Trên một ngọn núi cách đó rất xa, một gã thanh niên tuổi tầm hai sáu đang ngồi nhắm mắt thổ nạp, bên phải còn có một con Hắc Hổ nằm phủ phục.
Đột nhiên gã thanh niên mở bừng mắt ra, thần thái dữ tợn vô cùng, rống to một tiếng khiến muôn thú trên ngọn núi đều hoảng sợ.
– Lưu Tích Quân, là ngươi giết chết đệ đệ của ta sao?
Đúng lúc này, có hai người chạy lên ôm quyền báo cáo:
– Công tử, tiểu đội do Lưu Toàn công tử dẫn đầu đã chết sạch. Có người trông thấy Dược thể cõng Lưu Tích Quân chạy ra từ hướng đó. Người Dược thể dính đầy máu tươi, có lẽ là hắn hạ độc thủ với Lưu Toàn công tử!
Gã thanh niên lấy lại bình tĩnh:
– Chẳng phải hắn là phàm nhân sao? Có cớ nào lại giết được đám Lưu Toàn, ngươi khẳng định Lưu Tích Quân không sử dụng thần phù chứ?
Hai người kia cung kính đáp:
– Chắc chắn Lưu Tích Quân chưa sử dụng nó!
– Chỉ là một tấm thần phù lại có thể khiến biết bao người cố kỵ!
Gã thanh niên cười lạnh:
– Cha ả cường đại hơn cha ta và Lưu Bình, nhưng lại đi tới Trung Thổ rồi mất tích suốt mười lăm năm, đến mệnh bài cũng vỡ nát. Dù vậy để lại một tấm thần phù bảo mệnh cho con gái mạnh mẽ vô song, đến cả cha ta cũng không dám trực tiếp đối kháng, còn dặn dò kỹ lưỡng phải bức ả sử dụng nó… Nhanh, cử thêm người truy sát chúng! Tuyệt đối không được để Cửu Chuyển Thiên Công rơi vào tay Lưu Bình. Cả Dược thể kia cũng phải đem về, luyện hoá máu thịt hắn có thể giúp ta đột phá Hỗn Nguyên cảnh.
———————-
Không chỉ Lưu Hoằng muốn truy bắt Độc Cô Minh mà Lưu Bình cũng thế.
Lưu Bình dáng người gầy ốm, có vẻ ngoài nho nhã như thư sinh, tay cầm quạt giấy. Nhìn gã ốn yếu bệnh tật như vậy nhưng không một ai ở Nam Hoang dám coi thường gã.
Thiên phú kinh người, mười hai tuổi tiến vào Khổ Hải, một mạch áp súc đè nén đến tận mười bảy tuổi mới bộc phát ra khổ hải bốn vạn chín ngàn chín trăm chín mươi chín trượng kinh động thiên hạ.
Sau khi gã đột phá Hỗn Nguyên cảnh bắt đầu tung hoành Nam Hoang, gần như trong cùng cấp không có đối thủ. Chỉ có mấy yêu nghiệt như Lưu Tích Quân, hai vị Phong Lôi thánh tử, hay Tiêu Ức Tình Tiêu gia mới có thể sánh bằng.
Công pháp gã tu luyện là Cổ Vu kinh chính tông của Lưu gia. Tương truyền rằng Lưu gia vốn không phải dân bản địa Nam Hoang mà là đến từ Tây Thiên, trong dòng máu chảy xuôi huyết mạch Vu tộc thái cổ.
Vu tộc vào thời thái cổ rất hùng mạnh, cổ pháp yêu dị chấn động thế gian, từng xuất hiện liên tiếp mười mấy đời Đại Đế, thêm vào đó có thuật luyện thi vô cùng đáng sợ, quét ngang Nhân giới không đối thủ. Tuy vậy đến thời thượng cổ, trong đám thi thể chợt xuất hiện một bộ kỳ thi biến dị. Bộ thi thể này nảy sinh linh trí, không những thế còn tu luyện một mạch đến Đại Đế, giết chết Vu Chủ thời bấy giờ, luyện hoá cả Vu tộc thành Thi tộc. Tất nhiên vẫn còn một bộ phận tộc nhân Vu tộc ít ỏi trốn đến lục địa khác. Lưu gia chính là có nguồn gốc như vậy.
– Vẫn chưa bị bức dùng đạo thần phù kia sao?
