát không còn một cái nào, thậm chí xương hàm cũng muốn xuất hiện mấy vết nứt cực kỳ đau đớn.
– Đáng đời tiểu tử ngươi!
Tiểu ô quy cười đắc ý, mọi người cứ tập trung vào biểu tình thống khổ của man nhân mà không hề để ý lúc này đây cái nồi đá chứa đầy nước tiểu đang sôi ùng ục, mà trái trứng gà vàng ố cũng đang xuất hiện từng tia sáng mờ nhạt, mấy vết nứt dài chạy khắp trên vỏ. Nước tiểu của ô quy tràn vào những vết nứt này, dần dần bị quả trứng hấp thu toàn bộ. Khoảnh khắc nước tiểu cạn hết, quả trứng bỗng phát ra ánh sáng cực kỳ thần thánh chiếu rọi khắp bốn phía nơi đây khiến cho đám khô lâu ngơ ngẩn nhìn theo.
– Đây giống hệt như cảnh tượng Phượng Hoàng xuất thế ở Bắc Vực, Kim Sí điều có huyết mạch nồng đậm cũng sẽ tạo ra dị tượng như vậy. Nào phải như tiểu ô quy ngươi nói…
Man nhân run rẩy nhìn quả trứng đang từ từ bay lên không trung, ánh sáng thần thánh tỏa ra bốn phương, giống như bên trong là một sinh vật đại diện cho quang minh đi đến thế gian để xua tan hắc ám, lấy chính nghĩa dập tắt hung tàn, khiến vạn ác cảm thấy run rẩy.
– Đừng để bộ dáng này của nó đánh lừa, con mẹ nó chứ…
Tiểu ô quy run rẩy, càng lúc càng lui lại xa hơn.
Quả trứng sáng lên đến cực điểm, thần quang tỏa ra khiến mọi người xung quanh đều cảm giác toàn thân nhẹ nhõm, bên trong liên tục truyền đến tiếng tụng kinh niệm phật như muốn phổ độ chúng sinh, giúp chúng sinh hướng thiện, đi về bến bờ của sự giác ngộ.
Một tiếng rách toạt vang lên, quả trứng hoàn toàn vỡ tan, thần quang chói mắt đến cực điểm khiến cho đám Độc Cô Minh phải lấy tay che mắt lại. Phải tận mười mấy khắc sau thì ánh sáng mới dịu lại dần, để lộ ra thân ảnh một con gà màu vàng đang khoác áo cà sa đỏ rực trên người, một bên mắt đeo khăn che màu đen, hai kê trảo chắp lại niệm phật, một chân gầy nhom co lên trông chẳng khác nào mấy bức tượng la hán trong chùa.
– Độc Nhãn Thần Tăng tái hiện thế gian, chúng sinh còn không mau quỳ bái để được ta thuyết pháp, dẫn dắt các ngươi về đến miền cực lạc…
– Tên thần côn nhà ngươi! Ta khinh!
Tiểu ô quy giống như nhìn thấy ma vật đáng sợ nhất thế gian, tuy miệng chửi đổng nhưng không ngừng lui lại phía sau.
Độc Cô Minh và Mộng Tiểu Phàm nhìn con gà mặc áo cà sa chột mắt đang tụng kinh trên trời không khỏi ngẩn ra. Trong phật giáo có ghi lại không ít sự tích về những hộ pháp thuộc về thần tộc, tiên tộc, hay yêu tộc, ngay cả minh vương quỷ tộc cũng có trong đó. Nhưng ở tu luyện giới cho rằng thành tâm hộ đạo rất ít, bị độ hóa là nhiều. Thử hỏi nếu đem một người nhốt vào một nơi thanh tịnh không có bất kỳ ngoại vật gì quấy nhiễu, sau đó liên tục tụng niệm trong thời gian dài chẳng khác nào một thuật thôi miên tẩy não kẻ kia, dù là Đại Đế cũng phải khuất phục.
