Đấu Thần

Chương 241: Phản ứng của các bên


Đả tự: Sided Lovettt

***

Trong trạng thái tu luyện, ba ngày đã nhanh chóng trôi qua.

Trong ba ngày này không ngừng có người của các thế lực đến tìm Lý Dật nhằm dò hỏi tin tức, hoặc là đưa ra giá cao để mua lại quyền Thượng cổ Đấu kỹ Bạch Hổ kia, nhưng Lý Dật căn bản chẳng thèm để ý đến chúng vẫn chỉ chuyên tâm tu luyện.

Đương nhiên hắn biết, trong hoàn cảnh này, muốn đột phá được trừ phi vận khí cực tốt. Vì thế hắn cũng không mong gì nhiều, chỉ hy vọng sau ba ngày vẫn giữ được trạng thái tốt nhất.

Còn những chuyện sẽ xảy ra ba ngày sau thì Lý Dật chẳng chút lo lắng nào.

Không phải hắn huênh hoang kiếp trước hắn là tuyệt đỉnh sát thủ của thế giới ngầm, có tình huống nào mà hắn chưa gặp qua? Dù cho là kiếp này, khi ở Vân Thủy Thành, dưới sự liên thủ của mấy đại Đấu Hoàng mà hắn cũng chưa từng thấy sợ, huống hồ là bây giờ?

Sáng sớm ngày thứ tư, khi Lý Dật khẽ thở ra, thoát khỏi trạng thái tu luyện thì cảm thấy rõ ràng rằng đấu khí trong người ngày càng vững vàng hơn.

Sự đột phá bất ngờ trước đó, tuy không cần điều dưỡng như người bình thường nhưng tu luyện trong ba ngày đã giúp Lý Dật khống chế tốt hơn đấu khí trong người mình.

Sự khống chế chuẩn xác là một lợi thế rất lớn trong chiến đấu.

Trong Lang Các lúc này không khí tĩnh lặng đến kỳ lạ, dường như ai cũng cảm nhận được rằng hôm nay sẽ xảy ra một trận đại chiến. Vì thế, dù là những kẻ độc hành ngạo nghễ lúc này cũng ngậm mồm, hoặc ẩn trong góc tối, hoặc là có tính toán riêng.

Trong cái không khí kỳ dị đó, cánh cửa tiều viện nơi Lý Dật ở bỗng mở ra, tiếp đó là Lý Dật từ tốn đi ra.

Vào lúc hắn bước chân ra khỏi cửa, ít nhất có năm sáu nơi cùng tỏa ra một thứ sát khí khiến không khí xung quanh như lạnh băng.

Nhưng Lý Dật thì cứ như chẳng cảm thấy gì, chỉ cười cười với người thị nữ mặt đang trắng bệch đứng ở cửa, rồi hất tay áo, sãi bước dài đi về phía cửa Lang Các.

Lý Dật đi không nhanh không chậm, đến cửa hắn chỉ cười cười, quay đầu lại nhìn quanh Lang Các với ánh mắt cổ quái một vòng rồi quay người bỏ đi.

Khi hắn sắp rời khỏi Lang Các thì bỗng vang lên một tràng cười nhẹ:

– Lý Dật các hạ, xin hãy dừng bước!

Lý Dật nghe thế, quay đầu lại thì thấy gương mặt tươi cười của Cố Vân:

– Không biết Cố Bang chủ có gì dặn dò?

Cố Vân bước lại gần Lý Dật, nhìn trái nhìn phải rồi nói nhỏ:

– Lý Dật các hạ muốn đi rồi sao?

Lý Dật cười:

– Hôm nay là ngày Tế Thần Điển, nếu không đến đúng giờ không phải sẽ không ổn lắm sao?

Cố Vân lưỡng lự một lúc rồi bỗng cười nói:

– Lý Dật các hạ, Bát Đại Hộ Pháp của Bang Thổ Lang lúc này còn trong một vị trí, nếu Lý Dật các hạ có hứng thú, ta đảm bảo sẽ không có ai dám tranh giành với các hạ, các hạ thấy sao?

Lý Dật cười nhẹ:

– Xin cảm ơn ý tốt của Cố Bang chủ… Có điều, hôm nay ta lại muốn thử xem, nếu Lý Dật ta muốn đi, rốt cuộc có kẻ nào có thể dám chắn đường? Hôm đó, Phong Hoàng, Đao Hoàng liên thủ cũng không chặn được ta nửa bước, dựa vào đám vô dụng kia… hừ…

Nói rồi Lý Dật quay người đi thăng.

Cố Vân hơi khựng lại, một lúc sau vẻ mặt đanh lại, nói nhỏ:

– Đao Hoàng, Phong Hoàng liên thủ… đều không chặn được hắn nửa bước… Vậy rốt cuộc hắn là…

Nghĩ đến đây, sắc mặt của vị Phó Bang chủ nhiều mưu kế này trở nên vô cùng cổ quái…

– Xem ra lần này sẽ có nhiều người xui xẻo rồi!

