Khấu Vấn Tiên Đạo

Chương 297: Ngu xuẩn


Phi thuyền phá vỡ sóng lửa, cấp tốc phi độn.

Không bao lâu, bọn họ liền nhìn đến phía trước có một đạo sáng tỏ dị thường ngân quang, ở trong biển lửa lao vùn vụt, tốc độ rất nhanh.

Tần Tang đã từng thấy qua, loại này ngân quang chính là Nhan Võ một kiện bảo kính pháp khí phóng xuất ra, ngân quang bên trong đồng thời không có rõ ràng ba động, có thể thấy được hai người kia còn không có đuổi theo Nhan Võ.

Thấy thế, Vân Du Tử thu hồi Linh Trúc phi thuyền.

Tần Tang phía trước, Vân Du Tử qua loa rớt lại phía sau, nghênh đón.

Đột nhiên nhìn đến phía trước lóe ra hai người, Nhan Võ kinh hãi dị thường.

Khi thấy rõ là nàng Tần Tang cùng Vân Du Tử sau đó, hắn còn tưởng rằng Tần Tang đang bị Vân Du Tử truy sát, không đợi Tần Tang nói cho hắn biết ngọn nguồn, không chút do dự xoay chuyển trong tay bảo kính, một đạo kính quang trực tiếp đánh về phía Tần Tang.

Tiếp lấy độn quang nhanh quay ngược trở lại, hướng bên phải bên cạnh chạy thục mạng.

Nhan Võ phản ứng đầu tiên, dĩ nhiên là không phải là cùng Tần Tang liên thủ đối địch, mà là đem Tần Tang bức về đi, ngăn trở địch nhân, cho mình tranh thủ chạy trốn thời gian.

Đối với cái này, Tần Tang dở khóc dở cười, thở dài trong lòng, cũng là không cảm thấy quá ngoài ý muốn.

Chết đạo hữu không chết bần đạo.

Loại này sự việc tại Tu Tiên Giới nhìn mãi quen mắt.

Nhưng giống Nhan Võ loại này, rõ ràng có thể liên hợp Tần Tang đem địch thủ chém giết, phản ứng đầu tiên lại là kéo hắn làm kẻ chết thay, cũng coi là trong đó cực phẩm.

Cái này cùng giữa bọn hắn ân oán quan hệ không lớn, Tần Tang tin tưởng, coi như đem chính mình đổi thành Ô Trần, Nhan Võ đồng dạng không chút do dự làm như thế.

Vân Du Tử thấy thế, khinh thường hừ lạnh một tiếng, lập tức từ bỏ cùng Nhan Võ hợp tác ý đồ, thản nhiên nói: “Giết đi.”

Tần Tang gật gật đầu, một cái lắc mình tránh rơi kính quang, đồng thời Vân Du Tử dưới chân quang mang lấp lóe, mượn nhờ phi thuyền chi lực dễ như trở bàn tay đuổi theo Nhan Võ, ngăn lại hắn đường đi.

Nhan Võ tự cho là đắc kế, còn chưa tới kịp cao hứng, liền bị Vân Du Tử cùng Tần Tang một trước một sau ngăn chặn, không khỏi lọt vào thật sâu kinh ngạc bên trong, mới chợt hiểu ra, cả kinh kêu lên: “Các ngươi là một nhóm!”

Vân Du Tử lười nhác cùng hắn nói nhảm, mở ra tay phải, bảo châu quay tít một vòng, lóng lánh xanh tươi quang mang, như chậm mà nhanh, hướng về Nhan Võ nhẹ nhàng tới. — QUẢNG CÁO —

Bảo châu nhìn như nhẹ nhàng, không có chút nào lực lượng, lại làm cho Nhan Võ có loại đại nạn lâm đầu cảm giác, trên mặt hiện ra nồng đậm vẻ hoảng sợ.

Hắn ý đồ lui lại.

