Trong lịch sử nhân giới, gắn liền với phong hiệu Quỷ Chủ chỉ có hai vị, lần lượt là U Minh Quỷ Chủ và Diêm La Quỷ Chủ.
Diêm La Quỷ Chủ xuất hiện vào khoảng “thời gian cấm kỵ” cuối thời thượng cổ. Lúc ấy nhân giới chìm trong u tối, máu cường giả chảy thành sông, xương anh hùng chất cao như núi, nhân loại gần như diệt vong. Niên đại Diêm La Quỷ Chủ xuất hiện cách ngày nay không hề xa song chẳng mấy người còn lưu giữ thông tin về vị quỷ chủ này. Chỉ biết rằng Diêm La Quỷ Chủ pháp lực thông thiên triệt địa, từng đánh trọng thương Nhân Chủ thời đại thượng cổ, cuối cùng bị mấy vị siêu cấp cường giả nhân giới liên thủ phong ấn ở Thiên Khanh Trung Châu.
U Minh Quỷ Chủ thậm chí còn còn hùng mạnh hơn Diêm La Quỷ Chủ vài phần. Trong truyền thuyết kể lại ông ta chính là địch thủ không đội trời chung của Bá Luân Đại Thần – cường giả vĩ đại nhất lịch sử nhân tộc thời thái cổ. Ở thời kỳ ấy, Bá Luân Đại Thần dùng sức một người trấn áp lục giới, vô địch vũ trụ. Một người được xem là kiêu hùng có thể đặt ngang hàng với Bá Luân Đại Thần, người ấy phải mạnh mẽ tới mức nào?
Lưu Tích Quân kể ra một mạch những truyền thuyết mình biết, thở dài:
– Thái cổ và thượng cổ đều tồn tại vài đoạn năm tháng tối tăm bị chôn vùi trong lịch sử, không ai biết ở khoảng thời gian đó xảy ra việc gì, giống như có một thế lực thần bí xoá hết ký ức mọi người, nên tạm gọi là “thời gian cấm kỵ”. U Minh Quỷ Chủ chính là nhân vật vô thượng xuất hiện trong khoảng “thời gian cấm kỵ”, ngươi chỉ mới chập chững nhập đạo cũng dám chọc vào ông ta?
Độc Cô Minh thoáng trầm mặc, nhưng rồi lại nở nụ cười lạc quan:
– Dù cường đại đến đâu cũng có lúc là tu sĩ nhỏ yếu phải đi khắp nơi tìm kiếm kỳ ngộ. Theo ta thấy quan tài kia chỉ phòng vệ theo bản năng nguyên thuỷ. Nếu một ngày nào đó U Minh Quỷ Chủ thật sự tái sinh, thần trí hồi phục hiểu ra mọi chuyện hẳn sẽ không chấp nhặt mấy tinh cầu đó với ta. Đúng rồi, cô nói lục giới có tồn tại, vậy vì sao chẳng nghe ai nhắc đến?
Đây là điều khiến hắn khó hiểu nhất. Nhân giới chia làm năm đại lục chính.
Nam Thiệm Bộ Châu, hay còn gọi là Nam Hoang nổi tiếng với câu nói “nhất thánh địa, tam tông, ngũ giáo, tứ đại gia”.
Bắc Cưu Lô Châu, Bắc Vực là nơi yêu tộc cư trú.
Tây Ngưu Hoá Châu, nơi phật đạo vô thượng tranh hùng với thi tộc tà dị.
Đông Thắng Thần Châu là nơi thần bí nhất nhân giới, nơi đây vì bị đại dương rộng lớn bao phủ, cắt liên lạc hoàn toàn với tứ châu khác nên được gọi là Đông Hải. Tuy ít xuất hiện trước mọi người, nhưng mỗi lần có cường giả đi ra đều sẽ tạo nên phong ba khiến nhân giới rung chuyển.
