Đấu Thần

Chương 873: Giam Lỏng


Theo cái giọng uy nghiêm kia vang lên, một cỗ không gian chi lực vặn vẹo hướng đấu khí pháp tắc giao của lục chỉ đảo tiên cùng Thiên Khu tông trưởng lão ầm ầm nổ vang, năng lượng hai cổ đấu khí pháp tắc từ đó bị ngăn ra. Sau đó một người có cái dáng vẻ uy nghiêm hiện thân, đứng ở giữa hai người.

Hơi đánh giá qua, Lý Dật liền có thể đoán được địa vị người này bất phàm, vẻ thượng vị giả nghiêm tuyệt đối này có thói quen ra lệnh. Trên người lão giả này mờ mờ ảo ảo khí tức cường giả.

– Tông chủ.

Nhìn thấy trưởng giả hiện thân, ngày đó trụ cột tông trưởng lão lập tức cung kính thi lễ một cái, không hề nói nhiều.

Chỉ thấy Thiên Khu tông tông chủ lạnh lùng đánh giá lục chỉ đảo tiên, sau đó khách khí hỏi:

– Các hạ rốt cuộc có lai lịch gì, vì sao xông vào cấm địa, khiêu khích Thiên Khu tông trưởng lão?

– Tông chủ các hạ, ta lầm xông vào cấm địa chứ thật sự không phải cố ý, về phần nói khiêu khích Thiên Khu tông trưởng lão, đây càng không thể. Chỉ vì lời trưởng lão nói, nếu có thể đả bại hắn, hắn không truy cứu việc ta lầm xông vào cấm địa, lúc này mới lãnh giáo hắn. Tông chủ các hạ, mời người tạm thời né tránh, trận thi đấu còn chưa phân ra thắng bại.

Thấy lục chỉ đảo tiên thực lực không tầm thường, ăn nói như vậy, tông chủ cũng sảng khoái:

– La trưởng lão đã thua, không cần so đấu nữa. Các hạ có thực lực như vậy, cũng là người có danh tiếng, vì sao thủy chung không chịu lộ ra danh tính, điều này cũng chẳng trách chúng đệ sinh lòng hiểm nghi.

Lục chỉ đảo tiên thấy tông chủ dễ nói chuyện, cũng không phải là người ngang ngược, do dự một chút, nói:

– Ta muốn nói chuyện riêng với tông chủ các hạ.

Dù sao đều là người lão luyện thành thục, Thiên Khu tông tông chủ khoát tay:

– Mời.

Đi trước dẫn đường, dẫn lục chỉ đảo tiên cùng Lý Dật đi về hướng một gian tiểu các bên cạnh luyện võ trường. Tông chủ cho người dâng trà, lúc này mới bố trí đấu khí phong ấn, chậm rãi nói:

– Hai vị mời nói.

Lục chỉ đảo tiên nói:

– Tông chủ các hạ, thầy trò ta… Ách, kỳ thật, ta cùng với vị tiểu hữu này cũng không phải là thầy trò, chỉ là anh em kết nghĩa, hai ta lại không phải là người của thần chi lĩnh vực, mà là đến từ Đấu Thần đại lục.

Nói ra một câu, làm cho tông chủ biến sắc, lộ ra thần sắc không thể tin được, ngây sau nửa ngày, mới nói:

– Thì ra là thế?

– Chuyện cụ thể như thế nào, vị tiểu hữu cùng tông chủ các hạ nói chuyện, hắn nhanh mồm nhanh miệng lắm.

Lục chỉ đảo tiên bản tính thanh cao, giải thích dong dài tự nhiên là không nguyện làm.

Lý Dật mỉm cười, nhân tiện nói:

– Tông chủ đại nhân, cái này cũng không có gì cần giấu diếm. Tại hạ Lý Dật, người thiên phong đế quốc Đấu Thần đại lục, vị này… Ách, tên là Đảo tiên.

– Nói nhảm, là người đương nhiên đều có tên, bổn tiên họ Tả tên Kỳ Dương.

– Các hạ họ Tả?

