Ầm một tiếng! Bất Động phủ bị bổ làm đôi!
Trong khói lửa mịt mù, một thân ảnh cao lớn xuất hiện, mái tóc xoăn xoã ra phấp phới trong gió, mặt mũi dữ tợn chẳng khác gì hung thần thuở hồng hoang.
Y chính là Bất Động, tuyệt thế Minh Vương thời thái cổ, kẻ dù không phải Giới Chủ cũng khiến cả lục giới đều phải run rẩy khi nhắc đến tên.
– Diêm La, ta tuy quy ẩn nhưng không phải là người ai muốn bắt nạt cũng được!
– Hừ!
Độc Cô Minh lấy ra một bầu Bá Vương Tế Huyết tửu đưa lên miệng uống một hớp lớn. Đây là loại rượu mạnh nhất tam giới, không phải Đại Đế không thể uống, nếu không toàn thân sẽ hoá thành tro bụi.
Sau khi nhiệt khí bốc lên, tim bắt đầu nóng ran, hắn lại đổ hết số rượu còn thừa lên đầu, hướng về phía Bất Động hét lớn:
– Bất Động, ngươi làm gì có tư cách chất vấn ta? Ngươi chỉ là một đào binh, lâm trận bỏ trốn. Lúc quỷ giới cần ngươi nhất ngươi lại nói muốn quy ẩn. Kẻ như ngươi đáng chém!
Dứt lời hắn tung người lên không trung, nghiệp hoả bùng phát lan tràn khắp thiên địa, Hoả Diệm đao chém mạnh xuống đầu Bất Động.
– Tu La trảm!
Một kích này Độc Cô Minh dùng hết mười phần công lực. Hắn là Minh vương yếu nhất, không nói quá là Bất Động búng tay một cái cũng đủ giết hắn. Nếu bây giờ không dốc toàn lực e là không kéo dài được bao nhiêu thời gian.
– Diêm La, có gì từ từ nói!
– Bất Động, Diêm La hắn không kiềm chế được bản thân, đừng trách hắn…
Những Minh Vương khác không tham chiến mà đứng từ xa khuyên bảo.
Nhưng Độc Cô Minh không hề muốn ngừng tay, thế đao càng hung mãnh, giống như phải bổ đôi Bất Động mới thấy hài lòng.
Choang!
– Hả?
Độc Cô Minh vô cùng sững sờ khi thấy một đao toàn lực của mình lại bị Bất Động dùng tay không bắt lấy, hoàn toàn dừng lại trước đầu y ba tấc, dù cố cách mấy cũng không tiến được thêm phân nào.
Dùng thân thể máu thịt ngạnh kháng với Đế bảo! Nếu không thấy tận mắt ai cũng sẽ cho rằng đây chỉ là chuyện thần thoại.
– Diêm La! Ngươi còn ra tay đừng trách ta độc ác, khiến Thập Đại Minh Vương từ nay vĩnh viễn thiếu một người!
Giọng nói lạnh lùng của Bất Động quanh quẩn khắp trời đất khiến chúng sinh Minh giới hoảng sợ. Từ trước đến nay Bất Động đều nói được làm được, dù ngươi có là U Minh Quỷ Chủ chỉ cần không vừa mắt y, y cũng dám giết.
Sắc mặt Độc Cô Minh trắng bệch, tuy rằng có chút e dè nhưng vẫn cương quyết không thu đao lại, tiếp tục chém xuống Vị Danh trảm.
Đao này mang theo cảm ngộ một đời về đại đạo của Diêm La, là con đường hắn tu luyện bắt đầu đi từ thấp lên cao, từ một quỷ hồn nhỏ bé sau vạn năm vấn đỉnh trở thành Minh Vương nhìn xuống chúng sinh.
– Đây là Đạo của ngươi? Nếu Đạo của ngươi chỉ có vậy làm sao thương tổn được ta?
Bất Động trầm giọng, không hề đỡ đao này mà ngẩng mặt lên trời gầm một tiếng, bộc phát toàn bộ tu vi và đại đạo trong người ra, khí tức khủng bố như muốn nghiền nát cả thiên địa.
Dù có tu vi Đại Đế đỉnh phong nhưng Độc Cô Minh cũng không cách nào chống chọi lại, trực tiếp bị ông ta dùng uy áp đánh bay xa cả vạn trượng.
Ở phía xa, Thao Thiết nuốt vào một ngụm nước bọt:
– Phen này tên khốn kia chết chắc rồi. Bất Động trong quá khứ chưa bao giờ giao chiến với Minh Vương khác. Nay trong mộng cảnh thử đánh qua một lần, quả nhiên cùng cấp không ai địch nổi y.
Trong đống đổ nát của một toà biệt phủ, Độc Cô Minh vừa chỉ mới gượng dậy thì đã thấy Bất Động như ma như quỷ xuất hiện ngay trước mặt, đồng thời toàn bộ linh lực thần thông trong người hắn cũng bị phong bế không thể phản kháng, cảm giác chết lặng.