Sau khi Lý Dật bước ra khỏi đại sảnh, một đám người đã tập trung trong một căn trạch viện rộng ở một nơi nào đó trong Tam Thánh Tiểu Trấn.

Lý Hạo tay cầm một chén trà tinh xảo ngồi trong đại sảnh, mắt nhắm hờ, bên cạnh hắn là hai ba người cùng ngồi, rõ ràng đây đều là những kẻ khá có thân phận.

Lúc đó bỗng vang lên tiếng bước chân vội vã, rồi một người lao vào quỳ xuống đất.

Nhìn thấy kẻ đó, Lý Hạo hơi mở mắt ra, nhìn mấy người đang ngồi một chút rồi cười:

– Thế nào? Có tin gì của Lý Dật chưa?

Kẻ quỷ dưới đất ngâng đầu lên nói:

– Bẩm báo Thiếu chủ, Lý Dật vừa rời khỏi Lang Các. Nhưng trước khi đi hắn có nói chuyện với Cố Vân, nhưng nội dung thể nào tạm thời không thể xác định. Có điều khá lạ là Lý Dật không hề có ý định che giấu hành tung mà cứ thế ngênh ngang ra khỏi Lang Các đi về phía Tế Thần Điển. Trong Tam Thanh Tiểu Trấn lúc này có lẽ đã có rất nhiều thế lực biết tin về hắn rồi!

Nghe thế, Lý Hạo có phần ngạc nhiên, hắn lắc lắc đầu nói:

– Tên Lý Dật này rốt cuộc muốn làm gì vậy? Trong tình hình này, nhiều thế lực đều nhằm vào hắn mà hắn lại ngênh ngang như thế? Lẽ nào thật sự không sợ bị vây đánh? Chỉ riêng thế lực trong Tam Thánh Tiểu Trần cũng đã có thể giải quyết một Đấu Vương cường giả rồi. Triệu Quản sự, người nghĩ sao?

Được hỏi, một nam nhân trung niên, gương mặt hồng hào cùng ngồi với Lý Hạo khẽ nhíu mày:

– Thiểu chủ, có lẽ nào đó lại là con mồi hoặc là thế thân của Lý Dật?

– Con mồi? Thế thân?

Lý Hạo chau mày, một lúc sau nhìn kẻ quỳ dưới đất nói:

– Ngươi thấy sao?

Hắn nghĩ một lúc rồi nói:

– Thiếu chủ, mấy ngày nay bọn ta đều giám sát hắn kỹ lưỡng. Hắn không hề bước ra khỏi phòng nửa bước. Mà sau khi hắn đi, người của ta cũng vào khám xét nhưng không hề có gì khác thường. Vì thế tiểu nhân cho rằng có lẽ đó chính là hắn!

– Lẽ nào… hắn thật sự định một mình khiêu chiến với nhiều thế lực như thế?

Nói ra câu này, thế nhưng chính Lý Hạo cũng lắc đầu không tin nổi.

Triệu Quản sự nghĩ ngợi một lúc rồi trầm giọng nói:

– Thiếu chủ, phân tích theo như cách hành sự của hắn trước đây thì chưa biết chừng hắn định làm thế thật… Chỉ có điều, người thường không thể nào lại có cách nghĩ điên cuồng như thế được, trừ phi…

– Trừ phi bản lĩnh và thực lực của hắn đã đến trình độ tuyệt đỉnh, tự tin có thể loại bỏ được tất cả kẻ nào chắn đường, hoặc là hắn đã có chi viện từ bên ngoài từ lâu… Dù là trường hợp nào thì xem ra cũng đều không dễ đối phó…

Lý Hạo gõ tay lên bàn nói xen vào.

Nghĩ ngợi một lúc hắn bỗng nói:

– Tông Gia có động tĩnh gì không?

– Chúng cũng đã biết tin Lý Dật ra tay rồi. Khi thuộc hạ quay về thì phát hiện chúng đã sẵn sàng nhưng có vẻ trước mắt chưa muốn động thủ.

Kẻ quỳ dưới đất nói.

Lý Hạo khẽ gật đầu, lấy tay day trán, thở ra một hơi rồi đứng dậy nói:

– Nếu đã vậy thì chúng ta cũng hành động thôi… Ngồi đây đoán già đoán non cũng chẳng được tích sự gì, càng không biết được hắn rốt cuộc muốn làm gì. Chúng ta cứ bám sát, tùy cơ hành sự. Nếu không thể làm gì thì rút lui vậy.

– Cũng chỉ có cách đấy!

Mấy người còn lại nhìn nhau rồi cũng gục gặc.

Rồi Lý Hạo phầy tay, người trong đại sảnh nhanh chóng đi ra ngoài.

Gần như cùng lúc đó, trong một căn phòng khá âm u, Bốc Lang đứng day day khóe mắt, gương mặt lạnh băng.

Một lúc sau, Cố Vân vội vã bước vào, cúi mình chào Bốc Lang từ xa.

