Đế Cuồng

Chương 57: Chém ra con đường thứ ba


Nếu đứng ngoài nhìn vào thì Độc Cô Minh bây giờ có hai lựa chọn. Một là đuổi theo đám Thạch Tu và Mạc Ảnh, ngăn cản bọn chúng tiếp cận tế đàn ở phía xa, nơi đó khẳng định không chỉ có giấu mắt trận dùng để thoát khỏi Sơn Hà Đồ, mà nhiều khả năng bản thể của pháp bảo này cũng đang ở chung một chỗ. Việc hai tên này có thể dễ liên tiếp mở ra những kết giới ngăn cản hẳn có liên quan đến cây bút lông và nghiên mực kia, nếu suy đoán theo lẽ thông thường thì Sơn Hà Đồ, cây bút, và nghiên mực là một bộ ba pháp bảo đi chung với nhau. Có lẽ trận chiến năm tháng thượng cổ cấm kị đã khiến chúng phân tán, bây giờ Thạch Tu và Mạc Ảnh may mắn tập hợp được.

Nếu Thạch Tu và Mạc Ảnh thành công chiếm được Sơn Hà Đồ thì số phận bọn họ không cần nói cũng biết sẽ rất bi thảm. Đây là một kiện bán Giới bảo, ngay cả một vị Thiên Tôn đỉnh cấp như Chân Võ mà cũng nó phong ấn cho đến chết. Nhưng nếu hắn chọn phương án đuổi lên tế đàn thì Tiết Hồng Y và Tiêu Mịch Nhi chắc chắn cũng sẽ bỏ mạng dưới tay hai phân thân Chân Võ.

– Ta tự nhận không phải chính nhân quân tử, không có lòng dạ bồ tát, càng không phải kẻ biết thương hoa tiếc ngọc. Nhưng Độc Cô Minh ta sống có tình!

Ánh mắt hắn lướt qua khắp chiến trường một lần cuối. Nhìn sáu chí tôn đang bắt đầu phong bế tu vi, dùng võ đạo của bản thân quyết đấu với phân thân Chân Võ, khóe môi Độc Cô Minh chợt nở nụ cười lạnh lẽo xen lẫn chút điên cuồng:

– Vì sao lúc nào cũng chỉ có hai con đường? Độc Cô Minh ta muốn chém ra con đường thứ ba, để xem lần này là ta thắng hay các ngươi thắng. Kim Thiên Chí!

Hắn quát lớn một tiếng khiến Kim Thiên Chí đang vất vả giao đấu với tiểu hài tử Chân Võ giật bắn mình. Gã vừa quay lưng lại đã thấy đôi mắt Độc Cô Minh chứa đầy đao ý lăng lệ, còn đôi mắt mình lại như bị trúng phải một đao chém đứt làm đôi, đau đến không thể tả.

– Độc Cô Minh, ngươi dám ám toán ta?

Kim Thiên Chí ôm mắt rống lớn, nhưng gã đã quên mất tiểu hài tử Chân Võ sau lưng vẫn đang lạnh lùng nhìn mình. Ngón áp út, ngón giữa và ngón cái của tiểu hài tử lặng lẽ gập vào trong lòng bàn tay, sau đó dùng hai ngón còn lại điểm về phía sau ót của Kim Thiên Chí, bắt đầu thi triển một loại chỉ pháp tàn độc.

– Vạn Cổ Thần Chỉ!

Đao đã lăng lệ, chỉ còn lăng lệ hơn gấp bội phần. Một Nhãn Đao phía trước và một Vạn Cổ Thần Chỉ phía sau cùng lúc xuất ra, liệu một chí tôn thiên kiêu có khổ hải còn chưa tới chín vạn trượng như Kim Thiên Chí có chống cự nổi?

Như linh cảm được điều gì, mọi người đều quay lại thì thấy một cảnh tượng đáng sợ diễn ra. Hai mắt Kim Thiên Chí chảy đầy máu tươi, đầu ngẩng lên trời, nơi giữa trán xuất hiện một lỗ thủng to bằng miệng bát xuyên thẳng ra sau ót, não từ lỗ thủng đó không ngừng trào ra rơi vãi đất đất. Mà tiểu hài tử Chân Võ vừa đắc thủ xong cũng không dừng lại mà tiếp tục đánh tới Độc Cô Minh.

– Được, tới đây đi, cùng ta đi giết người!

