Đế Cuồng

Chương 35: Người này ta muốn


– Đinh trưởng lão! Sơ Tuyết tận mắt thấy Vương Lục chủ động ra tay với Độc Cô Minh, hy vọng trưởng lão giơ cao đánh khẽ tha cho hắn một mạng. Sơ Tuyết nhất định sẽ trả lại người một công đạo!

Từ trong Binh khu xuất hiện một cô gái áo trắng có dáng vẻ xuất trần, khuôn mặt lạnh lẽo như băng tuyết vạn năm không tan, còn ai ngoài Sơ Tuyết đệ tử Giang Trần nữa kia chứ?

Độc Cô Minh cười nhạt. Xem ra hắn đã đoán đúng. Giang Trần kia nhất định đã xem hắn là con mồi ngon, quyết tâm không để hắn chết mà phải chờ đợi hắn đột phá cảnh giới năm tôn thần thất bại mới xuất hiện bắt đi.

– Sơ Tuyết sư điệt, ngươi nhìn bộ dáng hắn bây giờ giống như đang biết lỗi hay sao? Nếu hôm nay ta không giết hắn thì mai sau trên dưới Chân Đại Đạo còn ai coi ta ra gì?

Đinh trưởng lão nghiến răng nhìn chằm chằm Độc Cô Minh.

– Mau xin lỗi đi!

Sơ Tuyết quát hắn.

– Xin lỗi?

Độc Cô Minh đột nhiên ngẩng đầu lên trời cười ha hả:

– Ta thấy uổng cho các ngươi phí bao công sức tu luyện đến Đạo Đài Tiên Thai. Chẳng lẻ đạt đến cảnh giới cao chỉ là để ra oai trước những tu sĩ cấp thấp hơn sao? Các ngươi dám phong bế tu vi đánh với ta một trận không?

– Bằng vào ngươi?

Đinh trưởng lão hừ lạnh:

– Bổn toạ là lớn hơn Giang Trần đến tận hai ngàn tuổi, năm đó là tu sĩ Khổ Hải sáu ngàn trượng. Cho dù ta phong bế tu vi ngươi cũng có cửa thắng ta sao?

– Ngươi chỉ giỏi khoác lác, rốt cuộc có dám phong bế tu vi đánh với ta một trận không? Ta bảo đảm đánh ngươi thành đầu heo, đến mẹ ngươi cũng nhận không ra!

Chúng đệ tử nghe thấy hắn chửi rủa thô tục như vậy thì đều biến sắc, thầm nhủ tên này đúng là không biết chữ “chết” viết ra sao. Thảo nào được đem so sánh với Nam Cuồng ngày xưa.

– Hỗn xược! Nếu ngươi còn dám xúc phạm Đinh trưởng lão thì đến giáo chủ cũng không cứu nổi ngươi!

Sơ Tuyết vô cùng tức giận. Nàng ta đến đây theo mệnh lệnh của Giang Trần, những tưởng Độc Cô Minh sẽ vì sợ hãi Đinh trưởng lão mà xuống nước, nào ngờ tên điên này không biết tốt xấu mà dám khiêu khích Đinh trưởng lão, đẩy nàng vào tình huống khó xử.

Nên biết Đinh trưởng lão là một trong những cường giả Đạo Đài viên mãn có tuổi đời lâu nhất Chân Đại Đạo. Ngay cả Giang Trần năm xưa cũng phải cung kính gọi ông ta một tiếng Đinh sư thúc. Mặc dù ông ta mang tiếng xấu thường xuyên động thủ mà không kể đến bối phận hay tu vi mình cao hơn đối phương, chỉ cần gai mắt lập tức ra hạ sát thủ, nhưng cũng được chúng đệ tử trong giáo nể trọng vì tính tình thẳng thắn cương liệt.