Thiên Khu tông tông chủ sắc mặt biến thành hơi run sợ, tựa hồ nhớ ra cái gì đó, nhưng rất nhanh liền khôi phục bình tĩnh. Nhưng cái biến hóa rất nhỏ này, cũng không có tránh được con mắt Lý Dật, tựa hồ, có cái gì ẩn dấu trong đó.

– Có cái gì kỳ quái, bổn tiên không thể là họ Tả sao?

Lý Dật tiếp lời nói:

– Tông chủ các hạ không cần chú ý, vị lão quỷ này tính tình có điểm quái dị, yêu mến một người mà ở tại đảo đơn độc ba mươi năm, cho nên được xưng đảo tiên, ngươi cũng có thể gọi hắn là đảo tiên.

– Đấu Thần đại lục tới hai vị cường giả các hạ, bổn tông muốn biết, các ngươi tại sao lại xuất hiện ở cấm địa Thiên Khu tông?

– Vấn đề này, chúng ta đã nói qua vô số lần, lầm xông vào. Chúng ta cùng Thiên Khu tông không ân oán, tuyệt đối không có ác ý gì. Tông chủ các hạ cũng đã thừa nhận đảo tiên thắng trưởng lão quý tông, như vậy kính xin tông chủ các hạ dựa theo nghị định, không truy cứu nữa.

– Thiên Khu tông từ trước đến nay nhất ngôn cửu đỉnh, tuy La trưởng lão cũng không thể đại biểu Thiên Khu tông, nhưng coi như là thành viên trung tâm Thiên Khu tông, các ngươi lầm xông cấm địa bổn tông không truy cứu nữa. Bất quá…

– Bất quá cái gì?

Vừa mới buông câu lại nói luôn.

– Bất quá thân phận nhị vị, bổn tông còn cần xác nhận lại. Nhị vị chỉ sợ không biết, bổn tông gần đây địch nhân vây hãm, cũng không yên ổn.

Thiên Khu tông tông chủ lời nói phong phú, ý tứ tự nhiên là hoài nghi thân phận Lý Dật cùng lục chỉ đảo tiên. Hoài nghi hai người do thế lực đối địch phái tới, cố ý xâm nhập cấm địa. Lúc này tựa hồ là muốn giam lỏng hai người. Về phần lời nói này cung cấp cho Lý Dật một ít tin tức, địa phương có người thì có tranh đấu, xem ra hôm nay Thiên Khu tông thực lực không nhỏ, nhưng cũng không thể tránh không cuốn vào các thế lực tri tranh.

– Tông chủ các hạ nói ra tại hạ cũng có thể hiểu được, bất quá, các hạ muốn lưu chúng ta lại, cũng phải cho kỳ hạn chứ.

– Ừ, cái này tự nhiên, trong vòng 3 ngày, bổn tông tự nhiên điều tra rõ ràng, đến lúc đó nhị vị muốn ở lại làm khách hay là nguyện cao chạy xa bay, bổn tông tuyệt không ngăn trở.

Thiên Khu tông tông chủ dừng một chút, lại hỏi:

– Bất quá bổn tông có nghi hoặc, mong rằng nhị vị nói rõ.

– Mời hỏi.

Lý Dật cũng đại khái đoán được Thiên Khu tông tông chủ muốn hỏi cái gì.

– Đấu Thần đại lục cùng ta thần chi lĩnh vực cách xa đâu chỉ vạn dặm, hai người từ vạn dặm đi vào thần chi lĩnh vực, chắc hẳn không phải là đến chơi đùa chứ?

Quả nhiên là vấn đề này, sớm có chuẩn bị Lý Dật ha ha cười:

– Tông chủ các hạ thực nói giỡn, chúng ta đương nhiên không phải đến chơi đùa, không dối gạt các hạ, chúng ta đi thần chi lĩnh vực, xác thực là có chuyện trọng yếu muốn làm. Bất quá chuyện này, tại hạ đảm bảo, tuyệt đối cùng Thiên Khu tông không có nửa phần quan hệ.