– Được rồi không cần đa lễ… Người đã nói với Lý Dật chưa? Ý hắn thế nào?

Thấy Cố Vân, Bốc Lang nói.

Cố Vân đứng thẳng người lên thở dài:

– Vốn định bàn bạc nhiều hơn với hắn, nhưng nhìn bộ dạng hắn có vẻ không có chút hứng thú gì với việc hợp tác hay gia nhập vào Bang Thổ Lang chúng ta… Hơn nữa…

Nói đến đây thì vẻ mặt Cố Vân có phần kỳ quái.

– Hơn nữa làm sao?

Bốc Lang trầm giọng hỏi.

Do dự một lúc Cố Vân nhíu mày:

– Hơn nữa, trước khi đi hắn còn nói một câu khiến thuộc hạ thấy khó hiểu.

– Hắn nói gì?

Đường Huệ ở bên cạnh không kìm được phải lên tiếng hỏi.

Cố Vân lại lưỡng lự một lúc mới nói:

– Trước khi đi hắn nói, ngay cả Đao Hoàng, Phong Hoàng liên thủ cũng không chặn được hắn nửa bước, huống hồ là đám hề nhảy cầu kia!

– Sặc…

Đường Huệ hít một hơi khí lạnh, nhất thời không nói lên lời.

Thần sắc Bốc Lang có phần kinh ngạc, một lúc sau mới nói:

– Hắn nói thế thật sao?

– Chính xác từng chữ!

Cố Vân khẳng định.

– Phong Hoàng Đao Hoàng liên thủ…

Bốc Lang chau mày, đứng dậy đi lại trong phòng vài bước rồi thở dài:

– Nếu như lời hắn nói là thật, thì có ý là hắn đã là Đấu Hoàng cường giả?

Nói đến đây Bốc Lang tự cười:

– Sao có thể… Dù tiểu tử hắn là tuyệt thế thiên tài, tu luyện từ trong bụng mẹ đi nữa thì cũng không thể nào được!

– Ý Bang chủ là…

Cố Vân trầm giọng nói.

Bốc Lang nghĩ một lúc rồi nói:

– Dù thế nào đi nữa, hắn đã dám nói vậy thì chắc hắn có chiều bài gì đấy, nếu không cũng không thể huênh hoang như thế… Phải biết là nếu lời đó mà truyền đi thì Bắc Đấu Tông và Đấu Thần Điện sẽ không để yên cho hắn đâu… Xem ra bối cảnh của tên Lý Dật này không đơn giản như chúng ta đã điều tra…

Cố Vân khẽ gật đầu:

– Điểm này thuộc hạ chắc chắn… Cái khác không nói, chỉ riêng cái Công pháp Bạch Hổ kia, đã không phải người thường có thể có được!

– Um…

Bốc Lang khẽ gục gặc, gương mặt đầy trầm tư.

– Vậy Bang chủ, giờ chúng ta nên làm gì?

Đường Huệ bỗng lên tiếng.

Bốc Lang lắc lắc đầu, ánh mắt dường như đang cười nham hiểm:

– Dù thế nào, Đấu kỹ Bạch Hỗ đó chúng ta đâu có tặng đi dễ dàng như vậy? Nếu không phải kẻ muốn đấu giá nó thế lực quá mạnh thì đồ đã vào túi Bang Thổ Lang ta đâu thể lại bị đưa đi? Giờ… hờ hờ… cứ nhìn xem Lý Dật và những thể lực kia liều mạng đi! Chết bao nhiều người cũng chẳng liên quan gì đến chúng ta! Chỉ cần Đấu kỹ Bạch Hổ kia lại vào tay chúng ta là được rồi!

Nghe thấy thế Đường Huệ và Cố Vân nhìn nhau, ánh mắt đều ánh lên sự kỳ quái.

– Vậy Bang chủ… rốt cuộc chúng ta…

Cố Vân chần chừ.

Bốc Lang cười nhạt rồi phẩy tay:

– Cố Vân, người dẫn một nửa đội nhân mã đến đợi hắn ở con đường mà muốn lên Tam Thánh Sơn nhất định phải đi qua. Đến lúc đó lão phu sẽ đích thân chỉ huy… Đường Huệ, ngươi đem người theo dõi hắn, chú ý đừng động vào các thế lực khác. Lúc cần thiết có thể gây chiên giữa chúng với nhau… Nhưng người phải nhớ kỹ, không được can thiệp quá sâu vào. Dù Đấu kỹ Bạch Hổ có rơi vào tay kẻ khác thì cũng không được ra mặt, người hiểu ý ta chứ?

Cố Vân và Đường Huệ vội nhìn nhau một cái rồi cúi đầu đồng thanh:

– Vâng!

– Đi đi!

Bốc Lang phẩy ta:

– Đấu kỹ Bạch Hổ, dù không thể mở phong ấn thì cũng không thể để nó rơi vào tay kẻ khác!

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.