Nhưng cùng lúc đó, Tần Tang cũng tại Ô Mộc Kiếm bên trên nhẹ nhàng điểm một cái, bảo kiếm xuất quỷ nhập thần, đem Nhan Võ đường lui chặt đứt.

Tần Tang cùng Vân Du Tử đều là kinh nghiệm lão đạo người, vô luận bảo châu hay là Ô Mộc Kiếm, đều là khó gặp dị bảo, hơn nữa còn là trước sau giáp kích, phối hợp cặn kẽ.

Nhan Võ căn bản không có chạy trốn có thể, trước sau đáp ứng không xuể, thậm chí liền ra dáng phản kháng đều không làm ra đến, liền bị Ô Mộc Kiếm đem trong tay bảo kính đánh bay.

Tiếp theo, Vân Du Tử bảo châu lóe lên một cái rồi biến mất, tiến đụng vào Nhan Võ trong ngực, trúng ngay ngực, đem nó trái tim chấn vỡ.

Nhan Võ bị mất mạng tại chỗ.

Vân Du Tử dùng linh lực hóa thành đại thủ, bắt lấy Nhan Võ thi thể, đột nhiên hơi biến sắc mặt, truyền âm nói: “Bọn hắn tới, Tần lão đệ đi mau.”

Tần Tang cũng không quay đầu lại, ngự kiếm cùng Vân Du Tử sát vai mà qua, bay vào biển lửa, sau đó thôi động Cửu Long Thiên Liễn Phù, xa xa bỏ chạy.

Vân Du Tử xách theo Nhan Võ thi thể, đón lấy cùng nhau mà tới họ Cung lão giả cùng họ Ấn nam tử.

“Hai vị đạo hữu đến chậm một bước, bần đạo thu nhận.”

Vân Du Tử mỉm cười, giơ lên Nhan Võ thi thể ý bảo một cái, tại thi thể bên hông quét một cái, mò đi túi Giới Tử, sau đó đem thi thể vứt qua một bên.

Hai người hai mặt nhìn nhau, trơ mắt nhìn xem thi thể bị đốt thành tro bụi, khóe miệng không hẹn mà cùng kéo ra.

“Một tên khác, đã bị đạo trưởng giải quyết rồi?”

Họ Ấn nam tử hỏi dò.

Vân Du Tử gật gật đầu, ngữ khí tùy ý mà nói ra: “Tiểu bối không biết điều, lão đạo khổ khuyên không nghe, vẫn dựa vào nơi hiểm yếu chống lại, bất đắc dĩ đành phải giết. Vốn định thuận tiện giúp hai vị đạo hữu giải quyết phiền phức, không nghĩ tới hai vị còn chưa tới, đành phải vội vàng xuất thủ, suýt nữa bị người này chạy trốn đi.”

Hai người nghe vậy âm thầm cười lạnh, thầm nghĩ chưa chắc là địch thủ dựa vào nơi hiểm yếu chống lại, chỉ sợ lão già này ham muốn trên người bọn họ bảo vật, mới ra tay không lưu tình chút nào, căn bản là không có suy nghĩ bắt người sống.

Dựa theo trước đó ước định, mọi người mỗi người dựa vào thủ đoạn, ai tìm tới chiến lợi phẩm liền trở về ai tất cả, những người khác không cho phép tranh đoạt,

Hai cái Trúc Cơ tu sĩ túi Giới Tử a!

Họ Cung lão giả ánh mắt lấp lóe, ha ha nở nụ cười một tiếng, “Không nghĩ tới đạo trưởng không chỉ có độn thuật cao minh, thực lực cũng kinh người như vậy, dễ như trở bàn tay liền giải quyết hai cái tu vi tương xứng địch thủ, Cung mỗ bội phục!”

“Chút tài mọn mà thôi!”

Vân Du Tử híp mắt cười cười, không hề đề cập tới chiến lợi phẩm sự tình, lái độn quang hướng ra phía ngoài bay đi.

Hai người liếc nhau, không thể làm gì lắc đầu, bọn họ phi thường trông mà thèm, thực sự không dám ép Vân Du Tử đem chiến lợi phẩm giao ra chia đều.