Không ngờ truyền tống đến cấm địa, hiện tại Lý Dật tự hỏi, chỉ sợ cũng không phải ngẫu nhiên. Thiên Khu tông tại sao phải phong ngọn núi kia làm cấm địa, có phải là cùng truyện tống trận có quan hệ? Nếu như quả thật như thế, hiển nhiên Thiên Khu tông không muốn người khác biết rõ cái truyền tống trận này. Cho nên Lý Dật đánh chết cũng không nói ra ý đồ chân thật của mình.

Đạo lí đối nhân xử thế hành sự tùy theo hoàn cảnh, lục chỉ đảo tiên tự nhận không có nhạy bén bằng Lý Dật, cho nên thấy Lý Dật không để lộ ra ý đồ chân thật, cũng không có lắm miệng chen vào.

– Không thể nói sao?

Tuy là hỏi, nhưng Thiên Khu tông tông chủ nhìn Lý Dật ánh mắt lại có vài phần uy hiếp.

Lý Dật trên mặt lập tức hiện ra vẻ làm khó, sau nửa ngày mới nói:

– Nếu tông chủ các hạ nghĩ như vậy, tại hạ nói ra cũng không sao. Kỳ thật chúng ta đi thần chi lĩnh vực, là vì chữa bệnh. Nửa năm trước, tại hạ bởi vì cưỡng chế đột phá đem đấu khí tu vi tăng lên tới Đấu Thánh cường giả, nhưng từ đó về sau vô luận cố gắng tu luyện như thế nào, liền không thể tiến thêm một tấc nào nữa. Nghe nói thần chi lĩnh vực có một vị thần y, có thể chữ được thiên hạ bất luận cái gì nghi nan tạp chứng, bởi vậy không ngại xa vạn dặm bôn ba đến đây cầu trị bệnh.

Đây chỉ là lấy chuyện La Tuyết Phong năm đó nói qua loa, đối với một người tu luyện đấu khí mà nói, không cách nào tu luyện có ý nghĩa là con đường cường giả gián đoạn, cho nên Lý Dật giải thích cũng coi như là hợp tình hợp lý. Thiên Khu tông tông chủ nhẹ gật đầu, tựa hồ có vài phần tin tưởng.

– Các ngươi muốn tìm thần y, chắc hẳn chính là Thiên Vân Tử rồi, hắn chẳng những là thần y, hơn nữa còn là cường giả. Đáng tiếc người này hành tung vô định, tính tình quái đản, các ngươi muốn tìm hắn, chỉ sợ không phải dễ dàng như vậy.

– Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, nếu là vô duyên với Thiên Vân Tử lão nhân gia, đó cũng là tại hạ phúc thiển.

– Được rồi, nhị vị ở lại Thiên Khu tông, đợi bổn tông điều tra rõ ràng tự nhiên sẽ trả nhị vị một cái công đạo.

Thiên Khu tông tông chủ đứng lên, giải trừ phong ấn, gọi một đệ tử, nói:

– Hãy chăm sóc hai vị khách quý này, an bài tại Di tâm trai.

Di tâm trai lịch sự tao nhã, tất cả đồ vật đều đủ. Thiên Khu tông chăm sóc cũng thật là cẩn thận, bên ngoài Di tâm trai có đệ tử hai mươi bốn tiếng đồng hồ không gián đoạn thủ hộ.

Nhưng Thiên Khu tông cũng không có hạn chế tự do Lý Dật cùng lục chỉ đảo tiên, tại Thiên Khu tông, bọn họ vẫn có thể tùy ý đi đi lại lại, có vài tên đệ tử đảm nhiệm thủ hộ cùng nhiệm vụ giám thị đối đãi hai người rất là hòa thuận, cười cười nói nói cũng không câu nệ bó buộc.

Đi vào thần chi lĩnh vực ngày hôm sau, Lý Dật ở trong phòng đã sớm cảm thấy phiền muộn, liền nhìn đảo tiên đạo:

– Đi ra ngoài nhìn Thiên Khu tông thế lực rốt cuộc như thế nào.