– Thưa đại công tử, đám Lưu Toàn bị Dược thể giết chết. Từ dấu tích cuộc chiến phỏng đoán người này có tu vi Khổ Hải trung kỳ, chí ít cũng mở được sáu ngàn trượng khổ hải, bằng không chẳng thể nào bền bỉ như vậy!
Một gã thuộc hạ cung kính trả lời Lưu Bình.
– Thú vị!
Lưu Bình chỉ nhoẻn miệng cười không nói gì thêm.
– Công tử, thuộc hạ có một thắc mắc!
Gã kia không nén được tò mò:
– Đạo thần phù kia suy cho cùng chỉ là do Lưu Tông để lại vào mười lăm năm trước, chẳng lẻ lấy tu vi nửa bước Ứng Kiếp của lão gia chẳng lẽ còn cố kỵ ư?
Lưu Bình lắc đầu thở dài:
– Phụ thân Lưu Tích Quân là một tuyệt thế thiên kiêu thế hệ trược, sự cường đại của ông ta ngươi không tưởng tượng nổi đâu. Nếu không phải vì muốn đi khắp thiên hạ tìm ra tiên đơn diệu dược trợ giúp Lưu Tích Quân vượt qua sinh tử kiếp của Cửu Chuyển Thiên Công, có lẽ giờ này đã trở thành đệ nhất cường giả Nam Hoang rồi.
Lưu Tông!
Đây là một cái tên truyền kỳ ở thế hệ trước.
Nam Hoang trong một ngàn năm nay hào kiệt quần hùng nổi lên nhiều không đếm kể, nhưng nếu nói ai để lại ấn tượng nhiều nhất thì đó chắc chắn chỉ có Lưu Tông.
Đánh bại Phong Lôi thánh chủ. Lực áp “nhất thánh địa, tam tông, ngũ giáo, tứ đại gia”. Thậm chí có lời đồn rằng cường giả đến từ Đông Hải thần bí cũng bị ông ta giết chết.
Cửu Chuyển Thiên Công chính là được Lưu Tông đem về từ trong một thái cổ cấm địa đưa cho Lưu Tích Quân tu luyện.
– Cửu Chuyển Thiên Công, mỗi lần nghịch chuyển thành công pháp lực tăng lên theo cấp số nhân, quá mức nghịch thiên. Tuy nhiên chỉ là gân gà. Chín lần nghịch chuyển, chín lần sinh tử kiếp. Một khi tu luyện thì vĩnh viễn không được ngừng lại. Dẫu cho tụ hợp toàn bộ thánh dược thế gian, liệu có đủ giúp người luyện nghịch thiên thành tiên hay không?
Lưu Bình than thở.
Làm người ai cũng có lòng tham, nhưng phải biết cái nào nên tham.
Lưu Tích Quân lần nghịch chuyển đầu tiên tiêu phí đi Tục Mệnh hoa, Lưu Tông phải trả một cái giá khủng khiếp mới lấy về được từ Phong Lôi thánh địa.
Lần thứ hai nghịch chuyển, Lưu Tông lại đi đến Đông Hải đem về Thất Thải Tiên Đan, cũng là một loại đan dược trong truyền thuyết cho nàng ta uống vào.
Giờ đến lần thứ ba chính là Trường Sinh thể, phải đích thân tằng tổ Ứng Kiếp cảnh thi triển pháp trận liên kết, giúp Lưu Tích Quân hút hết sinh mệnh của Trường Sinh thể trong một năm mới mong vượt qua khỏi kiếp nạn.
Còn lần thứ tư, thứ năm, thứ sáu, thứ bảy, thứ tám, thứ chín?
Tiên đan diệu dược ở đâu ra?
Lưu Bình có chết cũng không muốn dính vào vũng bùn này.
– Tiếp tục cử người đến bức nàng ta sử dụng thần phù! Nếu đắc thủ thì tìm cách lấy Cửu Chuyển Thiên Công về cho ta. Dẫu ta không tu luyện được cũng phải dùng nó để hố vài người…
—————-
Bầu trời về đêm tịch mịch tĩnh lặng, chỉ có duy nhất vài ngôi sao đang le lói soi sáng xuống nhân gian như đang dẫn đường cho những linh hồn lạc lối.
