Nguồn: VipVanDan
***
Nơi này không thể ở lại lâu!
Vừa chen trong dòng người Lý Dật vừa nghĩ.
Tuy không xác định được Lưu Hoa Quận chúa rốt cuộc là nhân vật như thế nào, nhưng từ cảm giác vừa rồi Lý Dật phán đoán được cô ta tuyệt đối không đơn giản, mà cấp bậc của cô ta thậm chí không dưới Thiên Phong Thất Hoàng.
Nhân vật như vậy xuất hiện ở Đại Đô, nếu mình ‘động’ vào đối phương, nếu như cô ta không có hứng thú gì thì thôi, chẳng may mà có hứng thú với mình thì hậu quả thật khó lường…
Sự việc diễn biến quá nhanh, đường như hoàn toàn vượt khỏi tẩm kiểm soát của Lý Dật. khiến hắn có cảm giác khóc không nổi mà cười cũng không xong.
Cũng giống như con mèo đi bắt trộm cá. Sau khi dạo quanh hồ cá rất lâu, đến lúc chuẩn bị giơ móng ra thì lại phát hiện xung quanh có rất nhiều chó dữ vậy.
Tuy so sánh này không đúng lắm nhưng rất hình tượng, trong đầu Lý Dật bất giác có cái ý nghĩ này.
– Tiền bối, tiền bối có ý kiến gì không?
Với đáng vẻ của một người dân bình thường nhất Lý Dật từ từ đi về phía cổng thành.
– Không phải ngươi muốn tìm Huyết Nhãn Linh Trì sao? Lão phu dám đảm bảo, kẻ vừa rồi chắc chắn có thông tin về Huyết Nhãn Linh Trì.
Giọng nói như nửa cười nửa không của Hồng Thiên Thánh Già vang lên. bên trong mang theo chút ý tứ chế giễu.
Lý Dật hừ một tiếng:
– Đương nhiên ta biết điều đó, nhưng tiền bối lại không chịu ra tay, mà trước mặt kẻ đó ta chẳng có cơ hội ra tay… Tìm đồ là một chuyện, nhưng tự nộp mạng lại là chuyện khác!
– Vậy thì chi bằng hãy ra khỏi Đại Đô tránh sóng gió trước đã!
Hồng Thiên Thánh Giả vẫn hờ hững nói.
Lý Dật hơi khựng lại trong đầu cũng có ý nghĩ này. Nói ra thì lựa chọn đó là tốt nhất rồi, nhưng không hiểu sao hắn cứ cảm giác có chỗ nào đó không ổn.
Nhưng dù sao Lý Dật cũng là người quyết đoán hắn đương nhiên biết tin tức về Huyết Nhãn Linh Trì quan trọng nhưng hắn mà cứ liều mạng ở lại Đại Đô thì chưa biết sẽ có kết cục thế nào!
Có lẽ một ngày nào đó xác hắn nẳm phoi giữa đường chưa biết chừng! Dù gì thì nơi này cũng chẳng phái nơi an toàn!
Còn chuyện Huyết Nhãn Linh Trì thì có lẽ hắn phải dùng cách khác, thậm chí lần này từ bỏ cũng không phải không thể. Không biết tiến lùi mới là kẻ ngu ngốc.
Trong đầu đã quyết định, Lý Dật tăng tốc dần rời khỏi dòng người đi về góc tường thành rồi tiếp tục đi ra cổng phía Tây.
Đại Đô vẫn phồn hoa như vậy, nhìn thế nào thì cũng là cảnh trí nhân gian tuyệt đẹp, chỉ là Lý Dật cảm thấy đâu đó có đôi mắt cứ nhìn mình, khiến hắn không rét mà run.
Hắn phải chuyển hướng ít nhất năm sáu lần, chui vào mấy sạp hàng thì cảm giác kỳ quái đó mới biến mất.
Nhưng như thế thì tốc độ ra khỏi thành chậm đi vài phần, vốn chặng đường chỉ cần nửa tiếng nhưng hắn đã đi mất mấy tiếng đồng hồ mới coi như đã đến cổng phía Tây.
Cũng may trời lúc này đã khá muộn kiểm soát lúc vào tuy rất nghiêm ngặt nhưng khi đi ra thì đã lơi lỏng hơn nhiều.
Sau khi trình Lộ Dẫn và vài kim tệ Lý Dật mới thuận lợi ra khỏi thành.
Đi qua con đường tối tăm thỉnh thoảng ngoảnh đầu lại nhìn. Lý Dật chỉ cảm thấy bao trùm phía trên tòa thành Đại Đô phía sau lưng mình là một tầng huyết sắc.
May mà tạm thời mình không cần vào nơi này nữa!
Lý Dật mừng thầm, tuy không thoải mái vì sự tháo chạy của mình nhưng là tuyệt đỉnh sát thủ xã hội đen kiếp trước, trong bản năng của Lý Dật an toàn là trên hết.
Nguyên tắc của hắn từ trước tới nay, dù trong bất cứ hoàn cảnh nào đều phải bảo vệ sự an toàn cho mình, nếu không thì mọi thứ đều rất khó nói.