Ngắn ngủi thời gian, Vân Du Tử liền liền một mạch diệt sát hai cái địch thủ, mà chính hắn một chút không tổn hao gì, thực lực thâm bất khả trắc.

Biển lửa bên ngoài.

Ngu Không đã chết, cục diện hoàn toàn bị La Hưng Nam chưởng khống.

Nghe họ Cung lão giả bẩm báo sau đó, La Hưng Nam không để ý gật đầu, dạo bước đến Thượng Quan Lợi Phong trước mặt, đắc chí vừa lòng cười nói: “Tiểu tử, thế nào, lão phu không có lừa gạt ngươi chứ? Giết chết sư phụ ngươi hung thủ, không phải là Thịnh Nguyên Tử liền là Ngu lão cẩu! Trong đó lấy Ngu lão cẩu tâm cơ sâu nhất, quả là liền là hắn!”

Thượng Quan Lợi Phong thương thế cực nặng, bất quá phục dụng đan dược sau đó, sắc mặt tốt hơn nhiều.

Hắn kịch liệt ho khan vài tiếng, dùng thanh âm khàn khàn nói ra: “Ngươi yên tâm, ta sẽ tuân thủ ước định, lưu lại mặc cho ngươi điều động, hồi báo tại ngươi.”

La Hưng Nam cười ha ha, đối với Thượng Quan Lợi Phong thái độ phi thường hài lòng, tầm mắt liền rơi vào Ô Trần trên thân, thản nhiên nói: “Muốn sống hay không?”

Ô Trần liên tục không ngừng gật đầu.

. . .

Tại La Hưng Nam bọn người rời đi sau đó, cấm chế khôi phục lại bình tĩnh, liệt hỏa dường như vĩnh hằng không thôi. — QUẢNG CÁO —

Đột nhiên một thân ảnh từ hư ảo đến ngưng thực, chính là Cát Nguyên.

Cát Nguyên còn chưa đứng vững, liền thấy phía trước biển lửa lóe ra một bóng người, vội vàng đề phòng.

“Cát đạo hữu. “

Tần Tang xa xa chắp tay ý bảo, âm thầm dò xét Cát Nguyên, phát hiện hắn mặc dù nhìn từ bề ngoài không có gì thương thế, khí tức lại có chút bất ổn dấu hiệu, có thể thấy được bị bầy rắn vây công thời gian khẳng định phi thường kinh hiểm.

Nếu không phải Vân Du Tử trong bóng tối giúp hắn, chỉ sợ đã chết tại miệng rắn.

“Vân Du Tử tiền bối đã truyền đến tin tức?”

“Còn không có.”

Cát Nguyên thấy là Tần Tang, thả xuống đề phòng, lắc đầu, hỏi mới vừa tình hình.

Tần Tang thật lòng bẩm báo.

Cát Nguyên nghe được La Hưng Nam không chỉ có không có tổn thất nhân thủ, trái lại lại lấy được bổ sung, không khỏi lông mày cau chặt, thần sắc mơ hồ có chút nôn nóng.

Tiếp lấy lại nghe Tần Tang nói đến hắn cùng Vân Du Tử định ra kế hoạch, Cát Nguyên trong mắt lóe lên vẻ không tin, trầm giọng nói: “La Hưng Nam thế lớn, tốt nhất đừng cùng hắn lên xung đột! Những người kia đều là kẻ liều mạng, không thể tín nhiệm, làm sao biết sẽ không trước giúp La Hưng Nam diệt trừ chúng ta? Chúng ta là đến hái thuốc, không phải là liều mạng!”

Tần Tang nhìn Cát Nguyên một cái, không nói gì thêm nữa.

Hai người yên lặng chờ đợi.

Đột nhiên, Cát Nguyên sắc mặt vui mừng, nhìn hướng bên trái lam sắc hỏa diễm.

“Đi!”