– Được! Ta sẽ cho tên trẻ tuổi nhà ngươi biết thế nào là trời cao đất dày. Luận tuổi tác ngươi trẻ hơn ta, lại là Trường Sinh thể có khả năng hồi phục mạnh mẽ. Nhưng ta kinh nghiệm chiến đấu nhiều hơn ngươi, khổ hải cũng nhiều hơn ngươi một vạn trượng, cũng chiếm ưu thế lại một phần. Vậy xem như chúng ta hoà nhau! Ta sẽ phong ấn tu vi xuống Khổ Hải để giết cho ngươi tâm phục khẩu phục!

Thấy khí tức Đinh trưởng lão không ngừng giảm đi, Độc Cô Minh thật sự bất ngờ vì lão ta dám làm vậy. Vốn dĩ hắn ỷ vào việc Giang Trần đang tính kế hắn để gây khó dễ cho y, chủ động khiêu khích Đinh trưởng lão, ý đồ ép buộc Giang Trần phải ra mặt để chứng thực suy nghĩ của mình. Nào ngờ Đinh trưởng lão kia lại cương liệt như vậy, chấp nhận so tài với hắn.

– Tới Đấu khu, lên tỷ võ đài!

Đinh trưởng lão hừ lạnh rồi chắp hai tay sau lưng ung dung đi bộ đến Đấu khu. Độc Cô Minh nhìn lão cười nhạt rồi cũng đi theo.

Chúng đệ tử đang có mặt ở thương phường đều lục tục chạy theo sau hai người. Hiếm lắm mới có người khiêu chiến tôn nghiêm của các trưởng lão, mà trưởng lão không ngờ lại đáp ứng lời khiêu chiến, tự hạ tu vi đánh một trận.

Hai người một già một trẻ đứng trên đài tỷ võ, Đinh trưởng lão chắp hai tay sau lưng, thần thái cương liệt như một thanh kiếm dựng thẳng lên trời. Ở phía đối diện, Độc Cô Minh cử chỉ phóng khoáng, nụ cười cuồng ngạo tự tin, hoàn toàn không bị khí thế của lão ta trấn áp.

– Lão phu Đinh Liệt, năm nay bốn ngàn tuổi, tu đạo ba ngàn chín trăm tám mươi bảy năm, tu vi Khổ Hải sáu vạn trượng, đến từ Tử Hư sơn, Chân Đại Đạo. Hôm nay tiếp nhận khiêu chiến với ngươi!

Nghe Đinh trưởng lão thậm chí không có vẻ gì khinh địch mà còn khai báo danh tính theo đúng luật lệ tỷ võ đài, chúng đệ tử không khỏi khâm phục.

Về điểm này tất nhiên Độc Cô Minh cũng thấy lão xứng đáng nhận được kính trọng, hai tay ôm quyền nói:

– Tại hạ Độc Cô Minh, năm nay hai mươi tám tuổi, tu đạo một năm, tu vi Khổ Hải bốn vạn chín ngàn trượng, đến từ thôn Hạnh Hoa, huyện Quan Khẩu, núi Côn Luân!

Lời hắn vừa thốt ra đã gây nên một trận xôn xao dưới chúng tu sĩ.

– Có tin được không? Hắn nói hắn hai mươi tám tuổi?

– Nói láo, hắn chỉ hai mươi mốt tuổi là cùng. Rõ ràng nói vậy để tự đề cao bản thân!

– Nhưng cho dù là hai mươi tuổi mới tu đạo thì cũng rất kinh diễm, không thể phủ nhận được!

Độ tuổi thích hợp nhất để tu đạo là từ tám tuổi đến mười bảy tuổi, qua độ tuổi này rồi khả năng hấp thu linh khí sẽ bị giảm đi, khổ hải khô cứng rất khó để mở rộng. Dù nghịch thiên thì tối đa cũng chỉ dừng lại ở ba vạn trượng là cùng. Vậy nên việc Độc Cô Minh nói bản thân đã hai mấy tuổi khiến mọi người khó lòng tin nổi.