Đảo tiên hào hứng không lớn, nói:

– Loại sự tình này do tiểu tử ngươi đi làm, bổn tiên uống rượu quan trọng hơn.

Lý Dật đành phải rủ hai tên đệ tửi Thiên Khu tông làm bạn đi dạo khắp nơi, ở đây tông môn chiếm cứ một mảnh dãy núi, dựng lên tông môn, ở dưới chân có một cái chợ phồn hoa. Thấy vậy Lý Dật muốn tới chợ dạo chơi, hai gã Thiên Khu tông đệ tử mặt lộ vẻ khó xử, nói:

– Các hạ chớ làm khó huynh đệ chúng ta, tông chủ mệnh lệnh chỉ cần nhị vị không ra khỏi Thiên Khu tông, hết thảy tùy ý.

Lý Dật cũng không làm hai người khó xử, hướng chợ nhìn quanh vài lần, sau đó trở về.

Cũng không đi xa, lại nghe bên ngoài cửa chính Thiên Khu tông một mảnh thanh âm ồn ào, vài chiếc xe ngựa lao đến, làm người người qua đường cuống quít né tránh, đụng ngã lăn mấy người. Lái xe vẫn hồn nhiên trực tiếp xông vào cửa chính Thiên Khu tông.

Tình huống dị thường này lập tức dẫn đến một đám Thiên Khu tông đệ tử, chế phục xe ngựa lại. Lúc này thấy trên mã xa có một tên đệ tử người đầy máu, nói:

– Mau đỡ ta đi gặp tông chủ đại nhân, có chuyện lớn xảy ra.

Một ít đệ tử nhận ra người này, vội vàng ba chân bốn cẳng đem người này tiến vào. Thấy vậy Tiểu Ba cùng Lý Dật sắc mặt biến đổi.

– Huynh đệ, đây là cái tình huống gì vậy? Sao có người dám khi dễ đồng tông đệ tử các ngươi sao.

Lý Dật hỏi dò.

– Hừ, nhất định là đám người Thiên Quyền tông kia làm.

– Thiên Quyền tông? Bọn họ cùng Thiên Khu tông các ngươi nghe giống như là một tông môn?

– Ai cùng bọn chúng cùng một tông môn, Thiên Quyền tông đệ tử mỗi người đều âm hiểm, cùng chúng ta đối nghịch cũng không biết mấy ngàn năm, qua mấy trăm năm khó tránh bộc phát một trận chiến quy mô, xem ra loại xung đột này lại sắp xảy ra rồi.

Từ trong giọng nói của tên đệ tử này, không khó nhìn ra hắn vẻ sầu lo.

– Chúng ta cũng đi xem, không biết vị huynh đệ kia mang tin tức gì trở về.

Đối với đề nghị này của Lý Dật, hai gã đệ tử cũng đồng ý, nguyên bản bọn họ rất quan tâm chuyện này, nhiệm vụ của bọn hắn là trông nom giám thị Lý Dật, chính mình không được rời xa Lý Dật. Bây giờ nghe Lý Dật nói như vậy, tự nhiên là mừng rỡ rồi.

Lúc này mọi người đi đến sân rộng, công dụng cái sân rộng này, không phải dùng để luyện võ, mà là dùng để Thiên Khu tông tổ chức đại hội. Hiện tại, trên quảng trường cái này, đã có không ít đệ tử chạy đến, trên mặt mỗi người đều biểu lộ vẻ mặt oán giận.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.
Tinh Thần Châu

Chương 873: Giam lỏng


“Con tự mình đi tống hạ lễ?” Vùng lông mày Mục Bình cau lại, khuyên giải nói: “Hôm nay thân phận của con đã không còn bình thường, bao nhiêu người muốn gặp mặt con còn không có tư cách, Dược Thiên Sầu dù có lợi hại nhưng khi gặp người của Tiên cung cũng phải khép nép, nam nhân tương lai của con là Tiên cung ngoại vụ đại thống lĩnh Ô Hùng a! Dược Thiên Sầu có tư cách gì để con phải tự mình đi chúc mừng? Theo cha thấy để Đào Trung đi một chuyến là đủ rồi.”
 