Bà con……ai mắc các chứng bệnh kén truyện…..hãy đến với bộ truyện của ta…ta cam đoan dù kén truyện nặng đến đâu bà con cũng sẽ khỏi

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.
Đấu Thần

Chương 297: Ngu xuẩn


Nguồn: VipVanDan

***

Loại tình huống này phát sinh giữa Lý Dật và Diệp Khinh Vũ khiến mọi người đều có chút kiêng ky, đương nhiên không có cách nào động thủ, Lý Dẫn Chứng nói ra lời này đúng lúc lại giảm bớt tình tự khó xử của bọn họ.

Diệp Khinh Vũ cười lạnh, một tiếng, không nói lòi nào.

Lý Dật cũng lộ vẻ lạnh lùng trên mặt, liếc nhìn Lý Dẫn Chứng, muốn xem xem hắn muốn nói ra những lòi gì.

Lý Dẫn Chứng chần chừ trong chốc lát, rồi mới thở dài nói:

– Không giấu gì Lý Dật huynh đệ, tối ba ngày trước, năm người chúng ta đã tới Hoàng thành một lần.

Lý Dật lộ ra nhãn thần quả nhiên là các ngươi, nhíu mày nói:

– Nói như vậy thi đám lửa đó cũng là do các ngươi phóng ra?

Lý Dẫn Chứng khẽ lắc đầu nói:

– Ta không biết Lý Dật các hạ ngươi cảm ứng được bao nhiêu, nhưng tình hình lúc đó rất là tế nhị… Mấy người chúng ta vốn là muốn tiến vào trong Hoàng thành của ngươi làm một chuyện đại sự.

– Đại sự gì?

Lý Dật đã nhanh chóng cắt đứt lời nói của hắn, Lý Dẫn Chứng chần chừ trong giây lát, chỉ là chậm rãi nói:

– Chuyện này…

– Cái gì mà chuyện này chuyện kia chứ, chuyện ta phải làm thì có thể nói? Còn chuyện các ngươi phai làm thì không thể nói sao? Lý Dẫn Chứng ngươi… lẽ nào thật sự muốn đùa giỡn Lý Dật ta sao?

Thấy Lý Dật lộ vẻ tức giận, sau khi Lý Dẫn Chứng trao đổi ánh mắt với mấy người đứng phía sau, mới thở dài một hơi, nói:

– Chuyện này thật sự nói ra không có gì hay ho… Năm người chúng ta vốn đã săn bắn giết chết được Huyết Ma, nhiệm vụ sớm đã hoàn thành rồi! Nhưng chúng ta tình cờ biết được từ trong miệng một con Huyết Ma bị giết chết, trong Hoàng thành có mật thất, bên trong cất giấu vô số vật phẩm cực kỳ có giá trị, cho nên chúng ta…

Lý Dât cười nhạt:

– Vậy thứ đó chính là Thât Tinh Giới Chỉ sao?

– Cái này… đương nhiên không phải!

Sắc mặt của Lý Dẫn Chứng lộ vẻ xấu hổ:

– Căn cứ vào tin tức có được, có lẽ là mấy bộ Công pháp cấp Bạch Hổ… Lần này chúng ta tới Đại Đô, chính là vì thứ này.

– Công pháp cấp Bạch Hổ?

Lý Dật trái lại thật sự bị cái tên này đọa cho hoảng sợ, hắn suy tư một hồi, rồi mới gật gật đầu nói:

– Được rồi, các ngươi phải làm chuyện gì không liên quan đến ta, ngươi tiếp tục đi!

– Được…

Lý Dẫn Chứng khẽ gật đầu, tựa hồ như tồ chức lại ngôn từ, rồi tiếp theo mới nói:

– Sau khi chúng ta vào Hoàng thành, vốn phải đi làm chuyện đại sự đó, nhưng khi đang đi được nửa đường, Diệp Tiểu thư đột nhiên cảm ứng được khí tức của Thất Tinh Giới Chỉ. Chúng ta liên theo khí tức tiến vào một khố phòng, nhưng ở đó gặp được một người vô cùng bí ẩn, Thất Tinh Giới Chỉ chính là một cái Dung Giới cấp 8 trên tay hắn!