Hắn đúng là nói sai tuổi, vì trong suy nghĩ của hắn lúc nào cũng cho mình là gã thanh niên đã sống hai mươi bảy năm ở trái đất, thêm một năm ở thế giới này tổng cộng là hai mươi tám năm. Song thực tế thân xác của hắn hiện tại chỉ có hai mươi mốt tuổi mà thôi.

– Cũng xem như có chút vốn liếng để kiêu ngạo, không biết trụ nổi được mấy chiêu của ta!

Đinh trưởng lão cười lạnh lùng, uy áp khổ hải sáu vạn trượng bùng nổ khắp tỷ võ đài, sau lưng xuất hiện sáu tôn thần sở hữu tới bốn thành tu vi của lão ta.

– Quang Hoa kiếp!

Theo tiếng hô của Đinh trưởng lão, linh khí trong không trung bắt đầu ngưng tụ lại thành vô số bông hoa ba cánh màu vàng óng ánh như những tia nắng. Kế đến tay lão bắt ấn quyết, sáu tôn thần sau lưng đồng thời làm theo khiến giao động sức mạnh của thần thông này tăng lên gấp ba lần, khí tức hủy diệt lan tràn khắp tỷ võ đài.

– Đinh trưởng lão vừa ra tay đã lập tức dùng sát chiêu, rõ ràng muốn dốc toàn lực giết tên này trong thời gian ngắn nhất.

Sơ Tuyết trầm mặc, nàng hiểu tính cách của Đinh trưởng lão. Ông ta không hề phục tùng giáo chủ, nếu không có lý do chính đáng thuyết phục thì ông ta chấp nhận giao chiến tới cùng.

– Giáo chủ chắc đã nhận được tin báo, hy vọng sẽ đến kịp lúc…

– Tinh Hà Chuyển!

Vì Huyết Thệ quá khó học nên Tinh Hà Chuyển là thần thông phòng ngự duy nhất mà Độc Cô Minh có bây giờ. Nó vô cùng dễ sử dụng lại ít tổn hao linh lực, thậm chí còn thể hấp thu lực công kích đối phương sau đó đánh trả lại.

Chỉ thấy vô số đoá hoa ba cánh rơi xuống dòng sông ngân hà màu bạc biến thành những tinh điểm sáng chói, vô hiệu hoàn toàn Quang Hoa kiếp. Nhưng Độc Cô Minh lại biến sắc khi phát hiện Tinh Hà Chuyển của mình có dấu hiệu quá tải vì phải hấp thu quá nhiều linh lực đến từ Đinh trưởng lão.

– Cấm kỵ công pháp không phải không thể phá! Tiểu tử, ngươi cứ ỷ lại chúng như vậy có ngày sẽ chết mà không nhắm mắt! Phá cho ta!

Những tinh điểm trên sông ngân hà đột nhiên sáng rực lên rồi điên cuồng nổ tung, hư ảnh sông ngân hà cũng hoàn toàn tan vỡ, dư chấn khiến Độc Cô Minh phun ra một ngụm máu tươi. Nhưng Quang Hoa kiếp không dừng lại mà vẫn giáng xuống khiến hắn phải thi triển Bách Bộ Hồng Trần liên tục tránh né, khổ hải bắt đầu có dấu hiệu cạn kiệt.

– Hừ, ngay cả một đòn cũng không chịu nổi, đúng là phế vật. Đã như vậy thì nộp mạng đi!

Đinh trưởng lão và sáu tôn thần lại bắt quyết lần nữa, số lượng bông hoa ba cánh lại tăng gấp mấy lần, chớp mắt đã gần như phủ kín không gian bên trong tỷ võ đài, Độc Cô Minh cũng bị chôn vùi trong đó.

– Kết thúc rồi sao?

Chúng tu sĩ ngẩn người, tự hỏi trận chiến này cũng quá nhanh đi. Kẻ từng gây ra náo động ở U Minh bí cảnh, khiến hai ngàn thiên kiêu phải ôm hận không lẽ chỉ có thế?