– Bá Thiên Sát, cấm kỵ thần thông?
Độc Cô Minh hoảng sợ vô cùng. Đây là thần thông giúp tiếp cận đối phương nhanh nhất, sau đó phong bế đối phương hoàn toàn trong mấy hơi thở, khiến đối phương chỉ có thể trơ mắt nhìn mình chém giết.
– Tuế Nguyệt trảm cũng miễn cưỡng xem là một môn cấm kỵ thần thông! Nếu ngươi luyện thêm một vạn năm, khiến thời gian đạo đại thành ắt sẽ tổn thương được ta, nhưng bây giờ chưa đủ…
Bất Động thi triển Bá Thiên Sát xong không giết hắn mà chỉ muốn cho hắn biết khoảng cách thực lực giữa hai người.
– Cấm kỵ thần thông rốt cuộc là do thứ gì tạo thành?
Độc Cô Minh gượng dậy, Bất Động quá mức khủng bố, không phải tồn tại có thể bị khinh nhờn. Nên biết rằng y từng giao chiến một ngày một đêm với tiên chủ mà vẫn an toàn rút lui, đủ thấy thực lực kinh thế hãi tục.
Với câu hỏi của Độc Cô Minh, Bất Động cũng không ngại trả lời:
– Cấm kỵ là một loại giác ngộ, không phụ thuộc vào cảnh giới. Tu sĩ bình thường vĩnh viễn không thể chạm đến. Chỉ có tự thân trải qua, đi tìm loại giác ngộ này, cộng minh với nó thì mới hiểu được cấm kỵ. Ví như hiện tại dù ta có truyền Bá Thiên Sát cho ngươi thì ngươi cũng không thể sử dụng. Bá Thiên Sát chứa khát vọng tầm đạo của ta, chính là mô phỏng hình ảnh ta kiên cường theo đuổi mục tiêu vấn đỉnh trên con đường tu luyện. Chỉ cần cái “đỉnh” đó có tồn tại, ta sẽ nhanh chóng tiếp cận và leo lên nó.
– Giác ngộ?
Độc Cô Minh hít sâu một hơi. Rốt cuộc hiểu vì sao bí cảnh này tồn tại. Không chân chính trải qua, hoà nhập vào thời đại thái cổ thì vĩnh viễn không cách nào học được Bá Thiên Sát. Chỉ có gặp được tàn hồn và tàn niệm của cường giả lục giới, mượn ý chí của họ rèn luyện thì mới nắm được áo nghĩa của cấm kỵ.
– Nếu Bá Thiên Sát đã ẩn chứa khát vọng vĩnh viễn tiến lên của ngươi, vì sao ngươi lại muốn rời bỏ quỷ giới?
Đột nhiên Độc Cô Minh hỏi một câu khiến Bất Động sững sờ.
– Tử Hà Thiên Tôn là người nhân tộc. Bằng tu vi nàng có thể tiêu dao trong trời đất, không ai lưu nàng lại được. Nhưng vì nhân giới, nàng chấp nhận hy sinh bản thân để cứu lấy tính mệnh của họ. Nàng coi đó là vinh quang, là xứng đáng. Ngươi dựa vào cái gì để lấy nàng làm lý do từ bỏ? Ngươi không xứng!
Giọng nói lạnh lùng của Độc Cô Minh vang lên, hắn đấm vào ngực Bất Động một quyền khiến y bay thẳng về phía sau đụng vào một dãy núi. Chứng kiến dãy núi này vỡ tan tành, những người đang quan sát song phương giao chiến không khỏi hoảng sợ.
– Trời ạ, Diêm La hắn đả thương được Bất Động!
Mộng Tiểu Phàm kinh ngạc.
Sát Tiếu Thiên cũng biểu tình không tin nổi.
Thao Thiết nhìn thân ảnh của Độc Cô Minh đang lao vút lên trời cao, miệng lẩm bẩm:
– Hắn quả thật quá giống tên kia, từ khí chất cho tới hành động… Chẳng lẽ qua mấy trăm vạn năm, rốt cuộc cũng có thể thấy một nhân vật như vậy tái hiện thế gian sao?
Độc Cô Minh lao lên bầu trời, nắm đấm co lại tiếp tục đánh xuống nơi Bất Động đang gượng dậy.
– Ta tuy không bằng ngươi nhưng cũng hiểu được một đạo lý, sinh ra là người quỷ giới, chết đi cũng là người quỷ giới. Nếu một ngày quỷ giới hủy diệt, ngươi lại ẩn cư không ra, liệu ngươi có thể vui vẻ sống cô độc một mình không?
Lại một quyền đánh ngã Bất Động, Độc Cô Minh ngay lập tức nắm cổ áo y dậy liên tục ra đòn.
