Lời cô nói nửa thật nửa đùa, không ngờ anh nghiêm túc đến mức muốn đưa cô về nhà ra mắt gia đình. Chuyện này đối với cô có vẻ hơi vội vàng, dù sao cũng cần thêm chút thời gian.
– Chúng ta có là gì của nhau đâu? Tôi theo anh về nhà, có vẻ không hợp lý.
Tần Lãng bất ngờ hôn lên môi cô một cái, anh nhỏ nhẹ nói:. Ngôn Tình Ngược
– Thế này mà không là gì sao?
Cô e thẹn nhìn anh, dù trong lòng đã tha thứ từ khoảnh khắc nhìn thấy anh vì cô mà dầm mưa ướt đẫm nhưng vẫn vờ tỏ ra khó tính để anh phải tốn thêm chút công sức dỗ dành.
– Là do… do anh cưỡng hôn tôi.
Anh đưa tay vuốt nhẹ gò má trắng mịn của người con gái đang ngồi cạnh:
– Được rồi, là do anh, nếu đã gọi là cưỡng hôn thì dại gì không thêm vài lần nữa.
Vừa nói dứt lời anh đã đan môi cô. Ninh Mịch mở to mắt ngạc nhiên, anh nhẹ nhàng nút lấy hai cánh hoa mềm mại. Cô cảm nhận được dư vị từ miệng anh, hai đôi môi cứ thế quấn lấy nhau, dù Ninh Mịch không thẳng thừng nói ra lời tha thứ, như qua biểu hiện của cô, anh chắc chắn kế hoạch dỗ dành người yêu của mình đã thành công.
Mặc cho kim đồng hồ không ngừng quay, thời gian dần trôi, anh vẫn ngồi lì ở nhà cô không chịu về. Tần Lãng hết xem tivi rồi lại nhõng nhẽo với cô, đòi ăn vặt đủ thứ, hôm nay cô muốn đến bệnh viện với chị hai cũng không được vì bị một chiếc đuôi bám theo dai dẳng.
– Anh không định về nhà thật sao?
Cô lần nữa đề cập đến chuyện bảo anh về, nhưng Tần Lãng mặt dày vẫn kiên quyết tới cùng:
– Bây giờ anh rất buồn ngủ nên không thể về được rồi. Đêm nay phải ở lại đây thôi.
Nói xong anh liền nằm xuống ghế sofa, còn giả vờ nhắm mắt nhưng thật ra anh nào muốn ngủ như lời anh nói. Ninh Mịch chỉ đành bất lực, cô đi vào phòng lấy chăn và gối ra cho anh.
– Vậy tối nay anh ngủ ở sofa đi, nhớ là ngủ yên ở đây.
Dù sao cả hai cũng là cô nam quả nữ ở chung một nhà, Tần Lãng sức lực tràn trề, đích thực là sói già gian xảo, Ninh Mịch vẫn nên đề cao cảnh giác.
– Anh biết rồi, em sợ anh sẽ làm gì em sao?
Ánh mắt anh lóe lên tia gian xảo. Chỉ một câu nói của Tần Lãng đã khơi ngợi lại trong tâm trí cô về sự cố cưỡng đoạt từng xảy ra. Thoáng chốc nét mặt cô không giấu được vẻ ngượng ngùng, bối rối:
– Anh… đừng có nghĩ bậy bạ đấy. Đêm nay anh ngủ yên ở đây, còn tôi ngủ trong phòng.
Trước khi rời đi, cô không quên nói lời quan tâm:
– Anh ngủ sớm đi. Tôi cũng ngủ đây, ngủ ngon.
Nói rồi cô quay lưng bước vào phòng. Tần Lãng nhìn theo bóng dáng cô, bất giác trên môi anh nở nụ cười ấm áp. Anh chợt nhận ra dường như bản thân đang được trải nghiệm cảm giác bị “vợ” cho ngủ sofa.
Bên ngoài trời mưa vẫn dai dẳng, cứ tạnh được một lúc rồi lại ồ ạt, nước trút xối xả.
Sau khi vào phòng, cô không quên khóa cửa cẩn thận. Đến nửa đêm, cô vẫn đang ngồi trên giường, tay cầm xấp tài liệu ghi thông tin của anh. Ninh Mịch cứ đọc đi đọc lại để hiểu thêm về Tần Lãng. Bây giờ cô cũng nào ngủ được vì cứ mãi hồi hộp khi nghĩ đến Tần Lãng. Ninh Mịch mở điện thoại lên xem giờ, cô nhìn vào màn hình rồi tự hỏi:
– Không biết anh ấy đã ngủ chưa?
Ninh Mịch cứ trằn trọc vì hôm nay Tần Lãng ở lại nhà cô. Thật ra cô có nhiều điều muốn nói với anh, muốn hỏi về cuộc sống của anh, bao gồm tất cả mọi thứ xung quanh Tần Lãng.
Cô vừa nhắc đến anh thì tiếng gõ cửa phòng liền vang lên, giọng nói nhỏ nhẹ từ bên ngoài truyền đến tai cô:
– Ninh Mịch à, anh có chuyện muốn nói với em.
Nghe thấy giọng nói của anh, cô vội cất xấp tài liệu vào ngăn tủ nhỏ cạnh giường rồi bước đến gần cửa, tuy nhiên cô không vội mở cửa ra mà cẩn trọng dò hỏi:
– Bây giờ khuya rồi, có chuyện gì ngày mai nói không được sao?
Giờ này mà anh vẫn chưa chịu ngủ, đã vậy còn bảo có chuyện cần nói, cô đương nhiên phải đề phòng.
– Chuyện này rất gấp, cần nói ngay bây giờ, em mau mở cửa cho anh đi, anh nói nhanh thôi.
Ninh Mịch hơi đắn đo một chút, nhưng rồi cô nghĩ bản thân có võ nên có thể tự phòng thân khi cần, cuối cùng cô cũng quyết định mở cửa cho sói.
Cánh cửa vừa mở ra, cô đã kinh ngạc khi nhìn thấy hai tay anh đang ôm gối và chăn. Không đợi cô phải hỏi, anh nhanh miệng liền giải trình:
– Trời mưa lớn lại có sấm sét, ngủ một mình ngoài sofa anh thấy rất sợ.
Anh vừa nói vừa ôm chăn gối đi thẳng vào phòng của Ninh Mịch mà chẳng cần sự cho phép của cô. Tần Lãng ngang nhiên để gối của anh xuống giường. Ninh Mịch ngớ người vài giây trước hành động vô sỉ không biết xấu hổ của anh rồi thốt lên:
– Anh… đang làm gì vậy? Đây là chuyện gấp của anh sao?
Tần Lãng tự nhiên ngã người nằm xuống giường, anh kéo chăn rồi đáp:
– Anh không ngủ được vì sợ tiếng sấm, nếu em không mở cửa cho anh vào, anh sẽ bị mất ngủ. Chuyện này rõ ràng rất gấp không phải sao?
Miệng lưỡi của anh từ bao giờ đã lanh lợi đến mức cô không thể nói lại. Ninh Mịch bước đến giường, cô nắm lấy cánh tay của Tần Lãng rồi cố kéo anh dậy:
– Anh không thể ngủ ở đây được, muốn ngủ thì ra ghế sofa mà ngủ.