Edit & Beta: Ami Cuteo ><
Có thể là thấy được sự thấp thỏm ở trên mặt Nguyễn Miên Miên. Quý Lâm An nhịn không được an ủi nói: “Đừng sợ, kỳ thật thì tính tình của cô Vương khá tốt.”
Nguyễn Miên Miên vẻ mặt đau khổ gật đầu.
Cô rất muốn nói với Quý Lâm An. Anh trai à, anh là một học sinh vừa có thành tích học tập tốt, lại còn là lớp trưởng, thế cho nên tất nhiên là cô
Vương sẽ dùng vẻ mặt ôn hoà đối với anh. Vấn đề là, cô là kẻ học dốt, hơn nữa lại còn đến muộn làm hại lớp bị trừ điểm, chắc chắn là sẽ bị mắng một trận, không thể tránh được.
Mà thôi kệ, nói đến là rơi nước mắt, vẫn nên chịu đựng đi.
Văn phòng ở lầu 3 khu dạy học, Quý Lâm An dẫn đầu gõ cửa bước vào: “Cô, em đã dẫn 2 bạn ấy tới.”
Chủ nhiệm lớp Vương Hiểu Lị đang soạn bài, nghe vậy xong thì liền đem một xấp bài tập đã phê chữa tốt trên bàn làm việc cho Quý Lâm An: “Em vất vả rồi, em trước mang xấp bài tập này về phát cho mấy bạn trong lớp.”
Quý Lâm An dùng đôi tay tiếp nhận. “Dạ, vậy thưa cô em đi trước.”
Trước khi ra khỏi văn phòng, anh còn không quên bắn cho Nguyễn Miên Miên một ánh mắt quan tâm cổ vũ.
Chờ Quý Lâm An đi rồi, chủ nhiệm lớp Vương Hiểu Lị lại cúi đầu tiếp tục soạn giáo án, giống như không phát hiện ra hai người sống đang đứng ở trước mặt.
Trong loại thời điểm này, trầm mặc ngược lại phá lệ dày vò người.
Nguyễn Miên Miên bị bắt đứng ở nơi đó, cũng không dám nói cái gì, trong lòng vừa xấu hổ lại vừa ủy khuất.
Lâm Hãn Vũ thì lại cảm thấy không sao cả, trong miệng không biết từ khi nào đã nhai một cái kẹo cao su, chỉ kém là chưa hừ ca. Đây gọi là lợn chết không sợ nước sôi, dù sao thì đây cũng không phải là lần đầu tiên anh bị gọi tới văn phòng.
Qua một lát, mới nghe được thanh âm không nóng không lạnh của chủ nhiệm lớp Vương Hiểu Lị hỏi: “Nói đi, vì sao đến trễ?”
Thấy chủ nhiệm lớp rốt cuộc cũng chịu nói chuyện, Nguyễn Miên Miên căng thẳng trong lòng, theo bản năng đứng thẳng thân thể: “Cô Vương, thực xin lỗi, người trên xe buýt sáng nay quá nhiều, em không chen lên nổi nên liền đến muộn… Em thật sự không phải cố ý, em bảo đảm lần sau sẽ không như vậy nữa.”
Vương Hiểu Lị ngẩng đầu nhìn Nguyễn Miên Miên rồi bắt đầu quở trách: “Mặc kệ là nguyên nhân gì, chuyện hai em đến muộn là sự thật. Có biết hành vi của hai em sẽ bôi đen lớp chúng ta hay không, sẽ kéo chân sau của lớp chúng ta không? Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, không thể đến trễ, là học sinh, đi học đúng giờ là yêu cầu cơ bản nhất, vì sao ngay cả điều này mà hai em cũng làm không được…”
Không hổ là làm chủ nhiệm lớp, thao thao bất tuyệt một trận, lời cô Vương nói khiến Nguyễn Miên Miên không ngước đầu dậy nổi. Trong nháy mắt, Nguyễn Miên Miên chỉ cảm thấy bản thân thực có lỗi với Tổ quốc, thực có lỗi với Đảng cùng toàn dân, càng thực có lỗi với sự kỳ vọng của trường học cùng các giáo viên, chỉ kém chút là chưa lấy chết tạ tội.