Rốt cuộc khi Bất Động phun ra một ngụm máu tươi, Quỷ Chủ từ U Minh quỷ cung cũng không nhịn được nữa, âm thanh truyền ra khắp Minh giới:
– Diêm La, đó là ca ca của ta!
– Đừng nói là ca ca ngươi, nếu bản thân ngươi dám lâm trận bỏ trốn ta cũng đánh!
Bá Vương Tế Huyết tửu khiến hoả khí bốc lên trên đỉnh đầu Độc Cô Minh. Hắn không còn biết sợ là gì, cầm Hoả Diệm đao ném thẳng về phía U Minh quỷ cung.
– Hỗn xược!
Quỷ khí từ U Minh quỷ cung tràn ngập trời đất, một bàn tay màu đen từ quỷ cung vươn tới như muốn trấn áp Độc Cô Minh.
Thao Thiết hoảng sợ run lên bần bật:
– Tiêu rồi, quỷ chủ kia là do tàn niệm của U Minh biến thành, không phải hư ảo đâu! Ngươi dám đánh ca ca hắn, còn ném đao về phía U Minh quỷ cung, đúng là gan to bằng trời!
Nếu nói uy áp toả ra từ Bất Động lúc trước giống như trăm vạn cân huyền thiết đè lên người Độc Cô Minh thì bàn tay của quỷ chủ còn khủng bố gấp mười lần như thế, một khi đập xuống dù là Minh vương cũng phải hồn tiêu phách tán, vĩnh viễn biến mất trong thiên địa.
– Giết!
Độc Cô Minh đối mặt với sinh tử không hề sợ hãi mà như hoá điên, đầu tóc bù xù vung quyền đánh lên không trung muốn đối kháng với quỷ chủ.
– Chết thật rồi, tàn niệm của quỷ chủ không còn thần trí, sẽ không hạ thủ lưu tình đâu…
Khoảnh khắc nắm đấm của Độc Cô Minh sắp chạm vào bàn tay của quỷ chủ thì một tiếng thở dài não nề vang lên, bàn tay quỷ chủ tan rã, mà bí cảnh hư ảo cũng dần dần tan biến, để lộ ra cung điện đã mục nát ở cổ di tích.
Mộng Tiểu Phàm tỉnh lại, ánh mắt hoảng sợ nhìn về phía hư ảnh nam tử tóc xoăn đang quay lưng lại với họ, hai tay chắp phía sau. Bóng lưng của y thẳng tắp, giống như thiên trường địa cửu vĩnh viễn không thể ngã xuống.
– Tàn niệm của Bất Động Minh Vương!
Sát Tiếu Thiên trầm mặc, lại nhìn về phía Độc Cô Minh cũng đang dần tỉnh lại. Trong cuộc chiến dành truyền thừa này hắn bộc lộ ra tính cách cuồng ngạo không chịu thiệt trước thiên địa quỷ thần, khiến Sát Tiếu Thiên và Mộng Tiểu Phàm không khỏi rung động.
Nhưng điều khiến tròng mắt cả hai muốn rớt ra là vừa tỉnh lại hắn đã vắt giò lên cổ mà chạy, thi triển không biết bao nhiêu lần độn thuật. Song rốt cuộc ở thế giới thực hắn vẫn chỉ là một tiểu tu sĩ Khổ Hải ba vạn chín ngàn chín trăm chín mươi chín trượng, nhanh chóng bị thiếu niên Thao Thiết chụp cổ áo xách lên như xách một con gà.
– Minh Vương, ngài làm gì chạy nhanh thế?
Thiếu niên Thao Thiết cười cười, sắc mặt đen lại, kế tiếp chân phải vung lên lia lịa khiến Độc Cô Minh la lên oai oái, tiếng kêu đau đớn vang thấu trời xanh.
– Oai phong lắm sao? Dám đánh cả Bất Động Minh Vương, còn ném đao về U Minh quỷ cung. Ngươi tưởng mình là Đại Đế thật sao?
Vừa điên cuồng đá hắn, Thao Thiết vừa chất vấn.
Chứng kiến cảnh tượng này, Lưu Tích Quân muốn khóc không được mà cười cũng không xong, hiểu ra tên khốn này nhất định vừa làm nên trò xấu xa gì đó trong bí cảnh rồi.
Mộng Tiểu Phàm quay qua quay lại nhưng mãi không tìm thấy Hứa Du.
Cuối cùng hư ảnh Bất Động Minh Vương thở dài, vẫn không quay lưng lại:
– Kẻ kia quá tham luyến sắc dục, đã từ bỏ thân xác, dùng tàn hồn tiến vào thế giới hư ảo do ta tạo ra, chấp nhận vĩnh viễn trầm luân!
Một thiên kiêu có tiềm năng trở thành Ứng Kiếp cường giả cứ như vậy mà chết đi, bị chính dục vọng của mình hủy hoại.