Khi chết đi rồi thì những chuyện khác chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Chỉ có tiếp tục sống thì chuyện khác mới có thể tiếp tục được.
Đến khi ra chỗ không còn nhiều người đi lại, Lý Dật mới coi như thoát khỏi ánh mắt của tất cả mọi người, hắn thở ra một hơi rồi lấy tấm bản đồ mà Triệu Quang tặng ra quan sát một lúc lâu, xác định hướng của núi phía Tây rồi nhanh chóng lên đường.
Rời khỏi Đại Đô đến núi phía Tây tìm hiểu thông tin về Huyết Nhãn Linh Trì cũng có thể là một cách. Ít ra thì hai lão ở Đấu Thần Điện cũng không giết cả người tham gia Tế Thần Điển đâu nhi?
– Thế nào ngươi cứ đi như thế à?
Đúng lúc đó bỗng một tràng cười nhẹ vang lên. Tiếng cười này không có chút sát khí nào mà giống như đại tỷ tỷ hàng xóm chào hỏi thân mật vậy.
Nhưng lại là lời chào hỏi thân mật vô cùng đột ngột khiến Lý Dật toàn thân cứng đờ, khóe mặt không ngừng co giật.
Hắn cười khan, trong đầu suy nghĩ vô số điều, nhưng cuối cùng tất cả lại biến mất, hắn từ từ quay người lại nhìn về hướng phát ra giọng nói.
Trên đỉnh núi cách đó khoảng hơn mười mét một nữ nhân áo trắng tuyệt sắc đang chắp tay đứng đó. Chỉ đứng đó nhưng lại có khí chất ung dung khiến người ta có cảm giác ngưỡng mộ.
Cái bóng dáng đó thướt tha gương mặt thanh tú nói đẹp như tranh vẽ cũng không ngoa. Nhưng điều hấp dẫn của nữ nhân này lại là khí độ ung dung tỏa ra từ toàn thân.
Trong đôi mắt thanh nhã đó có cảm giác như không vương khói bụi nhân gian, chỉ cần đôi mắt đó nhìn là dường như sẽ bị hút vào không dứt ra được.
Lập tức Lý Dật nghĩ đến một nhân vật – Lưu Hoa Quận chúa… Cái không tránh được cuối cùng thì cũng không thể tránh được…
Lý Dật cười khổ, hoi cung tay nói:
– Xin chào Lưu Hoa Quận chúa…
Cách xưng hô này khiến nữ nhân áo trắng khẽ mỉm cười, cô ta tiến lên vài bước, mắt vẫn nhìn Lý Dật, rồi nói:
– Ngươi biết ta?
Tuy câu nói rất nhẹ nhàng, nhưng bên trong đó dường như lại có ý tứ gì đó không rõ ràng, khiến toàn thân Lý Dật cứng đờ. Mà Hồng Thiên Thánh Giả vốn phải luôn có mặt thì lúc này không biết đã đi đâu mất.
Thấy Lý Dật không trả lời được nữ nhân áo trằng cũng không giận, chỉ cười khẽ nói:
– Trên người ngươi không có mùi buồn nôn của bọn Huyết Ma biết đấu khí, bên cạnh lại có khí tức của mấy lão bất tử ở Đấu Thần Điện… Xem ra ngươi là kẻ đến tham gia Tế Thần Huyết Điển phải không?
Lý Dật không thấy kỳ lạ khi đối phương lại biết rõ lai lịch của mình như vậy, hắn chỉ khẽ gật đầu, muốn cười nhưng không cười nổi.
Nữ nhân áo trắng nhìn Lý Dật, lại tiến lên một chút nói tiếp:
– Những tên tiểu tử tham gia Tế Thần Điển từ trước tới nay có kẻ nào là không muốn trốn sâu trong rừng sâu núi thẳm, mong thỉnh thoáng sẽ giết được vài Huyết Ma coi như hoàn thành nhiệm vụ… Chẳng có mấy kẻ dám đến thành phố lớn… Gan ngươi đúng là lớn thật, dám chạy thẳng đến Đại Đô… Nói đi ngươi muốn gì? Người thường sẽ không làm như vậy!
– Ta…
Lý Dật hé miệng, hắn biết trước mặt cô ta mình nói dối chắc chắn chẳng có ý nghĩa gì hết, thậm chí còn đẩy nhanh cái chết đến tìm mình. Nhưng dù sao hắn cũng không phải người bình thường, phản ứng rất nhanh, lời ra đến miệng lập tức biến thành cười khổ:
– Ta… ta cũng không muốn…
Nói vậy cũng giống như chẳng nói gì, nhưng trong hoàn cảnh này rất có ích giúp Lý Dật có chút không gian để ứng biến.
Nhưng bộ dạng hắn càng khiến nữ nhân kia hiếu kỳ. Cô ta vốn chỉ muốn biết rốt cuộc là kẻ nào lại cả gan tìm đến Đại Đô nạp mạng, nhưng lúc này cô ta đã có chút hứng thú hiếm thấy.