– Thì ra là như vậy thi vậy thì các ngươi hãy đi tìm người đó, tìm ta làm cái gì?

Lý Dật nửa cười nửa không nói, Lý Dẫn Chứng thở dài một hơi, nói:

– Thật xẩu hồ, người đó tu luyện Công pháp Hỏa Hệ, quỷ dị đến cực điểm, năm người chúng ta liên thủ cũng vẫn để hắn đào thoát được, không biết đi về hướng nào!

– Vẫn là câu đó! Chuyện này có liên quan gì đến ta?

Lý Dật vẫn dùng những lời đó nói.

– Lý Dật, ngươi đừng giáo biện! Sau khi chúng ta rời khỏi Hoàng thành, không bao lâu sau thì cảm ứng được khí tức của ngươi. Huống hồ, ngươi cũng luôn ở trong Hoàng thành, ngoài ngươi ra, ngươi cảm thấy còn có thể có ai khác nữa sao?

Diệp Khinh Vũ đột nhiên nghiến răng nghiến lợi nói.

– Đồ ngu ngốc nhà ngươi!

Lý Dật mạnh mẽ quay người lại, chỉ vào Diệp Khinh Vũ nói nhấn mạnh từng chữ:

– Người ta hay nói loại người ngực lớn thường không có não, ngực ngươi cũng không lớn! Tại sao não cũng không có luôn thế? Lão từ tu luyện là Công pháp Lôi thuộc tính! Ngươi có hiểu không? Các ngươi lại nói người đó dùng đấu khí Hòa thuộc tính cái đó một chút liên quan đến ta cũng không có? Đúng là không biết nói gì nữa!

Diệp Khinh Vũ cắn cắn vào đôi môi mịn màng, hồng hào:

– Nói không chừng ngươi biết Công pháp Hỏa thuộc tính thì sao? Điều này ai mà biết được?

Trong lòng Lý Dật khẽ toát mồ hôi, mặc dù biết điều này tuyệt đối là đối phương già mồm át lẽ phải, nhưng cũng vì loại trực giác này của Diệp Khinh Vũ mà cảm thấy xấu hổ một phen.

Sự tình đã đến bước này, Lý Dật liền ngửa đầu cười ha ha nói:

– Không sai! Người đó chính là ta! Đấu khí Hỏa thuộc tính gọi là Nam Minh Lưu Hỏa Quyết!? Sao hả, uy lực không tệ chứ? Nhưng ngươi có thể làm gì ta chứ? Cắn ta à!

Diệp Khinh Vũ tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, tựa hồ hận không thể xông đến dùng một dao chém chết Lý Dật. Nhưng đúng lúc này, Thần Thần đã nhanh chóng lén đến bên cạnh nàng, thấp giọng khuyên bảo.

Sự tình đã đến mức độ này, đã có mấy phần không khống chế được, Lý Dẫn Chứng ngây người ra một lát, sau đó mới thở dài một hơi, thấp giọng nói:

Lý Dật các hạ, ta tin người đó không phải là ngươi, nhưng ngươi vẫn nên giải thích rõ ràng hành tung của ngươi tối hôm đó! Bằng không, Diệp Tiêu thư sẽ không chịu để yên đâu! Xin ngươi thông cảm!

– Ha ha, thông cảm!

Lý Dật cười cổ quái, liếc nhìn Diệp Khinh Vũ từ xa, mới hừ một tiếng nói:

– Nói cho ngươi biết cũng không có gì đặc biệt… Không chỉ là hôm đó, mà tối nào bổn Thiếu gia cũng ở trong Hoàng thành… Trong Hoàng thành có rất nhiều mỹ nữ, Ngu Huyền Đại Đế lại chỉ thích nam sắc, cứ bày ra như vậy thì… thật là quá lãng phí!? Danh tiếng của bổn thiếu gia ta ở Vạn Triêu Thành ngươi cũng không phải không biết, còn cần Bổn Thiếu gia ta giải thích, ta ở đó làm gì hay không?