“Phụ thân!” Mục Thiên Kiều khẽ kêu một tiếng, ánh mắt bỗng nhiên trở nên sắc bén, gằn từng chữ: “Dược Thiên Sầu là dựa vào chính mình, chúng ta là dựa vào Ô Hùng, cha xác nhận chúng ta có thể dựa vào hắn cả đời?”
 
Thần tình Mục Binh cứng đờ, sửng sốt một hồi ngượng ngùng nói: “Chẳng lẽ chúng ta còn phải muốn dựa vào Dược Thiên Sầu hay sao?”
 
“Đây không phải vấn đề là ai dựa vào ai.” Trong giọng nói của Mục Thiên Kiều mang theo vẻ giận dữ: “Lẽ nào kết giao thêm một người bằng hữu có tiềm lực lại không tốt sao? Lẽ nào lộ số rộng rãi một chút không tốt à? Lẽ nào phải để Tứ Thông thương hội căng thẳng khẩn trương đi một mình trên cầu độc mộc mới được?”
 
Bầu không khí giữa hai cha con trong nháy mắt trở nên có chút xấu hổ, ánh mắt Mục Thiên Kiều có chút bức người, Mục Binh không dám nhìn thẳng, nghiêng đầu nhược nhược nói: “Vậy nghe theo con đi!”
 
Đối phương có tệ hại dù sao cũng là phụ thân của chính mình, ánh mắt Mục Thiên Kiều trở nên nhu hòa, vô lực cười nói: “Nữ nhi nếu lập gia đình, sợ phụ thân một mình sẽ cô độc, phụ thân không ngại cưới thêm vài phòng thiếp.”
 
“Ách…” Mục Binh trợn mắt líu lưỡi nhìn nàng, không ngờ lại có nữ nhi gọi phụ thân mình cưới thêm vài phòng thiếp.
 
“Phụ thân không nên hiều sai, nữ nhi không có ỷ tứ khác.” Mục Thiên Kiều cười duyên giải thích: “Con tin tưởng gia nghiệp của Tứ Thông thương hội sẽ càng lúc càng lớn, gia nghiệp có lớn cũng cần có người đến kế thừa, phụ thân không ngại giúp con sinh thêm mấy đệ đệ muội muội. Sau này cũng sẽ có người đến giúp phụ thân phân tru có đúng không?”
 
Nàng đối với chính phụ thân của mình đã triệt để mất đi hi vọng, sở dĩ khuyên phụ thân cưới thêm vợ, chính là vì hi vọng tương lai sẽ có đệ đệ hay muội muội có thể đảm đương, mà nàng có thể thừa dịp thân là nữ nhân của Ô Hùng mà giúp đỡ một tay, dù sau đều là vì muốn bảo trụ và phát triển tổ nghiệp của nhà mình, có thể nói là dụng tâm lương khổ. Nguồn: http://truyenfull.vn
 
Nhưng Mục Binh không cách nào lý giải nỗi khổ tâm của nữ nhi, ngại ngùng cùng nữ nhi tham thảo vấn đề này, vì vậy tìm một lý do rời đi thật nhanh. Mục Thiên Kiều nhìn theo bóng lưng phụ thân rời đi, cồ linh linh đứng trong viện, gương mặt hiện lên vẻ thê lương…Kỳ thực nàng làm sao chịu nguyện ý gà cho ồ Hùng, nàng cũng là một nữ nhân tâm cao khí ngạo, Tiên cung tuy mạnh, nàng cũng không nguyện ăn nhờ ở đậu, tình nguyện dựa vào chính hai tay mình chấn hưng gia nghiệp, người khác cấp cho thật không thư thái như chính tay mình lấy tới. Trọng yếu nhất là mình đối với Ô Hùng không có chút cảm giác!
 