Độc Cô Minh cười ha hả, nhẹ nhàng lách mình tránh né. Lần này hắn bùng phát linh lực thi triển Bách Bộ Hồng Trần đánh về phía Liễu Khấu. Mà Liễu Khấu lúc này đã hoàn toàn phong bế tu vi bản thân, dần dần nghịch chuyển được tình thế, đang vui mừng sắp sửa tung sát chiêu giết chết phân thân Chân Võ thì từ phía sau lưng đột nhiên xuất hiện một cảm giác nguy hiểm lạ thường. Mặc dù không biết thứ gì đang ám toán mình nhưng gã vẫn nhanh chóng vận hết thần lực trong người, quay người lại tung ra một quyền khủng bố.

– Thi Thần quyền!

Bằng vào tu vi gần như vô địch giới Khổ Hải Tây Thiên của mình, gã tin tưởng kể cả Thẩm Yến có xuất hiện tiếp một quyền này đi nữa thì không chết cũng bị trọng thương.

Sự thực đã chứng minh suy đoán của gã là đúng. Tiểu hài tử Chân Võ vừa mới thì triển chỉ pháp đánh tới phía sau lưng Liễu Khấu, còn chưa kịp đắc thủ đã bị một quyền đáng sợ này đánh cho vỡ nát thân thể. Vô số điểm sáng bay lên dung nhập vào ấn đường giữa trán Liễu Khấu. Vẻ mặt gã kinh ngạc xen lẫn vui mừng nói:

– Truyền thừa của Vạn Cổ Thần Chỉ?

Nhưng sát cục không dừng lại ở đây, Liễu Khấu chợt sợ vãi cả linh hồn khi phát hiện ở trên đỉnh đầu mình không biết từ lúc nào đã có một thanh đao xé gió chém tới. Đao ý ba phần lăng lệ, ba phần cuồng tính, ba phần bá đạo, còn lại đi kèm một phần diễm lệ không gì so sánh nổi giống như một đóa hoa rực rỡ bùng nổ trên đỉnh đầu Liễu Khấu.

– Kinh Thần!

Độc Cô Minh lạnh lùng thốt ra hai chữ, tiên lực bùng phát, dùng một kích mạnh mẽ nhất mà mình có thể xuất ra từ lúc thoát khỏi huyết hà đến giờ muốn chém chết Liễu Khấu.

Một đao khiến thiên địa quỷ thần đều phải chấn kinh.

Mà Liễu Khấu nếu xét theo phương diện nào đó thì vừa là thần, vừa là quỷ. Y là một quỷ hồn được sinh ra trong thi thể thần tộc, dưới sự nuôi dưỡng của Thi tộc Tây Thiên mà không ngừng lớn mạnh.

– Độc Cô Minh, ngươi dám giết ta?

Liễu Khấu mái tóc bù xù, vì đao khí quá lăng lệ nên chưa chém tới nơi thì đã đủ khiến da đầu gã nứt toạc, thần huyết bắn ra như suối chảy. Nhưng đáng sợ hơn là phân thân Chân Võ phía sau lưng cũng đang bắt đầu xuất ra đòn sát thủ lên người gã, gần như phối hợp cực kỳ hoàn mỹ với Độc Cô Minh.

– Tới ông nội ngươi ta còn dám giết, đừng nói là ngươi!

Đao đã nhanh nhưng cước của Chân Võ còn nhanh hơn. Phân thân phía sau lưng đắc thủ trước, một cước đá lòi ruột Liễu Khấu, khiến cho gã đang muốn vận thần lực chống cự Kinh Thần đao của Độc Cô Minh lại hoàn toàn thất bại, đành bi ai nhìn hình ảnh đại đao kia lớn dần trong mắt mình.

– Ta không cam tâm…

Đầu Liễu Khấu bị bổ làm đôi, chết ngay lập tức. Mà Độc Cô Minh vừa đắc thủ xong cũng bị phân thân chân võ đá cho một cước gãy hết xương sườn bên phải. Chỉ cần bất kỳ tu sĩ nào dám sử dụng linh lực thì đều không thể địch lại ý chí do võ đạo của Chân Võ hóa thành.

– Ha ha, tiếp nào! Chân Võ Thiên Tôn, mời cùng ta đi giết Kinh Âm!

Độc Cô Minh cười điên cuồng, mặc kệ phân thân cước đạo công kích mình. Thân hình gã lại nhoáng lên lần này xuất hiện trước mặt Kinh Âm, hai tay nhanh chóng biến thành trảo chụp lấy hai vai nàng, trừng mắt quát lớn:

– Kinh Âm!

– Ta đã trúng chiêu này một lần, ngươi tưởng ta sẽ tiếp tục mắc lừa ngươi sao?

Kinh Âm nhắm mắt lại, cổ tay đang cầm liễu kiếm xoay lên đâm thủng bụng Độc Cô Minh. Vì nàng ta đang phong bế linh lực nên sức công phá không nhiều lắm, nhưng cũng đủ gây ra một vết thương chí mạng cho tu sĩ bình thường.

– Ngươi…?

