Thấy anh phũ phàng chẳng để tâm đến mình, Ân Nguyệt vô cùng thất vọng. Chu tổng cũng không khỏi khó xử, nhưng vì ngay từ đầu ông ấy đã lấy lý do công việc để hẹn gặp anh nên cũng đành chịu. Ông ấy biết rõ nếu không phải vấn đề liên quan đến công việc thì sẽ rất khó để hẹn gặp Tần Lãng.
– À đúng vậy, tôi muốn bàn với chủ tịch Ngụy về chuyện hợp tác giữa hai công ty trong dự án sắp tới…
Để anh không nghi ngờ, Chu tổng chỉ đành đưa ra một số vấn đề trong dự án và cùng anh thảo luận để đưa ra phương án tối ưu nhất. Tuy nhiên thái độ lẫn lời nói của ông ấy không thể qua được mắt anh.
Vốn dĩ dự án lần này đã được thống nhất trong cuộc họp lần trước giữa đôi bên, hơn nữa những vấn đề ông ấy vừa nêu ra rất vòng vo. Anh cảm thấy dường như Chu tổng không thật sự muốn bàn về công việc, đặc biệt khi gặp gỡ đối tác mà ông ấy lại đưa con gái đi cùng, anh có cảm giác chuyện này rất lạ.
Ân Nguyệt ngồi im lặng lắng nghe hệt như người vio hình. Một lúc sau, Chu tổng đột ngột lấy lý do vào nhà vệ sinh. Thật ra ông ấy muốn dành không gian riêng cho con gái cưng và người trong mộng của cô ta.
– Anh Tần Lãng, em có chuẩn loại rượu thượng hạng từ Pháp nhân dịp lâu ngày chúng ta mới gặp nhau.
Thật ra anh nào bận tâm đến Ân Nguyệt nên chuyện đã lâu không gặp cô ta đối với anh chẳng có gì to tát hay quan trọng. Thậm chí hôm qua khi thấy cô ta ở siêu thị tiện lợi, anh đã cố tình trốn để tránh rắc rối.
– Tôi còn phải lái xe.
Dù anh lạnh nhạt và thẳng thắn tỏ ý không muốn uống nhưng Ân Nguyệt vẫn kiên quyết nài nỉ:
– Chỉ một ly thôi mà, dù sao em cũng đã cất công chuẩn bị, xem như anh nể mặt em một lần có được không?
Gương mặt Tần Lãng thấp thoáng sự miễn cưỡng nhưng vì nể tình Chu tổng là đối tác làm ăn lâu năm nên anh cũng đành chấp nhận chiều ý con gái của ông ấy.
– Được.
Nghe anh đồng ý, Ân Nguyệt như mở cờ trong bụng, cô ta vui vẻ bảo phục vụ rót rượu. Anh nâng ly uống một ngụm, trên khóe môi của Chu Ân Nguyệt liền nở nụ cười khó hiểu. Cô ta chỉ vờ áp môi lên thành ly nhưng không uống, ánh mắt cứ chăm chú nhìn anh, vẻ xảo quyệt đang dần lộ diện.
…
Tại biệt thự,
Sau khi bấm huyệt và châm cứu, cô đưa cho Kính Huân một toa thuốc Đông y, bảo anh ấy mua các loại thuốc trong toa, sắc và uống theo chỉ dẫn, mọi thứ đều được cô ghi chú, hướng dẫn rất cụ thể trong đơn thuốc.
Trong quá trình trò chuyện, Kính Huân được biết Ninh Mịch rất thích đọc sách. Gần đây cô đang tìm mua quyển “Cuộc đời là một trường học” nhưng do sách bị cháy hàng nên vẫn chưa mua được.
Trùng hợp thay Tần Lãng cũng rất đam mê đọc sách, anh thường xuyên sưu tầm và có cả một phòng sách trong nhà. Kính Huân đưa cô đến phòng sách để thử tìm quyển sách mà cô nói. Bước vào trong, Ninh Mịch vô cùng ngạc nhiên và thích thú trước không gian tuyệt vời, trông hệt như thư viện ở các trường học. Căn phòng lớn được bày trí nhiều kệ sách bằng gỗ. Số lượng sách khổng lồ, nếu muốn đọc hết có thể mất đến vài năm.
– Chị thử tìm xem có quyển sách mà chị nói không.