Thế nhưng Ô Hùng đã phái người đến cầu hôn, bằng một Tứ Thông thương hội nho nhỏ như nhà nàng có tư cách gì cự tuyệt? Hậu quả cự tuyệt đối với Tứ Thông thương hội mà nói, sẽ là một hồi tai nạn. Đối mặt với biển cố thình linh xảy ra này, áp lực cường đại ép tới mức Mục Thiên Kiều không còn chút khả năng phản kháng, nếu như nàng chỉ có một mình thì cũng thôi, thế nhưng nàng căn bản không bỏ xuống được gia đình này, chính mẫu thân mình vì nhà này mà hi sinh, vô luận như thế nào nàng cũng phải bảo trụ gia đình này. Cuối cùng, nàng không thể làm gì khác hơn là thỏa hiệp, hi sinh chính mình đáp ứng cuộc hôn sự này.
 
Tờ truyền đơn đã bị bóp nát trong tay lại lần thứ hai được mở ra, Mục Thiên Kiều
 
Nhìn chữ viết bên trên, cười khổ nỉ non nói: “Nếu Ô Hùng cũng có thể coi trọng ta, vậy nói rõ ta còn có tru điểm, nhưng vì sao ta làm mặt dầy biểu lộ đối với ngươi, nhưng ngươi lại không có chút cảm giác đối với ta? Ta có kiên cường cũng chỉ là một nữ nhân, muốn tìm một nam nhân che mưa chắn gió cho mình cũng là sai sao? Ngươi nói ngươi muốn làm tán tu tự do tự tại, nhưng ngươi xoay người lại chính tay thành lập ra Thiên Hạ thương hội, ngươi là tên lừa gạt, bảo ta làm sao chịu nổi đây? Thiên Hạ thương hội, Thiên Hạ.., chí tại thiên hạ, hay cho hùng tâm tráng chí, vì sao không bao dung nổi một thiếu nữ tử như ta…
 
Toàn bộ Tiên giới tổng cộng chia ra mười ba tiên châu lãnh địa, trong đó mười hai tiên châu phân biệt do mười hai vị Tiên Quân tọa trấn thống lĩnh. Tiên châu tại Mê Huyễn Tiên Thành tên là Phong tiên châu, chính là một khối lãnh địa chiếm diện tích lớn nhất trong mười ba tiên châu, do Tiên Đế Kim Thái tự mình tọa trấn, tên của kỳ châu ngụ ý Tiên Đế Kim Thái phân phong Tiên giới chúng tiên.
 
Phong tiên châu có một tiên cảnh phúc địa, tên là Cực Lạc Tiên Cảnh. Cực Lạc Tiên Cảnh cây cỏ tinh quái vô số kể, tiên thú tiên thảo trải rộng mang mang trong núi non trùng điệp, trong những dãy núi mây mù bao phủ càng có vô số cao thủ cư ngụ khắp Tiên giới, chính là địa phương có cao thủ đứng đầu Tiên giới dày đặc nhất. Nếu người ngoài muốn xông vào nơi đây, quả thực là tìm chết!
 
Sơn thế của Cực Lạc Tiên Cảnh từ bốn phương tám hướng từ từ tụ tập về vị trí trung trơng cao cao nhô lên, tiên vụ miểu miểu, địa vực mang mang, khí tượng mây mù bàng bạc hàng vạn hàng ngàn, có tiên cầm xoay quanh bay lượn, có mây tía đông lai, có cực quang bao phủ. Cho dù là trong đêm khuya, nơi đây vẫn không có bóng tối, một cỗ khí thế hùng bá thiên hạ kinh sợ lòng người, hạo hạo đãng đãng!
 
Ngọn núi trung trơng cao nhất Cực Lạc Tiên Cảnh cũng không biết do nguyên nhân gì, vị trí tới gần đỉnh núi bị người chặn ngang cắt thành hai đoạn, một đoạn bên dưới giống nhưng rồng nằm hổ phục vẫn như cũ sừng sững giữa đại địa, mà một đoạn bên trên có phương viên đạt hơn mười dặm lại đột ngột phiêu phù ở trên không trung.
 