“Cô ơi, em sai rồi, là em kéo chân sau của lớp chúng ta, bôi đen vinh dự của cả lớp. Tất cả đều là lỗi của em, thực xin lỗi!” Cô nói năng lộn xộn xin lỗi.
Xem ở thái độ nhận lỗi còn được coi là tốt đẹp của Nguyễn Miên Miên, sắc mặt Vương Hiểu Lị hơi dịu chút. “Biết sai liền sửa, em…” Nói còn chưa dứt lời thì đột nhiên nghe được trong văn phòng vang lên một tiếng cười nhạo.
“Lớp chúng ta chẳng phải đều là heo sao, còn phân chân trước với chân sau?” Trên mặt Lâm Hãn Vũ cười hì hì nói.
“Lâm Hãn Vũ…” Hơi thở của Vương Hiểu Lị cứng lại, cảnh cáo nói: “Em đừng quá quá phận, có tin là chốc nữa tôi gọi điện thoại cho phụ huynh em hay không?”
“Gọi thì gọi đi.”
“Em…” Vô luận là nói cái gì, Lâm Hãn Vũ đều dầu muối không ăn, Vương Hiểu Lị cũng không thể trách móc.
Đơn giản, mắt không thấy tâm không phiền, Vương Hiểu Lị lạnh mặt phất phất tay. “Được rồi, hai người các em trở về viết bản kiểm điểm 1000 chữ đi, buổi chiều, trước khi tan học thì giao cho tôi.”
Chẳng phải mấy bản kiểm điểm khác đều chỉ có mấy trăm chữ thôi sao? Sao đến lúc cô viết thì liền biến thành 1000 chữ?
Nguyễn Miên Miên kinh ngạc, sau đó hiểu rõ là bản thân bị Lâm Hãn Vũ làm liên luỵ.
Sao cô lại xui xẻo như vậy a!?
Ra khỏi văn phòng, Nguyễn Miên Miên vẫn không nói gì. Không ngờ rằng Lâm Hãn Vũ còn dám dùng ánh mắt khinh thường nhìn cô rồi nói. “Đồ nhát gan.”
Nói xong, đôi tay liền cắm túi, kiêu ngạo đi trước.
“Quá đáng giận!”
Nguyễn Miên Miên giận đến nỗi hận không thể dùng một chân đá mông anh, đó còn là người sao!?
Cô đang còn buồn bực thì thanh âm của Hệ thống lại bất thình lình thốt lên: “Ký chủ, đã có nhiệm vụ của ngày hôm nay.”
“Cậu nói đi.” Nguyễn Miên Miên vẫn tức giận khó bình ổn như cũ.
“Khụ khụ… Ký chủ, cô phải chuẩn bị tâm lý thật tốt trước đi đã.”
“Nhiệm vụ hôm nay là —— yêu cầu ký chủ sờ đến côn th*t của Lâm Hãn Vũ. Thành công thì khen thưởng ký chủ được một lần cơ hội rút thăm trúng thưởng trong thương thành của Hệ thống.”
“Nga, tôi biết rồi.”
Nguyễn Miên Miên vẫn sắc mặt như thường, đi được vài bước thì mới hậu tri hậu giác hiểu được nội dung nhiệm vụ ngày hôm nay.
Cô khiếp sợ đến mức sắp rớt cả cằm.
“Tôi không nghe lầm chứ, cậu vừa nói, bảo tôi đi sờ côn th*t của Lâm Hãn Vũ sao?!!!”
“Đúng vậy a, bởi vì đây là nhiệm vụ đặc thù nên chỉ cho phép thành công chứ không được thất bại, thế cho nên kỳ hạn thực hiện nhiệm vụ có thể kéo dài đến 3 ngày. Ký chủ cố lên, bổn Hệ thống xem trọng cô nga!”
Khó được Hệ thống dùng giọng điệu manh manh cổ vũ, nhưng vẫn không thể thay đổi được thế giới nội tâm sắp hỏng mất của Nguyễn Miên Miên.
Má ơi, thật là đáng sợ!
Bảo cô sờ côn th*t của Lâm Hãn Vũ? Là ngại mạng sống của mình quá dài sao?
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Ấn ngôi sao và cmt ủng hộ đy nả >< Thật chờ mong Miên tỷ thực hiện nhiệm vụ lần này ha >< Ngủ ngon moah moah.