Cô nở nụ cười tươi, nào ngờ đến đây chữa bệnh lại có thể thỏa thích lựa chọn sách. Ninh Mịch thật sự rất thích căn phòng này.
…
Vài phút sau khi uống xong ly rượu, Tần Lãng cảm thấy cơ thể rất lạ, cảm giác nóng ran đột ngột ập đến, khó chịu vô cùng. Anh đã nhận ra điều bất thường nằm ở ly rượu, ánh mắt anh nhìn về phía Chu Ân Nguyệt với tràn ngập sự tức giận. Còn cô ta lại trưng ra vẻ mặt đắc ý và bảo phục vụ ra ngoài.
Ả ta nhanh chóng rời khỏi ghế rồi tiến về phía anh, Chu Ân Nguyệt đưa tay chạm vào cổ áo của Tần Lãng, tỏ vẻ khiêu khích:
– Sao hả? Có phải anh đang cần em giúp không?
Dù cơ thể đang lên tiếng nhưng anh vẫn cố dùng lý trí giữ bình tĩnh, tuyệt đối không để loại phụ nữ thâm độc này đạt được ý đồ. Anh vội hất tay cô ta rồi gằn giọng:
– Cút khỏi mắt tôi.
Vừa nói dứt lời anh liền đứng dậy và bước ra cửa trước sự ngỡ ngàng của Chu Ân Nguyệt. Cô ta vội nắm tay anh giữ lại nhưng anh lập tức giật tay lại rồi nở cửa đi ra ngoài, bỏ mặc cô ta đang ở phía sau, không ngừng gọi:
– Anh Tần Lãng, anh sẽ không chịu được đâu, đừng cố chấp như vậy…
Cô ta nắm chặt lòng bàn tay đầy tức tối. Chu Ân Nguyệt toan tính, chơi lớn đến mức này nhưng cuối cùng kế hoạch lại không như dự định khiến cô ta như muốn phát điên. Trong khi thuốc đã phát huy tác dụng nhưng anh vẫn không chịu khuất phục, cô ta không ngờ bản thân lại bị anh xem thường đến thế.
…
Tần Lãng lái xe với tốc độ rất nhanh, anh muốn mau chóng về nhà. Lúc này mặt anh đã đỏ ửng cả lên, cơ thể cứ dần mất kiểm soát. Đến đoạn đường có tín hiệu đèn đỏ, anh chẳng còn đủ bình tĩnh và sức chịu đựng để chờ đợi, Tần Lãng cứ thế phóng xe vượt đèn đỏ, mặc cho những người xung quanh nhìn anh với ánh mắt “trầm trồ”.
– Chết tiệt.
Anh tức giận thốt lên, đang trong tình trạng nguy cấp nên cảm thấy đoạn đường về nhà thật xa xôi.
Trong khi đó, Ninh Mịch vẫn đang cặm cụi trong phòng sách. Vừa nãy Kính Huân có điện thoại, sau đó anh ấy nói có việc phải ra ngoài một lát, bảo cô cứ ở lại đây đọc sách thoải mái.
Cuối cùng chủ tịch Ngụy đáng thương cũng đã phi xe về đến nhà. Anh vội vã bước vào trong, đến cả chìa khóa xe cũng chẳng còn tâm trí rút ra. Những người giúp việc trong nhà cúi chào anh, Tần Lãng cũng chẳng còn tâm trạng để tâm đến.
Anh đi vào trong, cố bước thật nhanh lên lầu, mọi người đều đã nhìn thấy sự bất thường của anh, tuy nhiên chẳng ai dám hỏi. Tần Lãng mồ hôi đầm đìa, cơ thể cứ rạo rực, bứt rứt đến khó thở, vừa định vào phòng thì lại thấy cô bước ra từ phòng sách đối diện phòng anh. Trông thấy anh, cô liền nói:
– Nhóc, em mới về sao?
Lúc này lại để anh nhìn thấy cô thì khác nào mở dâng miệng mèo. Tần Lãng chẳng nói chẳng rằng, đột nhiên lao đến cưỡng hôn cô. Ninh Mịch mở to mắt kinh ngạc, cô giật mình mà làm rơi cả quyển sách đang cầm trên tay.
Chẳng rõ vì sao anh đột ngột có hành động có sỗ sàng đến mức này, cô cố sức đẩy anh ra nhưng không thể vì Tần Lãng ôm cô rất chặt, anh không ngừng hôn cô dù chưa được sự cho phép.