Trên không trung mây mù lượn lờ, có một tòa kim quang đại điện như ẩn như hiện, đó là Tiên cung danh chấn Tiên giới, chính là cung điện mà Tiên Đế Kim Thái ở lại, được kiến tạo trên đỉnh núi phiêu phù trung trơng. Kim sắc lưu quang ở trong mây mù lượn lờ tiến tiến xuất xuất, tòa cung điện rộng lớn này cứ như vậy yên lặng uy hiếp toàn bộ Tiên giới, làm cho Tiên giới chúng sinh phải thần phục!
 
Ờ nửa ngọn núi cao bên dưới, có một tòa cung điện vừa mới kiến tạo, gọi là cung điện, kỳ thực dùng từ tiểu trang viện để hình dung thì càng hợp. Toàn bộ tiểu trang viện nhìn không thấy một khối kim chúc, toàn bộ chỉ dùng ngọc thạch phỉ thúy mà hoàn thành, trong suốt xuyên thấu giống như một tòa linh lung bảo điện, hoặc giống như một tòa thủy tinh cung, vạn phần đẹp đẽ mê người.
 
Tòa cung điện này do chính Tiên Để Kim Thái hạ lệnh làm ra, hoàn thành trong vòng một ngày, nếu như không phải vị chủ nhân nơi này luôn mãi cự tuyệt, tòa thủy tinh cung này sẽ càng thêm khống lồ và to lớn mê người, cũng sẽ không giống như một tòa tiểu trang viện như thế. Chủ nhân của tòa cung điện này…Hay là dùng từ “khách nhân” để mà hình dung thì càng thỏa đáng, bởi vì chủ nhân nơi này cũng không hề xem mình là chủ nhân, chỉ xem mình là khách nhân tạm cư nơi đây.
 
Nhưng làm cho ngoài ý muốn chính là, ngay tường vây của một tòa thủy tinh cung xa hoa lãng phí như vậy, không ngờ lại có một tòa nhà tranh đơn sơ. Bên trong nhà tranh có tiếng đàn truyền ra, còn có một nam nhân dùng tiếng ca như vịt đực kêu to muốn hù chết người đang ca hát, thực sự là khó nghe không thể tưởng tượng.
 
Ngay cửa cung điện bằng ngọc cách nhà tranh không xa, có một mỹ nữ rạng ngời đang đóng, một thân cung trang bạch y như tuyết bọc lấy dáng người thướt tha, tư sắc khuynh quốc khuynh thành. Băng cơ ngọc cốt da thịt nõn nà, mắt ngọc mày ngài đoan trang động nhân, khí chất cao quý đến bức người. Mái tóc mây được bới cao, đôi mày hơi nhăn lại, cung trang mỹ nhân chậm rãi đi tới bên trong Phỉ Thúy Đình cạnh nhà tranh, nàng quay vào trong nhà tranh hô to: “*Ngạc đại ca!
 
Tiếng đàn cọt kẹt như con trâu già kéo chiếc xe cũ nát chợt ngừng lại, thân hình cao to mái tóc màu bạc xõa dài ôm một cây đàn đi ra nhà tranh, cười a a tiêu sái đi vào bên trong đình ngồi xuống, đặt cây đàn lên trên mặt bàn ngọc thạch. Đã từng là Ngạc Tiên Quân, hôm nay là Ngạc Tuyết Quân cười nói: “
Cơ Vũ muội tử, lão ca ta đàn thế nào? Hát ra sao?
 
Đôi mắt sáng của Cơ Vũ theo dõi hắn, không nói gì một lúc lâu sau đáp: “
Ngươi biết ta không thích nói hoang, tài đàn và hát của ngươi xác thực không được tốt lắm, thật sự là khó nghe, tiểu muội nghe được trong lòng phát hoảng, đặc biệt ra ngăn cản.
 
Ngươi thật đúng là đủ trực tiếp.” Ngạc Tuyết Quân cười gãi gãi đầu, nói: “Kỳ thực ta cũng biết mình chẳng ra sao, nhưng vạn sự khởi đầu nan, nhất định sẽ luyện ra được, ta không tin tưởng ta không thể so sánh với một tên tiểu tử thối không bao giờ nghiêm chỉnh kia.
 