Độc Cô Minh ngồi xếp bằng tu luyện. Hôm nay hắn đã mở rộng được khổ hải tới chín trăm chín mươi chín trượng, nhưng thủy chung vẫn bị chặn đứng ở bước cuối cùng, không thể vượt qua.
Lưu Tích Quân giải thích cho hắn biết số chín bao giờ cũng là cột một khó vượt qua nhất. Nơi đó tồn tại một bức tường lớn, chỉ có dùng thời gian chậm rãi công phá mới được.
– Vẫn là ta quá nóng lòng, cứ tưởng sau một ngày liền biến thành cường giả!
Độc Cô Minh thở dài sườn sượt.
– Đại đạo dài dặc, có khi chớp mắt một cái liền trôi qua mấy vạn năm. Dục tốc bất đạt, ngươi làm được như vậy cũng đủ kinh diễm rồi!
Lưu Tích Quân nhìn lên bầu trời đen tuyền, trong mắt long lanh, như chất chưa tâm sự.
– Cô đang nhớ tới Lưu Tông tiền bối?
Trên đường tìm chỗ ẩn náu, quan hệ giữa đôi bên bắt đầu tốt lên. Lưu Tích Quân giải thích cặn kẽ tình trạng của Lưu gia hiện tại. Khi kể về cha mình, nàng ta có cảm xúc rất đặc biệt, vừa tự hào vô cùng, nhưng cũng có ăn năn hối hận.
– Nếu ta không lén luyện Cửu Chuyển Thiên Công thì cha đã không cần liều mạng đi tìm tiên đan diệu dược…
Lưu Tích Quân buồn bã nói. Dù sao đi nữa nàng cũng chỉ là một cô gái, tuy bình thường cao ngạo lạnh lùng song cũng sẽ có những lúc yếu đuối.
Độc Cô Minh trầm ngâm rồi vỗ vai nàng ta.
– Ngươi muốn làm gì? Đừng cho rằng ta kể với ngươi những điều này là đã thân cận ngươi!
Lưu Tích Quân lạnh lùng gạt tay hắn ra.
Độc Cô Minh tỏ vẻ bất đắc dĩ:
– Ta chỉ muốn an ủi cô thôi… Thật ra ta rất hâm mộ cô, có một người cha vĩ đại như thế. Ta cũng ước được có cha có mẹ để nhớ về, nhưng vĩnh viễn không được!
Đâu ai sinh ra được quyền lựa chọn xuất thân cho mình.
Hắn từ nhỏ đã là cô nhi phải đi ăn xin đầu đường xó chợ. Năm tuổi đã biết ăn cắp vặt. Có lần hắn ăn cắp một cái bánh bao bị người ta đánh cho suýt chết. Nhưng rồi có một người phụ nữ đứng ra trả tiền cho hắn, bà ta cũng có dẫn theo một đứa nhỏ trạc tuổi hắn, tay nó cũng cầm một cái bánh bao.
Mỗi lần nhớ lại hình ảnh đó, hắn lại không kiềm chế được thèm muốn có cha có mẹ, có người bảo bọc.
– Ngươi rơi lệ rồi!
Lưu Tích Quân bỗng nói.
– Vớ vẩn!
Độc Cô Minh cười ha hả đứng dậy, hai tay chắp sau lưng, ngước nhìn bầu trời đêm tịch mịch trên cao.
Nhìn bộ dạng cố chấp của hắn, Lưu Tích Quân không khỏi mỉm cười. Nàng nhỏ giọng:
– Thật ra chúng ta có thể trở thành bằng hữu.
– Vậy truyền cho ta Cửu Chuyển Thiên Công đi!
Độc Cô Minh ngay lập tức bày ra bộ mặt vô sỉ khiến bao nhiêu cảm tình vừa nảy sinh của Lưu Tích Quân biến mất hết.
Nàng ta im lặng một lúc lâu rồi nói:
– Còn chín tháng nữa, ngươi cần mau chóng tu luyện đến Khổ Hải đỉnh phong. Nếu không pháp trận trên người ta sẽ hút cạn sinh cơ của ngươi.
– Cái gì?
Độc Cô Minh hết hồn hết vía. Hiện tại mặc dù vẫn liên tục bị Lưu Tích Quân hút sinh cơ nhưng hắn cảm thấy không đáng là bao, thậm chí số sinh cơ mất đi rất nhanh được bù đắp.