Kinh Âm hoảng sợ khi thấy dù bị trúng một kiếm nhưng Độc Cô Minh vẫn không buông ra, thậm chí còn vươn hai tay ôm chặt nàng ta lại, ma khí trên người bùng phát bắt đầu cắn nuốt nàng.

– Không…

Ánh mắt Kinh Âm nhìn về phía phân thân Chân Võ đang dùng cung bắt đầu giơ lên nhắm về phía mình, mà ở sau lưng cũng xuất hiện tiếng xé gió vù vù, giống như có một loại cước pháp hiểm độc nào đó sắp đánh lại đây muốn đá nát thân thể nàng và Độc Cô Minh ra.

– Chẳng lẽ ngươi muốn đồng quy vu tận?

Kinh Âm thét lớn, muốn vùng ra nhưng Độc Cô Minh ôm quá chặt, dù nàng ta đã bùng phát toàn bộ Tiên Âm lực trong cơ thể muốn chấn bay Độc Cô Minh nhưng hắn rất ngoan cố, dù thân thể tan nát vẫn ôm cực kỳ chặt. Ma khí thao thiên, bắt đầu điên cuồng cắn nuốt Kinh Âm để bổ sung huyết nhục trị thương cho mình.

– Đồng quy vu tận? Ngươi còn chưa đủ tư cách đâu… Ở trong tình huống lấy thương đổi thương kiểu này thì Trường Sinh thể của ta là vô địch!

Vừa dứt lời thì hắn đã cảm giác ngực trái đau nhói, một mũi tên giống như sao băng trên trời lướt tới bắn xuyên qua thân thể hắn và Kinh Âm. Phía sau lưng Kinh Âm, phân thân dùng cước cũng liên tục đá ra mấy trăm cái, đánh cho xương cốt nàng ta hoàn toàn vỡ nát, Độc Cô Minh cũng không khá hơn, hai cánh tay đang ôm chặt Kinh Âm cũng gãy nát buông thỏng xuống.

Cảnh tượng điên cuồng của hắn khiến Pháp Hải, Ngọc Chân tử và Kim Phát Nữ ở phía xa kinh hồn táng đảm. Chỉ trong nháy mắt hắn đã giết chết ba chí tôn thiên kiêu, mà phương thức ra tay của hắn rất ngoan độc, tính toán cực kỳ chuẩn xác lúc các phân thân Chân Võ ra đòn để tạo thành sát trận vây công khiến Liễu Khấu, Kinh Âm, Kim Thiên chí chết oan mạng.

– Hắn là Trường Sinh thể, lại có thể thôn phệ kẻ khác để đẩy mạnh tốc độ hồi phục thương thế…

Chứng kiến Độc Cô Minh thôn phệ hoàn toàn Kinh Âm, vết thương trên người cũng nhanh chóng lành lại, không những vậy ánh mắt còn sắc bén hơn gấp bội phần khiến ba chí tôn thiên kiêu còn lại cực kỳ hoảng sợ.

– Dùng linh lực thì sẽ bị phân thân đánh bại, mà không dùng linh lực thì sẽ bị hắn lấy thương đổi thương chém giết… Kẻ này thật ngoan độc!

Ngọc Chân tử biểu tình trầm trọng, rơi vào tình huống tiến thoái lưỡng nan. Ban nãy còn đang lấn áp phân thân Chân Võ dùng côn nhưng bây giờ gã không dám phong bế tiên lực nữa, sợ rằng Độc Cô Minh sẽ thừa cơ tập kích.

Kim Phát Nữ vung đao đánh với phân thân dùng quyền, đao ý của nàng cuồng loạn mà mạnh mẽ, không hề tuân thủ theo một quy tắc hay chiêu số nào, liên tục chém không ngừng nghỉ về phía thanh niên Chân Võ. Chỉ trong nháy mắt nàng ta đã chiến thắng, băm vằm thanh niên Chân Võ ra làm mấy trăm mảnh, thành công đoạt được truyền thừa Thái Sơn quyền.

Thấy Kim Phát Nữ đã thoát vây được, Ngọc Chân tử vội lên tiếng:

– Kim cô nương, hy vọng cô kiềm chân được Độc Cô Minh mười khắc, ta và Pháp Hải huynh đánh xong phân thân Chân Võ sẽ lập tức liên thủ với cô giết hắn!

– Được, ta cũng muốn thử xem rốt cuộc đao của ta mạnh hay là đao của tên Độc Cô kia mạnh!

Chiến ý trong mắt Kim Phát Nữ bùng phát, rất muốn dùng Thập Bát Cuồng Đao đánh với Chân Võ Cửu Trảm do Độc Cô Minh thi triển để chứng minh rằng đao pháp của nàng mạnh mẽ hơn.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.