Cơ Vũ liếc mắt nhìn bốn phía chung quanh, tiện tay bày ra cách âm kết giới, ngồi đối diện Ngạc Tuyết Quân, nhìn tòa nhà tranh nhíu mày nói: “
Hà tất như vậy, ngươi rõ ràng là kháng nghị không lời nói, rơi vào trong mắt Kim Thái chỉ có thể làm cho hắn thêm ghi hận, càng thêm sẽ không bỏ qua ngươi.
 
Ngạc Tuyết Quân quay đầu lại đưa mắt nhìn gian nhà tranh do chính tay mình dựng lên, không chút hài lòng nói: “
Ta vì hắn bán mạng nhiều năm, không nghĩ tới lại lạc tới hạ tràng như vậy, từ ngày hắn bắt đầu muốn giết ta, ta và hắn đã thanh toán xong ân oán, từ nay về sau sẽ không tiếp tục chiếm chỗ tốt gì của hắn.., ờ trong ổ cỏ của mình vẫn an tâm hơn!
 
Cơ Vũ cười khổ lắc đầu nói: “
Đây là Tiên giới, là thiên hạ của hắn, không ai đấu qua hắn. Tất cả mọi người thân bất do kỷ, ngươi cần gì phải chấp nhất như vậy, trước tiên bảo trụ tính mạng mới là quan trọng nhất.
 
Hừ! Thân bất do kỳ còn có nhiều, vậy vì sao ngươi không lấy hắn, trở thành Tiên Hậu của hắn?” vẻ mặt Ngạc Tuyết Quân châm chọc: “Vị trí kia dưới một người trên vạn người nga! Tiên giới có bao nhiêu nữ nhân tha thiết ước mơ a!
 
Vùng trán trơn bóng của Cơ Vũ nhăn lại tức giận nói: “
Cơ Vũ này còn chưa tới mức bán mình cầu vinh!
 
Vui đùa! Vui đùa! Muội tử đừng giận.” Ngạc Tuyết Quân liên tục xua tay, ngửa đầu thở dài nói: “Kỳ thực ngươi ta đều bị giam lỏng nơi đây, muốn giết muốn chém chỉ trong một ý niệm của Kim Thái, phải nhìn xem hắn có thể kiên trì được bao lâu, đợi khi hắn mất đi kiên trì, muội tử làm sao xử lý? Ta thì không gì để nói, ta đã là người chết qua hai lần, lần đầu tiên được tiểu tử thối cứu, lần thứ hai ngươi từ trong tay Kim Thái cứu tay, hai ân cứu mạng, thật không biết làm sao báo đáp a!
 
Chuyện tới hôm nay cũng chỉ đành đi một bước xem một bước thôi.” Cơ Vũ lắc đầu, không muốn tiếp tục nhắc tới vấn đề này, ánh mắt rơi xuống cây đàn trên mặt bàn, kỳ quái nói: “Ngạc đại ca thực sự là có nhã hứng, nghĩ như thế nào lại đánh đàn ca hát, chẳng lẽ là muốn phát tiết?
 
Phát tiết cái rắm, ta chỉ nhớ tới tên tiểu tử kia, nói đến từ khi thoát khốn tại nhân gian, thời gian cùng tiểu tử chạy loạn làm bừa thật là thống khoái nhất.” Ngạc Tuyết Quân đặt tay lên dây đàn nói: “Ngươi đừng nhìn tiểu tử như vậy, kỳ thực cầm khúc vô song, thiên hạ không có người thứ hai, người không chỉ xem tướng mạo a!
 
Cơ Vũ chần chờ nói: “
Ngươi còn đang hoài nghi Dược Thiên Sầu sáng lập Thiên Hạ thương hội tại Tiên giới là Dược Thiên Sầu tại nhân gian sao?
 
Ngạc Tuyết Quân trợn mắt lườm nàng nói: “
Cái gì mà hoài nghi, ta dám khẳng định chính là tên tiểu tử kia, ngoại trừ hắn ta thực sự nghĩ không ra có người nào cũng tên Dược Thiên Sầu lại làm ra nhiều trò như vậy.”
 

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.