– Lý… Lý Dật! Ngươi… Ngươi thật là vô sỉ!

Diệp Khinh Vũ tức giận đến mức bộ ngực nhỏ không ngừng phập phồng, hiển nhiên là tức giận đến cực hạn.

Lý Dật cười ha ha nói:

– Cảm ơn Diệp Tiểu thư quá khen! Đáng tiếc ngươi không có quyền để quản lý ta! Ngày đó Mã Thanh huynh vì ngươi mà ấn định chuyện hôn sự gả cho ta, ngươi lại không đồng ý. Thế nào hả, hôm nay thấy Bổn Thiếu gia anh tuấn, phóng khoảng, cảm thấy tiếc nuối ghen tuông hay sao?

– Ta phải giết ngươi! Ta phải giết chết ngươi! Ta nhất định phải giết chết ngươi!

Diệp Khinh Vũ tức giận đậm chân, không nhịn được lớn tiếng nói.

Lý Dật thốt ra lời này, hắn cũng rõ ràng cảm nhận được, không khí xung quanh đã nhanh chóng biến chuyển.

Ngay cả Lý Dẫn Chứng vốn cớ nhãn thần thản nhiên, tựa hồ cũng lóe lên mấy phần sát khí!

– Hắc hắc! Nữ nhân!

Trong lòng Lý Dật liên tục cười nhạt, nhưng ngoài mặt vẫn biểu lộ vẻ mặt ngươi có giỏi thì hãy cắn ta đi. Diệp Khinh Vũ tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, nhưng bên cạnh có Thần Thần lôi kéo, nàng đương nhiên không làm được chuyện gì.

Chẳng qua là, sự tình mặc dù phát triển đến bước này, nhưng sự hoài nghi của mọi người đối với Lý Dật lúc này tựa hồ đã tiêu tán trong vô hình. Điều này dường như là kết cục tốt nhất, chẳng qua là Lý Dật muốn sự việc đi xa thêm, không muốn dừng lại mà thôi.

Nếu muốn thoát khỏi sự ‘phiền phức’ của mấy người trước mặt, chỉ dựa vào chút thủ đoạn này, vẫn chưa được. Nhưng mà, có một số lời bản thân không thể nói ra được, đương nhiên. Lý Dật cũng tin tưởng, lần này bản thân đã đưa ra đủ mồi nhử rồi, với tâm tính của Lý Dẫn Chứng có lẽ vẫn còn chịu được, nhưng có một số người, lại chịu không nổi!

Giữa lúc trong lòng đang cười khẩy, Lý Dật lại biểu lộ ra mặt sắc thái khinh bi, hơi chắp tay nói với Lý Dẫn Chứng:

– Lý Dẫn Chứng các hạ, hôm nay muốn ta giải thích sự tình, xem như ta đã giải thích xong rồi! Sau này nếu có chuyện gì, làm phiền các ngươi đừng đến tìm ta nữa! Các ngươi có đại sự phải làm, ta cũng có đại sự phải làm. Mục đích của chúng ta mặc dù không giống nhau, nhưng chắc chắn chuyện của bản thân đều quan trọng đến cực điểm, ta phải cáo từ rồi! Hy vọng các ngươi có thể thoải mái rời khỏi nơi này!

Dứt lời, Lý Dật cười lạnh một tiếng, đã xoay người bước nhanh rời khỏi.

Chẳng qua, mặc dù xoay người, hắn vẫn phàng phất có thể ngờ ngợ cảm nhận được, trong các nhãn thân đang giao nhau ở sau lưng, có đủ loại tin tức đang được truyền qua… Thật là thú vị! Đem tất cả cảm giác tính toán ở bên trong, sao có thể thú vị bằng việc khiến người ta trực tiếp đánh tan nó.