Toạ lạc ở giữa là Trung Châu – thế lực hùng mạnh nhất trong bốn châu lục liền kề nhau. Nơi đây được cai trị bởi bốn thánh hoàng triều truyền thừa từ thời kỳ thái cổ, khắp nhân giới không ai dám bất kính với họ, đơn giản vì họ chính là hậu nhân của bốn vị Nhân Chủ từng xuất hiện trong lịch sử.
Đó là toàn bộ bức tranh nhân giới hiện nay. Nhưng thủy chung chưa từng có ai nhắc đến ngũ giới còn lại nằm ở chỗ nào, ngay cả tinh không vũ trụ cũng bị lãng quên như chưa tồn tại.
“Dám xông vào cấm địa nhân tộc, để mạng lại!”
Độc Cô Minh chợt nhớ đến cảnh tượng bị truy đuổi trong giấc mơ kia. Chẳng lẽ ở thời đại này nhân giới đã trở thành một cấm địa trong lục giới hay sao? Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?
Đúng lúc hắn đang suy nghĩ miên man thì Lưu Tích Quân tỏ ra ngưng trọng nói:
– Thời khắc chuyển giao ngày mới tới rồi!
Quả nhiên ở từ phía xa xa bỗng xuất hiện mấy cột ánh sáng tím trông rất bắt mắt chiếu thẳng lên bầu trời.
Độc Cô Minh nheo mắt đếm nhẩm:
– Mới chỉ bảy cái chìa khoá được tìm thấy, trong tay ta có tổng cộng hai mươi chín cái!
Cuối cùng đã tới lượt hắn.
Chỉ thấy ngực áo hắn khẽ rung lên nhè nhẹ, lần lượt hai mươi chín chiếc chìa khoá thay nhau phát sáng, hợp lại thành một cây nấm màu tím khổng lồ lao thẳng lên trời, cảnh tượng rất chi doạ người.
– Ngươi đúng là không còn cần mạng nữa!
Lưu Tích Quân nghẹn họng, mất lúc lâu mới thốt ra được một câu.
Dị tượng nơi đây quá mức bắt mắt, khiến chúng tu sĩ trong bí cảnh đều phải quay đầu nhìn lại.
– Trời ạ! Nơi đó rốt cuộc tồn tại bao nhiêu chìa khoá?
– Tên nào mà nghịch thiên đến vậy, lại có thể gom hết toàn bộ chìa khoá trong bí cảnh?
– Ta nghĩ do lệ quỷ hay yêu thú cường đại nào đó vô tình nuốt vào thôi!
– Bất kể sự thật ra sao cũng phải tới giành được một cái. Ai cản ta, ta giết kẻ đó!
Chừng kiến đoàn người đông nghẹt từ bốn phương tám hướng ùa về, mí mắt Độc Cô Minh không khỏi giật giật. Cao thủ Khổ Hải đếm sơ sơ không dưới hai ngàn, còn Hỗn Nguyên cảnh thì sao? Tầm tám trăm người, mà trong đó có hai trăm người trẻ tuổi khí huyết phương cương, rõ ràng là thiên kiêu các thế lực lớn.
– Là hắn, phu quân của Lưu Tích Quân! Trời đất quỷ thần ơi, hắn giữ một lúc hai mươi chín chiếc chìa khoá!
– Đó là vận khí cứt chó gì chứ?
– Ta không tin hắn nghịch thiên như vậy, nhất định đã tìm ra kẽ hở của bí cảnh để ăn gian!
Vô số tiếng rống giận xen lẫn than thở vang lên, song tuyệt nhiên không ai tỏ ra coi trọng hắn, vì họ nhận ra kẻ nắm giữ số chìa khoá khổng lồ này có tu vi rất thấp, chỉ là cảnh giới Khổ Hải.
Mí mắt Độc Cô Minh giật giật không ngừng, để giảm bớt căng thẳng, hắn nói đùa với Lưu Tích Quân:
– Họ gọi ta là phu quân của cô kìa, nếu chúng ta sống sót rời khỏi đây nhất định phải thật sự bái đường một phen!
