Anh quay người nhìn về phía ba mình rồi cất lời:
– Ba có việc gì mà đến Đông Du vào sáng sớm thế?
Ngụy lão gia bước đến gần con trai rồi đáp lời:
– Chi nhánh công ty ở Đông Du có chút việc cần ba trực tiếp đến giải quyết. Thật ra ba đến từ chiều hôm qua và đã ghé sang thăm Khả San trước khi đến đây.
Tần Lãng và Kính Huân còn có một cô em gái út tên Ngụy Khả San hiện đang học cấp ba tại thành phố Hồ Khê và cô bé sẽ tốt nghiệp lớp 12 vào ngày mốt. Hai anh em Tần Lãng đã có dự tính đến dự lễ tốt nghiệp của em gái trước khi trở về Đông Du.
Vừa lúc mấy tên vệ sĩ từ xa đi đến, nhìn thấy anh, bọn họ cúi đầu rồi nói:
– Chìa khóa xe của Ngụy lão gia.
Thuộc hạ vừa giúp ba của anh đỗ xe vào gara, bọn họ đến đây để trả lại chìa khóa. Cô nắp ở gốc cây, nghe bọn họ gọi Ngụy lão gia liền nhanh nhạy đoán mò rồi thầm nghĩ: “Ngụy lão gia sao… vậy có khi nào ông ta chính là Ngụy Tần Lãng.”
Một sự hiểu lầm tai hại đã xảy đến, cô cứ ngỡ Ngụy lão gia chính là ông trùm khoáng vật Ngụy Tần Lãng.
– Ba à, chúng ta vào trong nói chuyện đi.
Cô thở nhẹ một hơi khi thấy bọn họ đã quay lưng rời đi, thì ra việc cô bỏ trốn vẫn chưa bị phát hiện: “Anh ta đã không nói ra chuyện mình bỏ trốn…”
Ninh Mịch nhân cơ hội tìm đường thoát thân, nhưng cô nào hay, Tần Lãng im lặng không ra lệnh cho thuộc hạ bắt cô lại ngay lập tức vì anh chắc chắn cô không thể trốn khỏi đây được khi vết thương chỉ vừa mới phẫu thuật hôm qua. Vả lại dù cô có trèo rào ra được bên ngoài thì cũng không thể chạy được xa chứ đừng nói đến việc có thể ra được khỏi khu rừng. Trong khi người của anh lại nắm được đường đi nước bước ở nơi này trong lòng bàn tay.
…
Kính Huân biết Ngụy lão gia ghé đến nên vội vã tìm gặp ba mình, anh ấy còn định mách với ba chuyện Tần Lãng đang giam giữ ai đó trong căn phòng bí mật nhưng nhanh chóng bị anh chặn lại.
– Phải rồi, Khả San có nhờ ba mang đồng phục đến cho hai đứa.
Ngụy lão gia đặt hai bộ đồng phục nam sinh được xếp ngăn nắp trong túi giấy. Biết các anh đang ở lâu đài nên tối qua cô bé đã nhờ ba sáng nay mang đồ đến cho hai anh trai.
– Hai đứa nhớ mặc khi đến dự lễ tốt nghiệp của con bé đấy.
Kính Huân thích thú mở đồng phục ra xem, anh ấy còn chẳng ngần ngại ướm thử lên người, cứ như được sống lại thời thanh xuân tươi đẹp. Trong khi đó người đàn ông chững chạc đã bước sang tuổi ba mươi mang tên Ngụy Tần Lãng lại chẳng mấy hứng thú.
– Con bé này, đến dự lễ tốt nghiệp còn phải mặc đồng phục nữa sao?
Ngụy lão gia nghe vậy liền bênh vực con gái nhỏ mà nói lời phân trần:
– Khiết San muốn ba anh em cùng mặc đồng phục để chụp ảnh kỷ niệm cho thêm ý nghĩa đó mà. Con là anh hai, chiều em gái chuyện nhỏ nhặt này thì đã sao.
Nhị thiếu gia lập tức gật đầu, tỏ ý đồng tình với Ngụy lão gia:
– Ba nói đúng đó anh hai, hơn nữa đồng phục rất đẹp, chúng ta không nên phụ lòng chuẩn bị của Khiết San.
Sự phấn khích và thích thú của Kính Huân được biểu hiện càng rõ khi anh ấy đưa đồng phục cho Tần Lãng rồi nói:
– Anh hai, hay là chúng ta mặc thử ngay đi, dù sao thì ngày mốt là đến lễ tốt nghiệp của Khiết San rồi.
Ngụy lão gia cũng rất nhiệt tình, ông ấy và Kính Huân cứ kẻ tung người hứng, quả thật cha con ăn ý vô cùng.
– Em con nói đúng đó, hai đứa mặc thử xem có vừa không, ba sẽ chụp hình lại gửi con bé. Khiết San chắc chắn rất vui cho mà xem, con bé đã đích thân đặt may, chuẩn bị cho hai đứa đấy.
Trong nhà chỉ có mỗi đứa em gái, anh đương nhiên cưng chiều Khiết San, dẫu trong lòng chẳng thích mấy nhưng để em gái vui lòng, Tần Lãng cũng đành chấp nhận.
– Được rồi, con về phòng thay đồ đây.
Kính Huân cũng hí hửng đi theo anh, anh ấy vô tư, hồn nhiên hệt như lứa tuổi học trò, quả là tâm hồn của người làm nghệ thuật, lúc nào cũng vui tươi và căng tràn nhựa sống.
Sau khi hai anh em thay xong trang phục, Ngụy lão gia rất hài lòng, ông ấy dùng điện thoại chụp vài kiểu ảnh hai cậu con trai mặc đồng phục rồi gửi cho con gái út bé nhỏ.
– Đẹp lắm, ba gửi tất cả cho Khiết San rồi.
Trông Tần Lãng không khác gì học sinh cấp ba, bộ trang phục rất hợp với vẻ ngoài thư sinh, trẻ trung của anh. Thậm chí nếu bảo anh chỉ mới mười sáu tuổi chắc chắn sẽ có nhiều người tin sái cổ.
Cuối cùng cũng chiều xong ý của ba, anh quay người đi về phòng để thay đồ trở lại, Kính Huân ngồi lại để cùng xem hình chụp với Ngụy lão gia ở phòng khách.
Khi anh vừa chạm vào tay nắm, chưa kịp mở cửa đã nghe thấy tiếng bước chân ồn ã ập đến. Ninh Mịch vẻ mặc hớt hải lao về phía anh, bọn thuộc hạ đã phát hiện cô bỏ trốn và đang đuổi theo. Nãy giờ cô cứ loay hoay nhưng không trèo ra khỏi hàng rào được vì vết thương rất đau.
Một lần nữa định mệnh đã đưa đẩy cho cô chạm mặt anh. Ninh Mịch nhìn thấy đồng phục học sinh anh đang mặc trên người, còn có ghi rõ trên ngực áo trái tên lớp 12D, đầu cô lập tức nhảy số: “Mình đoán đúng rồi, thì ra là một cậu nhóc.”
Cô vội đẩy cửa phòng anh mà chẳng cần sự cho phép của chủ nhân rồi nói với Tần Lãng:
– Em trai à, giúp chị đi, đừng nói ai biết chị trốn ở đây cả, xin em đó.