Cảm giác trong lòng Lý Dật cũng thật là cổ quái, nếu không phải ẩn giấu thực lực trước mặt Hương Hương Quận chúa và Kim Bằng Yêu Vương, một ké giống như Lý Dẫn Chứng này, cả gan dám ngăn cản đường đi của mình, không biết đã bị hắn giết bao nhiêu lần rồi! Làm gì giống như bây giờ, còn cần phải dùng đến mưu kế hạ lưu này để đối phó với hắn.

Chẳng qua là, cho dù là hạ lưu, chỉ cần có hiệu quả là được rồi.

Quả nhiên, khi Lý Dật đi chưa được hơn mười bước, Lý Dẫn Chứng ở đằng sau đã một lần nữa ho khan một tiếng, nói:

– Lý Dật huynh đệ. xin dừng bước trong chốc lát!

– Còn bắt ta phải đợi sao!?

Trong lòng Lý Dật khẽ cười thầm một tiếng, nhưng trên mặt vẫn biểu lộ một biểu hiện như cười như không, chậm rãi xoay người lại nói:

– Sao vậy? Lý Dẫn Chứng ngươi muốn thay nữ nhân hỗn đản đó ra mặt hay sao?

– Lý Dật các hạ thật biết nói đùa!

Lý Dẫn Chứng phẩy phẩy tay, mới chậm rãi nói:

– Ta chỉ là đột nhiên nhớ ra, Lý Dật các hạ ngươi phải vào Hoàng thành làm việc, chúng ta cũng phải tới Hoàng thành làm việc, mọi người đều là nhân loại, đi cùng nhau không phải sẽ an toàn thêm mấy phần sao? Chi bằng chúng ta hãy liên thủ thế nào hả?

– Liên thủ?

Lý Dật cau mày nhưng trong lòng lại cười lạnh một trận. Tên này muốn tìm người chỉ đường miễn phí còn ra vẻ bộ dạng muốn hợp tác với người ta. Tên này, quả nhiên cũng không phải người tốt.

Cũng may, lúc này thứ mà bản thân mình đang cần chính là tâm tư này của hắn.

Nhìn thấy biểu hiện lúc này của Lý Dật, Lý Dẫn Chứng nhanh chóng cười cười, nói:

– Ha ha… Lý Dật các hạ cứ suy nghĩ thật kỹ, không việc gì phải ngại. Cho dù ngươi ở trong Hoàng thành tìm được Huyết Nhãn Linh Tuyền, vậy thì ngươi phải tiến vào đó tiến hành tẩy tủy binh khí, chỗ đó khẳng định là có người trông coi? Nếu có chúng ta vì ngươi mà dẫn dắt những người trông coi đó đi? Không phải ngươi có thể bình yên làm việc hay sao? Như vậy, ngươi có phải cũng không cần phái tìm đồng bạn hợp tác với ngươi?

Lý Dật tựa hồ suy nghĩ một hồi lâu, mới cười lạnh một tiếng nói:

– Làm sao ta biết được các ngươi muốn thật tâm hợp tác hay không? Nếu đến lúc đó các ngươi vứt ta ở lại đó một mình, sau đó bỏ trốn mất dạng để đi tìm Công pháp cấp Bạch Hổ của các ngươi, ta há không phải một mình tìm đến chỗ chết sao?

Nghe vậy thi Lý Dẫn Chứng khẽ nhíu mày, một lát sau phảng phất giống như đã quyết định điều gì đó, mới thấp giọng nói:

– Chuyện này đương nhiên sẽ không phát sinh! Lý Dật các hạ, không gạt gì ngươi, mấy người chúng ta không có chút hiểu biết gì về tình hình trong Hoàng thành. Mặc dù biết được trong đó có bảo bối, nhưng ngại là không có cách nào để ra tay. Còn Lý Dật các hạ ngươi lại hiểu biết về Hoàng thành, nếu hai bên chúng ta liên thủ há không phải…

Lý Dật thờ ơ liếc nhìn hắn, cười lạnh, nói:

– Như vậy, chính là kêu ta làm người dẫn đường miễn phí cho các ngươi sao? Phải biết rằng, ta mặc dù dựa dẫm vào Lưu Hoa Quận chúa để mà trà trộn vào trong Hoàng thành, nhưng cái giá phải bỏ ra không hề nhỏ, nếu các ngươi trực tiệp kêu ta đưa các ngươi đi? Thật là tính toán quá tốt! Huống hồ, cho dù là hợp tác Lý Dẫn Chứng các hạ ngươi không nói làm gì, nhưng ba vị sau lưng ngươi đều có đại ân oán với ta! Ngươi cho rằng ta sẽ tin tưởng hợp tác với bọn họ sao?

Lý Dẫn Chứng hơi ngây người ra vì sửng sốt, quay đầu lại nhìn thoáng qua, vì nghe thấy Lý Dật nói là ba người.

Lý Dãt thản nhiên nói:

– Ngươi không cần nhìn, Thần Thần Tiểu thư và ta từng có sự giao hảo, nêu chỉ hợp tác với hai người các ngươi cũng không có vấn đề gì, nhưng nếu thêm vào ba người đó, nói thật ta không làm được!

Nghe vậy thi sắc mặt của Lý Dẫn Chứng lại biến đổi, một lát sau hắn mới chần chừ nói:

– Ta biết Lý Dật huynh đệ ngươi đang lo lắng điều gì, nhưng chúng ta có thể làm hiệp định. Nếu ngươi giúp chúng ta, vậy thì sau khi đến địa điểm, gặp phải bất cứ nguy hiểm gì, đều do bên chúng ta ra tay, tuyệt đối sẽ không để ngươi đặt mình vào tình cảnh nguy hiểm, thế nào hả?

Lý Dật vẫn cười lạnh như cũ nói:

– Nhưng nếu sau khi các ngươi đoạt được vật về tay mình, lại liên thủ diệt ta thì làm thế nào? vẫn là câu nói đó, ba người đó ta không tin được!

Nghe thấy Lý Dật nói vậy thì, sắc mặt của Lý Dẫn Chứng cũng dần dần trở nên khó coi.

– Lý Dật, rút cuộc phải thế nào ngươi mới bằng lòng đáp ứng, chi bằng cứ nói thẳng ra đi!

Tựa hồ nhìn thấy bầu không khí trở nên căng thẳng, Thần Thần vội vàng nói.

Nhìn thấy Thần Thần mở miệng, mặt Lý Dật vẫn không biến sắc liếc nhìn nàng, sau một lát chần chừ, mới cười lạnh một tiếng, nói:

– Được! Nếu Thần Thần Tiểu thư đã mở miệng, nể mặt ngươi, chỉ cần các ngươi đáp ứng một yêu cầu của tạ ta sẽ dẫn các ngươi vào Hoàng thành!

– Yêu cầu gì!

Lý Dẫn Chứng trầm giọng nói.

Lý Dật cười cười nói:

– Ta sẽ dẫn các ngươi tới nơi các ngươi muốn đi, nhưng bên trong bất kể có thứ gì, cái đầu tiên nhất định là của ta! Ta cũng chỉ cần một điều như vậy! Sau khi tìm bảo bối kết thúc, ta cần Thần Thần cùng với ta đi tới Huyết Nhãn Linh Tuyền, trong số đám người các ngươi, ta cũng chỉ tin tưởng một mình nàng ta thôi!

Sắc mặt của Lý Dẫn Chứng hơi biến đổi, một lát sau hắn mới cắn răng nói:

– Được! Cứ làm như ngươi nói!

Nhưng khi lời này vừa dứt, một tia lạnh lùng chợt lóe lên trong đôi mắt hắn.

Lý Dật lại giống như không biết gì cả chỉ thản nhiên cười, mang theo nụ cười có mấy phần hạ quyết tâm phái làm cho bằng được.

– Ngu xuẩn!

Thanh âm này đồng thời cùng vang lên trong lòng mấy người, nhưng cũng không biết rút cuộc là ai nói ai ngu xuẩn.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.