Hai má Lưu Tích Quân đỏ bừng:
– Tới nước này rồi mà ngươi còn đùa giỡn, đi chết đi!
Độc Cô Minh đưa mắt nhìn xung quanh một lượt, mỉm cười tự tin:
– Yên tâm, ta vĩnh viễn không thể chết. Để cô lại một mình làm goá phụ, ta không nhẫn tâm…
– Thật ra ngươi đang định làm điều điên rồ gì nữa vậy?
Càng ngày Lưu Tích Quân càng sợ hãi phong cách hành sự của Độc Cô Minh. Phải biết rằng năm đó đến cha nàng bị người đời phong cho danh hiệu Nam Cuồng cũng chưa tới mức độ hết thuốc chữa như tên này.
Những người đã chiếm được chìa khoá có tới năm vị xuất hiện ở đây. Họ không hề sợ bị kẻ khác cướp đoạt. Tất nhiên vì họ chính là thiên kiêu đến từ các thế lực lớn, ba ở Đông Hoang, hai ở Bắc Vực.
Lưu Bình, Lưu gia!
Kim Thiên Chí, Kim Sí tộc!
Tiết Hồng Y, Phong Lôi thánh địa!
Hứa Du, Chân Đại Đạo!
Linh Minh vương tử, Thạch Hầu tộc!
Mộng Tiểu Phàm không có mặt ở đây, có lẽ đang muốn ẩn giấu thực lực. Thông tin về người này rất ít, Lưu Tích Quân chưa từng nghe tới trong tông giáo nào xuất hiện một thiên kiêu trẻ tuổi có tên gọi như vậy.
Ánh mắt Lưu Bình và Độc Cô Minh vừa chạm nhau đã ngập tràn sát khí. Cả hai đồng thời cười lạnh, trong đầu xuất hiện những ý nghĩ riêng biệt.
– Tỷ phu, chúng ta gặp lại rồi!
Lưu Bình cất tiếng châm chọc, hoàn toàn không quan tâm việc phải chịu điệu thấp hơn đối phương.
– Bình đệ đệ, ngươi không mau qua đây bảo vệ tỷ phu, còn đứng đó trừng mắt làm gì?
Độc Cô Minh cười ha hả.
Bên cạnh Lưu Bình, mấy tên tộc nhân khác phẫn nộ muốn lao tới nhưng đều bị Lưu Bình phất tay cản lại.
– Chỉ là con chó sắp chết muốn cắn càn, không cần để ý!
– Chà, tỷ phu của Lưu Bình huynh thật có tài, đoạt được nhiều chìa khoá như vậy. Chẳng biết có thể chia chúng ta một ít không?
Người lên tiếng là Minh giáo Trương Giác. Vị thiên kiêu này có tu vi Khổ Hải ba vạn trượng. Hai ngày qua y không đoạt được chìa khoá nên rất nóng ruột, ánh mắt nóng rực nhìn về phía Độc Cô Minh.
Lưu Bình điềm tĩnh nói:
– Tu vi hắn tuy yếu nhưng lại có tấm thần phù của tam thúc ta che chở, e rằng muốn lấy chìa khoá từ tay hắn không dễ đâu.
Vương gia Vương Thất công tử cười lạnh:
– Phế vật không biết xấu hổ, tưởng rằng có thể dựa vào thứ đó trở thành cường giả hay sao?
Độc Cô Minh nheo mắt nhìn Vương Thất, sau khi hỏi Lưu Tích Quân liền biết Vương gia chủ có tổng cộng bảy người con ưu tú, tên Vương Thất này là con út, mới mười bảy tuổi đã là thiên kiêu Khổ Hải hai vạn năm ngàn trượng, tiềm năng vô cùng lớn.
– Vương tiểu đệ, nếu ngươi đánh thắng ta, ta hai tay dâng cho ngươi một chiếc chìa khoá. Ngươi thấy thế nào?
Độc Cô Minh chắp hai tay sau lưng, đầu ngẩng cao, dáng vẻ đầy khiêu khích.