Nhưng đây chính là thứ giúp cho phật môn có thể duy trì vạn thế từ thời thái cổ đến nay không bị hủy diệt. Mặc dù không có quá nhiều thần thông mang tính sát thương nhưng vẫn có thể tự vệ trước tà ma ngoại đạo, biến chúng trở thành hộ pháp cho tông môn. Như vậy cũng đã là nhân từ, không đại sát tứ phương, nhổ cỏ tận gốc giống như các thế lực tu luyện khác thường làm.
Con gà mặc áo cà sa mở mắt ra, khoảnh khắc nhìn về phía Độc Cô Minh thì liền giật bắn người, ánh mắt mơ màng đến cực điểm, nhưng sau đó lại tỉnh táo trở lại, hướng về phía tiểu ô quy nhàn nhạt nói:
– Thiện tai, con mẹ ngươi tên rùa đen chuyên đi nịnh hót Yêu Chủ của Yêu tộc kia, không ngờ ngươi còn sống đến giờ này. Năm đó Bá Luân đánh tới yêu tộc, đè Yêu Chủ ra dẫm đạp như dẫm một con chó, tên rùa đen ngươi không có nghĩa khí ngay lập tức bỏ y chạy trốn. Hừ, tên lật lọng như ngươi thật khiến trời đất cộng phẫn…
Con rùa đen bị nói như vậy thì nghẹn họng không thể chối cãi. Đám Độc Cô Minh nghe nhắc tới tên Bá Luân và Yêu Hoàng thì không khỏi sửng sốt. Quả nhiên thân thế của hai yêu vật này không tầm thường.
Bá Luân Đại Thần là nhân vật khắp nhân giới không ai không biết. Mà Yêu Chủ thì chính là tồn tại tối cao của yêu tộc năm xưa, tu vi thậm chí còn vượt trên U Minh Quỷ Chủ một bậc. Vậy mà theo mô tả của con gà chột mắt thì bị Bá Luân Đại Thần dẫm như dẫm một con chó, thật khiến ai nấy kinh hãi.
– Bản thể của Yêu Chủ thời thái cổ đích thật là một con Tam Nhãn Thiên Cẩu. Năm xưa hắn ỷ nhiều hơn ta hai cặp mắt nên dám sỉ nhục ta là gà chột mắt, vì vậy ta liền gọi Bá Luân tới đánh cho hắn một trận, rốt cuộc phải công nhận gà chột mắt lợi hại hơn chó ba mắt.
Độc Cô Minh nghe hai yêu vật này luyên thuyên một hồi, liền biết trong lời nói chín phần rưỡi là giả, chỉ có nửa phần là thật. Hắn ngắt lời chúng, quay sang hỏi tiểu ô quy:
– Mạn Dao luôn đi cùng ngươi, bây giờ nàng ở đâu?
Nghe hắn hỏi tới Trần Mạn Dao, con tiểu ô quy thoáng sửng sờ, sau đó la lên:
– Ta quên mất, ngươi phải đi cứu nàng ta ngay. Nàng và ta bị tên tiểu tử họ Quan vây hãm ở một hang động nọ. Trong đó ma ảnh trập chùng, sát khí bức người, may mà có miếng cổ ngọc kia tỏa ra ánh sáng chống đỡ mới không bị táng mạng. Tên họ Quan cũng lấy ra một tấm lệnh bài tiến vào bên trong, đã mấy tháng rồi hai bọn họ chưa trở ra, không biết phát sinh chuyện xấu gì không nữa.
– Quan Thất?
Độc Cô Minh siết chặt nắm đấm. Hắn biết mình chưa phải đối thủ của Quan Thất, cảnh giới giữa cả hai cách biệt quá xa. Nhưng Mạn Dao đang lâm vào hiểm cảnh hắn bằng mọi giá phải tới ứng cứu.