– Không ổn, dù có đắc tội Đinh trưởng lão cũng phải ra tay cứu hắn!

Đúng lúc Sơ Tuyết rút Băng Tâm kiếm của mình ra định lao lên võ đài thì từ vị trí Độc Cô Minh bị Quang Hoa kiếp bao phủ đột nhiên xuất hiện một tiếng long ngâm dữ dội.

Một con hắc long dài gần trăm trượng không hiểu từ đâu xuất hiện xé nát Quang Hoa kiếp lao đến thẳng vị trí của Đinh trưởng lão.

– Đây là thần thông gì?

Đinh trưởng lão hoảng sợ khi thấy Quang Hoa kiếp mà mình luôn tự hào bị phá một cách vô cùng dễ dàng, mà con hắc long kia lại chứa một loại sức mạnh hủy diệt như muốn nghiền nát tất cả, rống lên một tiếng làm cả đài tỷ võ chấn động sau đó siết chặt không gian xung quanh ông ta lại.

Từ trong đống hoa tàn vừa bị hắc long phá vỡ, Độc Cô Minh vùng dậy tung người lên không trung, ngón tay chỉ về phía Đinh trưởng lão hô lớn:

– Phong Vi Sơn!

Đây là hắn dùng hai loại thần thông Hô Phong và Hoá Sinh thuật xếp chồng lên nhau. Vì cùng mang phong thuộc tính nên hiệu quả rất kinh người. Chỉ thấy hắc long đang gào thét hoá thành một ngọn núi lớn phong ấn Đinh trưởng lão và sáu tôn thần vào trong, dù lão có dùng mọi thủ đoạn tấn công nhưng vẫn không cách nào phá vỡ phong ấn này, đành trơ mắt nhìn sáu tôn thần vì bảo vệ mình mà bị hắc long bên trong ngọn núi cắn xé, lần lượt vỡ vụn.

– Không ngờ Đinh trưởng lão lại bại…

– Độc Cô Minh kia không hề ngừng tay, chẳng lẽ muốn giết Đinh trưởng lão sao?

Độc Cô Minh cũng không phải kẻ quá phận như vậy, Đinh trưởng lão đã chấp nhận hạ tu vi để giao đấu với hắn, hắn chắc chắn cũng sẽ không hạ đòn sát thủ vào phút cuối. Nhưng thật sự dù hắn có ra tay đi chăng nữa thì cũng không giết nổi ông ta. Bất cứ lúc nào ông ta cũng có thể phá vỡ phong ấn dùng tu vi Đạo Đài cảnh bóp chết ngược lại hắn. Đã như vậy, Độc Cô Minh muốn đánh cược một lần, xem thử vị trưởng lão này rốt cuộc là con người thế nào.

Hắc long tan vỡ, ngọn núi đang phong ấn Đinh trưởng lão cũng mờ dần, để lộ ra thân hình ông ta đang đứng chắp tay sau lưng lạnh lùng nhìn Độc Cô Minh.

– Vì sao không hạ đòn sát thủ?

Độc Cô Minh mỉm cười ôm quyền, lưng vẫn thẳng tắp:

– Tiền bối dám sảng khoái cùng ta đánh một trận đồng giai, ta bội phục còn không kịp, vì sao phải hạ sát thủ!

– Đó thật là suy nghĩ của ngươi sao?

Đinh trưởng lão nhìn kỹ hắn từ đầu tới chân, cuối cùng trong sự ngỡ ngàng của chúng đệ tử bên dưới, ông ta phất ống tay áo, một luồng linh lực phô thiên cái địa chỉ thuộc về Đạo Đài tu sĩ xuất hiện quấn lấy Độc Cô Minh, mặc dù hắn vùng vẫy thế nào cũng không thoát ra nổi. Kế đến, Đinh trưởng lão kéo hắn lại gần, giữ chặt cổ tay rồi bay thẳng ra ngoài phạm Tử Hư sơn.

– Người này ta muốn! Về nói với Giang giáo chủ như vậy!

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.