Khẽ mỉn cười, cô ta nói:
– Không phải chỉ là đến Đại Đô thôi sao? Ngươi đã dám đến lẽ nào lại không dám nói?
Lý Dật tỏ vẻ cổ quái, cứ như thật sự có điều khó nói vậy, hắn ngẩng đầu nhìn cô ta rồi lại vội vàng lắc đầu.
Cô ta nhìn bộ dạng hắn trong lòng có vài phần coi thường, rồi cười nói:
– Nếu ngươi có chuyện gì thật, nói ra chưa biết chừng ta có thể giúp. Còn không nói có hậu quả gì ta cũng không biết đâu…
Ngữ điệu uy hiếp khiến Lý Dật chửi thầm, nhưng đó cũng là điều hắn đang cần nhất.
Lý Dật suy nghĩ nhanh, hắn cắn môi rồi nghiến răng nói:
– Ta đến vì Huyết Nhãn Linh Trì…
Vừa đứt lời, Lý Dật đã cảm nhận rõ rằng ánh mắt nhìn mình của nữ nhân kia đã thêm phần lạnh lẽo. Hắn cũng biết coi như hắn nói đúng rồi.
Quả thực cũng chỉ có thứ đó mới khiến người ta chạy đến nơi như Đại Đô này. Nếu không vì thứ đó thì cái cớ sẽ không thích đáng.
Nhân cơ hội này hắn nhanh chóng kể lại chuyện xảy ra với Hồng Thiên Thánh Giả. Đương nhiên phần lớn câu chuyện không thay đổi, chỉ có điều nhiều chi tiết được thay đổi rất thần tình.
Qua lời kể của Lý Dật, hắn đã trở thành một tiểu tử vô ý gặp được một cái Thượng cổ Quyển trục, dưới sự bức ép của tàn hồn trong Quyển trục, hắn bắt buộc phái vào Tu La Đảo để tìm Huyết Nhãn Linh Trì chỉ vì thứ gì đó ở nơi đó sẽ có thể hồi phục sức mạnh linh hồn cho tàn hồn đang uy hiếp hắn.
Có điều, ở chỗ quan trọng Lý Dật đã thay đổi thành tàn hồn đó đang đợi hắn ở chỗ nào đó ngoài Tu La Đảo, nếu đến khi hắn trở ra mà không có thứ ở Huyết Nhãn Linh Trì thì cái tàn hồn đó sẽ tiến hành Đoạt Xác của hắn. Đến cuối cùng hắn còn thể hiện đấu khí Lưu Hỏa càng giải tòa được nghi ngờ trong lòng nữ nhân áo trắng kia.
Khi Lý Dật nói xong, cô ta mỉm cười, nhìn Lý Dật nói:
– Thì ra là vậy, chả trách mà với chút bản lĩnh đó mà ngươi cũng dám đến Đại Đô nộp mạng… Cũng thú vị thật…
Lý Dật cắn môi không nói gì chỉ hy vọng vì cái thú vị đó mà cô ta không quan tâm rốt cuộc thì hắn muốn làm gì.
Nhưng những gì cô ta nói tiếp khiến Lý Dật sững người:
– Nhưng với bộ dạng ngươi, trong vòng một trăm ngày muốn tìm Huyết Nhãn Linh Trì căn bản là không thể… Nếu ngươi đã cần đến Huyết Nhãn Linh Trì như thế thì ta sẽ giúp ngươi. Dù là giúp ngươi có được thứ kia cũng không phải là không thể… Có điều, gần đây ta cần làm một việc, bên cạnh vừa đúng lúc thiếu một trợ thủ ngươi có đồng ý giúp ta không?
Lý Dật sững người, hắn quả thật không ngờ đối phương lại nói ra những lời như thế. Có điều tuy lời nói khách khí nhưng lại không cho Lý Dật có quyền đê lựa chọn. Huống hồ bốn chữ Huyết Nhãn Linh Trì cũng khiến Lý Dật hít thở có chút khó khăn…
Hắn hiểu, nếu kẻ trước mặt đây đồng ý ra tay cơ hội mình đến được Huyết Nhãn Linh Trì là không hề nhỏ… Nhưng độ nguy hiểm của việc bàn chuyện lột da với hổ này thì quá thực quá lớn!
Chưa biết chừng lúc nào đó mình sẽ bị đối phương nuốt chửng, đến xương trắng cũng chẳng còn…
Đương nhiên những lòi này Lý Dật sẽ không nói ra, hành vi phù hợp với thân phận hắn nhất trong lúc này là…
Lý Dật khẽ khom người, ngẩng đầu lên vẻ mặt vui vẻ:
– Vậy xin đa tạ Quận chúa!
Hai chữ Quận chúa thốt ra khiến cô ta khẽ cười, một lúc sau nói:
– Xưng hô Quận chúa cũng không sai, nhưng sau này ngươi nhớ ta không phải Lưu Hoa Quận chúa… Ngươi hãy gọi ta là Hương Hương Quận chúa…
Gương mặt Lý Dật cứng lại, khóe mắt giật liên hồi…