Lưu Tích Quân trầm mặc:
– Đây là pháp trận thời thượng cổ, không thể hoá giải, khi mệnh căn của ta ổn định trở lại, pháp trận sẽ tự động biến mất.
Thông qua mấy cuộc trò chuyện trước đây, Độc Cô Minh hiểu rằng muốn một năm đột phá Khổ Hải là chuyện khả dĩ. Nhưng đột phá sớm như vậy khẳng định khổ hải không mở rộng được quá nhiều, sẽ chỉ là một tu sĩ phổ thông. Hắn không thể chấp nhận điều này.
– Hoặc giả ngươi tìm được tiên đan diệu dược giúp ta là có thể hoá giải mọi thứ.
– Cô đùa ta à, cha cô thần thông quảng đại như thế còn không làm được. Bằng vào ta, tự tìm đường chết sao?
Đúng lúc này ở phía Bắc bỗng xuất hiện một tiếng nổ kinh thiên động địa. Một cột sáng màu tím rộng mấy ngàn trượng bắn thẳng lên bầu trời, khí tức lạnh lẽo như tận cõi u minh địa ngục bùng nổ khiến ai nấy rét lạnh.
– U Minh cấm địa xảy ra dị tượng!
Lưu Tích Quân bình tĩnh nói:
– Cứ cách một vạn năm U Minh cấm địa sẽ chân chính mở ra một lần, để cho tất cả tu sĩ dưới Tiên Thai tiến vào tìm kiếm truyền thừa. Theo truyền thuyết kể lại, U Minh cấm địa đã xuất thể tổng cộng một trăm bốn mươi bảy lần nhưng chưa có một ai thành công.
– Hừ, ta mặc kệ. Hiện tại ta chỉ mới là tu sĩ Khổ Hải sơ kỳ nhỏ bé, tới đó để chịu chết à?
Độc Cô Minh lắc đầu nguây nguẩy. Việc không chắc chắn, hắn tuyệt đối không làm.
– Ngươi thật sự không đi?
– Không, đánh chết ta cũng không đi!
Ánh mắt Lưu Tích Quân đột nhiên phát ra tia sáng kỳ lạ:
– Ở đó nghe đồn có Bỉ Ngạn hoa ẩn chứa luân hồi lực, một khi sử dụng có luyện thành một đôi Luân Hồi Thần Nhãn, uy lực vô song.
– Mắt ta xài được, không cần thay cặp khác…
Độc Cô Minh gạt phăng.
Lưu Tích Quân vẫn kiên trì:
– Ta muốn ngươi đi là vì nếu có cơ duyên tìm được Tử U thạch trong truyền thuyết, chữa lành thương thế của ta thì ngươi sẽ nhanh chóng lấy lại được sự tự do.
Lần này Độc Cô Minh thật sự phân vân. Hắn không muốn bị Lưu Tích Quân hút sinh lực đến chết, càng không muốn bị ép đột phá Khổ Hải sớm.
– Được! Nhưng cô phải dạy cho ta Cửu Chuyển Thiên Công, bằng không ở đó hào kiệt vô số, ta lấy cái gì để bảo vệ mình.
– Ngươi thật sự muốn học? Công pháp này chính là thuốc độc, mặc dù ném ra thế gian cũng chưa chắc mấy người dám luyện!
Nhưng rồi Lưu Tích Quân nhớ tới việc Độc Cô Minh chính là Trường Sinh thể, sinh cơ cuồn cuộn. Có lẽ hắn có thể vượt qua sinh tử kiếp một cách dễ dàng mà không cần tới tiên đan diệu dược. Nếu Trường Sinh thể lớn mạnh, chắc chắn có thể giúp nàng vượt qua những sinh tử kiếp về sau. Nhưng tên này bản tính ngông cuồng, không sợ trời không sợ đất, phải tìm cách nào đó để bẫy hắn phải phụ thuộc vào mình.
– Tất nhiên, ta muốn luyện thử xem!
Độc Cô Minh thầm tính toán thử luyện một chút, nếu không ổn sẽ ngừng lại ngay. Hoàn toàn không biết Cửu Chuyển Thiên Công chính là con đường không lối về, một khi bước đi sẽ vĩnh viễn không thể dừng lại. Hắn tự cho mình thông minh, rốt cuộc lại sắp rơi vào cái bẫy lớn nhất trong đời.