Nhất thời bận nghĩ suy về chuyện mai mối cho cháu trai nên nội không nghe thấy cô hỏi. Bà nội nở nụ cười đáp:
– À, trước đây thì thi thoảng thôi, nhưng một tháng nay thì bà lại thường xuyên thấy khó thở.
Cô dùng dụng cụ đo huyết áp quấn chặt vào tay bà nội rồi bắt đầu thao tác, sau khi nhìn thấy số liệu, cô cất lời:
– Huyết áp cao.
Ninh Mịch tiếp tục dùng ống nghe nhịp tim đặt lên ngực trái của nội:
– Nhịp tim ổn định. Bà đã ăn cơm chưa?
Bà nội liền đáp:
– Trước khi đến bệnh viện bà đã ăn cơm trưa rồi.
Cô nở nụ cười nhẹ nhàng:
– Vậy lát nữa con sẽ cho bà uống thuốc hạ huyết áp và làm một số xét nghiệm trước. Sáng mai bà nhớ đừng ăn sáng để lấy máu. Sau khi có đủ các kết quả xét nghiệm, con sẽ xem xét và đưa ra hướng điều trị cụ thể.
Cô đưa hồ sơ bệnh cho y tá cầm lấy, Ninh Mịch chu đáo nói thêm:
– Vì huyết áp của bà đang khá cao nên tốt nhất hôm nay bà cứ ở lại bệnh viện một đêm. Sáng mai lấy máu cũng sẽ tiện hơn.
Bà nội mỉm cười gật đầu:
– Được, bà biết rồi. Cám ơn bác sĩ Triệu.
Cô hơn ngạc nhiên khi nghe bà nội gọi họ của mình, nhưng rồi Ninh Mịch chợt nhớ ra thẻ bác sĩ mà cô vẫn luôn đeo trước ngực nên cũng lấy làm bình thường. Bà nội tinh ý đã nhìn tên của cô và cảm thấy vô cùng hài lòng với bác sĩ Triệu xinh đẹp.
– Dạ, vậy bà nghỉ ngơi đi, lát nữa y tá sẽ mang thuốc vào cho bà. Con sẽ nói với người nhà của bà làm thủ tục nhập viện và xét nghiệm.
Bà nội nhìn cô bằng ánh mắt vô cùng hài lòng, từ trước đến nay, Tần Lãng chưa từng nói với gia đình về việc có người yêu chứ đừng nói đến chuyện anh đưa một cô gái nào đó về ra mắt. Bây giờ anh đã trưởng thành, đến tuổi lập gia đình, bà nội thật sự rất nôn nóng được dự đám cưới của cháu trai, sau đó là bế chắt nhỏ trên tay.
…
Mọi người vẫn chưa cho Tần Lãng biết bà nội đã nhập viện vì sợ ảnh hưởng đến công việc của anh. Hơn nữa tình trạng của nội cũng không quá nghiêm trọng, hiện tại đã ổn định dưới sự theo dõi của bác sĩ, vậy nên vợ chồng Ngụy lão gia vẫn chưa vội báo cho các con biết. Bà nội cũng không muốn các cháu lo lắng rồi mất tâm trung khi đang làm việc.
Buổi chiều tan làm, Tần Lãng gọi bác sĩ Vương đến nhà anh. Nghe bạn thán nói có chuyện muốn tâm sự, anh ấy liền chắc chắn Tần Lãng đang gặp vướng mắc tình cảm với nữ bác sĩ xinh đẹp.
Anh liên tục uống rượu, chưa nói được gì mà đã uống cạn một chai.
– Tôi bị cô ấy đá rồi.
Bác sĩ Vương kinh ngạc đến bàng hoàng khi nghe anh nói ra lời tâm sự. Anh ấy thốt lên:
– Sao chứ? Cậu bị bác sĩ Triệu đá sao? Nhưng hai người chính thức quen nhau từ lúc nào vậy?
Tần Lãng chưa từng nói với Di Quân về chuyện anh và cô đã yêu nhau, chính xác là anh vẫn chưa kịp nói thì đã bị cô đề nghị chia tay.
– Cách đây vài ngày.
Anh đáp lời ngắn gọn nhưng chẳng rõ ràng, nhưng vì đã là bạn thân của anh gần hai mươi năm qua, bác sĩ Vương lập tức hiểu ra rồi ngỡ ngàng thốt lên:
– Mới quen vài ngày đã bị người yêu đá? Cậu đang làm trò gì vậy?
Lúc này đầu anh như muốn nổ tung khi nghĩ đến cô, đặc biệt là ánh mắt đỏ hoe đẫm lệ của Ninh Mịch khi nhìn anh.
– Cô ấy hiểu lầm tôi và Khả San.
Anh cứ kể từng chút thế này khiến Di Quân như muốn bốc hỏa. Rõ ràng Tần Lãng gọi anh ấy đến để tâm sự nhưng rồi anh lại liên tục uống rượu, phải đợi đến khi bác sĩ Vương hỏi mới trả lời. Nghe đến đây anh ấy vô cùng hoang mang, chẳng thể hiểu được rốt cuộc giữa đôi trẻ đã xảy ra chuyện gì.
– Tại sao cô ấy lại hiểu lầm cậu và Khả San? Mọi chuyện là thế nào? Cậu mau kể rõ đầu đuôi đi.
Lúc này anh bắt đầu kể rõ những chuyện đã xảy ra. Chỉ tội Di Quân, anh ấy nghe Tần Lãng nói đến đâu liền sốc ngay đến đó. Bác sĩ Vương nào ngờ anh đã nói dối liên hoàn như vậy, bây giờ mọi chuyện cứ rối tung cả lên, muốn gặp được cô để giải thích cũng không phải điều dễ dàng. Hơn nữa, cách giải thích duy nhất để cứu vãn tình thế chính là nói ra sự thật. Nhưng chuyện sau đó thì cũng chẳng thể chắc chắn liệu rằng cô có tha thứ cho anh hay không? Khả năng cao Tần Lãng sẽ lại tiếp tục bị đá.
– Thật hết nói nổi, cậu lừa cô ấy bao nhiêu chuyện, giờ thì hay rồi.
Anh đau đầu nghĩ suy, bây giờ lại thêm bạn thân trách móc, cảm giác vô cùng bất lực lẫn bứt bối. Vừa lúc Kính Huân ghé nhà anh, cậu ấy bước vào trong, vui vẻ cất lời:
– Anh hai, có cả anh Di Quân ở đây nữa, thật trùng hợp.
Di Quân nở nụ cười nhẹ khi nhìn thấy Kính Huân:
– Hôm nay anh trai của em đang có chuyện buồn.
Thấy Tần Lãng rầu rĩ uống rượu, Kính Huân rất ngạc nhiên vì chưa bao giờ thấy anh buồn bã, sầu não đến thế. Cậu ấy chỉ buộc miệng hỏi bâng quơ một câu nhưng lại vô tình đào trúng tâm can của Tần Lãng:
– Có chuyện gì vậy anh hai? Anh thất tình sao?