Vương Thất châm chọc:
– Muốn dụ ta tới rồi dùng thần phù diệt ta sao? Không phải ai cũng ngu dốt mắc mưu ngươi!
Độc Cô Minh lắc đầu chậc lưỡi:
– Lá gan của ngươi quá nhỏ, không có chút khí phách của cường giả. Mau cút về Vương gia mà nấp đi.
– Được, ngươi muốn đánh thì đánh!
Thấy Vương Thất có vẻ không kiềm chế nổi lửa giận, mấy tộc nhân bên cạnh vội khuyên ngăn gã.
– Ra đây đi, chúng ta quyết đấu một trận công bằng. Ta hứa sẽ không sử dụng thần phù bắt nạt ngươi!
Độc Cô Minh vẫn bày ra bộ dáng coi trời bằng vung, không ngừng khiêu khích.
– Vậy chiến đi!
Rốt cuộc không ai ngăn nổi Vương Thất nữa, gã lao vút lên không bay người về phía Độc Cô Minh. Uy áp hai vạn năm nghìn trượng khổ hải hoàn toàn phóng ra, đè xuống bên dưới, muốn dùng thế lôi đình giết chết hắn trong nháy mắt.
Độc Cô Minh tuy bề ngoài cẩu thả nhưng trong lòng lại ngưng trọng. Đây là lần đầu tiên hắn giao đấu với một thiên kiêu, không những thế còn là thiên kiêu của thế lực lớn. Đối phương chắc chắn rất cường đại, sở hữu thuật pháp mạnh mẽ, sơ sẩy một chút bản thân sẽ mất mạng ngay.
Máu bạc sôi trào, linh lực trong khổ hải cuồn cuộn, Độc Cô Minh thét dài tung quyền lên không trung tiếp đón Vương Thất.
Một tiếng nổ to vang lên, đòn đánh đầu tiên không ngờ lại ngang tài ngang sức, song phương bị chấn lui mấy chục bước.
– Hắn… vậy mà cũng là một thiên kiêu?
– Khổ hải một vạn chín ngàn chín trăm chín mươi chín trượng?
Chúng tu sĩ sửng sỡ khi thấy Độc Cô Minh hoàn toàn có thể giao chiến công bằng với Vương Thất.
Đứng phía xa, Lưu Bình biểu tình nghiêm trọng. Chỉ gã mới biết cách đây nửa tháng Độc Cô Minh rất yếu ớt, khổ hải chỉ tầm năm mươi trượng, vậy mà nay thực lực đột ngột gia tăng mạnh mẽ như thế, chắc chắn có ẩn tình bên trong.
– Có chút bản lĩnh, thảo nào dám huênh hoang! Nhưng khổ hải chưa vượt được hai vạn trượng vẫn sẽ bị ta giết như thường! Nhất Diệp Tri Thu!
Vương Thất cười lạnh, tay phải vung lên, linh khí xung quanh lập tức ngưng tụ lại thành vô vàn lá cây rơi xuống, cảnh tượng giống hệt với một khu rừng mùa thu đang tới độ héo tàn.
– Cẩn thận, đó là một trong những thần thông nổi tiếng nhất của Vương gia!
Lưu Tích Quân lên tiếng nhắc nhở.
Những chiếc lá kia nhìn thì vô cùng tầm thường nhưng khi bắt đầu rơi được một đoạn lại quay vòng xung quanh Độc Cô Minh, càng lúc càng nhanh tạo thành một lốc xoáy.
Xoẹt xoẹt!
Trong chớp mắt cơ thể của hắn bị rạch ra mấy trăm vết thương, máu tươi chảy đầm đìa.
Vương Thất không ngừng cười lạnh, nhưng khi thấy mấy trăm vết thương kia gần như ngay lập tức lành lại thì nụ cười trên môi gã tắt hẳn.
Có người kinh hô:
– Là Trường Sinh thể trong truyền thuyết!
– Trường Sinh thể có giá trị tương đương tiên dược, giúp người chết sống lại, khiến tu sĩ thoát thai hoán cốt!